Đồ Khó Ưa!! Tôi Thích Em!!

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả đám lại tới trường với sự thiếu hụt dân số, chẳng ai xa lạ đó là Quân và Hùng. Lúc cả bọn ngủ dậy thì hai anh chàng này vẫn còn nói mớ nhất quyết không dậy, tường hai chàng này uống hai chai rượu thôi ai dè sau một hồi tìm kiếm thì thấy thêm sáu chai dưới gầm bàn, đều là rượu mạnh mới ghê chứ, hai chàng hôm nay về chết chắc

- Hôm qua em không biết Hùng ra ngoài à – Kiệt nhích tay Widel

- Hôm qua em leo lên giường ngủ luôn, em chỉ nhớ anh ấy đi lấy cái gì gần giường, hình như là lọ thuốc giống lọ vắc-xin ấy – Widel vừa đi, vừa ngửa cổ nhớ lại

Nghe Widel nói xong, Nhi đột nhiên rảo bước nhanh làm cả đám không kịp trở chân. Đến lớp Nhi quẳng thẳng chiếc cặp xuống bàn, mắt đảo nhiều lần, nhìn vẻ mặt rất hỗn loạn

- Bà bị gì vậy?? – nó thấy không ổn vội đến chỗ nhỏ cố gắng kiềm tính nóng giận đang hiện trên mặt bạn mình

- Hôm qua ai đưa tôi lên phòng vậy – nhỏ kiềm giọng hỏi nhỏ nó

Không hiểu bạn mình bị gì nhưng nó vẫn điềm tĩnh trả lời:

- Là Quân!! Kiệt!!! Hôm qua Quân có ngủ với cậu không – nó quay sang gọi Kiệt

Kiệt giật mình:

- Thằng đó à!!! Hôm qua đợi thằng đó về phòng mãi không thấy, làm tôi đợi cửa quá trời, hỏi chi vậy

- Không có gì – nó lắc đầu rồi lại quay về phía nhỏ Nhi

Nó lo lắm, chẳng biết nhỏ Nhi bị gì, có gì thì phải kể cho bạn bè chứ sao lại phải giấu hay nhỏ có chuyện gì không tiện kể hay hôm qua Quân làm gì cậu ấy sao?? Quen Nhi năm mới thấy cái vẻ mặt sốt sắng của nhỏ.

Hắn thấy Nhi nghiêm trọn đã đành, giờ nó sang ngồi được một lúc thì mặt nó y chang nhỏ, bạn bè gì mà giống nhau phết, ngó qua Tuyết nhìn mặt có vẻ không quan tâm nhưng tay cô nàng đang trút nỗi lo lắng cho con bạn lên cái điện thoại chắc là chiến tranh lạnh của con gái. Nghĩ thế thôi chứ hắn không nói gì, để bạn bè thân nhất giải quyết những việc riêng tự với nhau, ai đời kẻ ngoài lại xen vào phá, mất hết tình cảm bạn bè

Hắn nghĩ vậy nhưng nó không cùng suy nghĩ với hắn. Trong lúc nó phải lo tìm nguyên nhân thì hắn ngồi nhìn nó đắm đuối theo kiểu: “Em tự xử đi, chuyện bạn bè em mà”. Nó vội bĩu môi lườm hắn, quay ngoắt về phía nhỏ Nhi còn hắn thì nghệch măt ra. Hắn đã làm gì sai sao??? Thôi thì tí nữa làm lành lại trong khi hắn còn chẳng biết hắn đã làm sai việc gì

- Giận nhau sao – Nhi nhếch mép khi thoáng thấy vẻ trẻ con của nó và vẻ thất thểu của hắn

- Có đâu – nó chối ,tròn con mắt nhìn Nhi giả bộ ngây thơ

- Thôi mới bắt đầu đừng giân dỗi, xin cho tôi nghỉ hôm nay – Nhi vỗ vai nó, khoé môi cong lên rồi rảo bước nhanh ra khỏi lớp thay đổi bằng khuôn mặt đầy lo lắng

Nhỏ lướt qua hắn nhưng không để ý rằng hắn đã thoáng nhìn được khuôn mặt nhỏ lúc đó, rảo bước đến chỗ nó đang ngồi, hắn khẽ đập vai nó nhưng nó hất ra, còn quay lại bĩu môi trừng mắt nhìn hắn. HẮn giật mình quên mất mình đã xử sự thế nào mà để nó tức phồng cả mặt thế kia, vội cười nhẹ rồi hắn làm bộ mặt đang thương nhất có thể:

- Anh đã làm gì sai – hắn đứng trước mặt nó, mắt long lanh

- Nhìn anh là em muốn cho ăn dép rồi – nó nhún vai vờ không biết rồi chêm thêm bộ mặt bất cần đời nhìn hắn

- Lúc nãy …em..thấy nhỏ…Nhi…….à mà thôi – hắn gãi đầu cúi gằm mặt, rồi lại nhìn ra cửa lớp, cấu nói lấp lửng của hắn làm nó lo

- Nói đi, em nghe mà – nó giật mạnh hắn xuống ghế ngồi cùng, khoác tay lên vai hắn như hai thằng đàn ông đang bàn chuyện gì mờ ám với nhau

HẮn giật mình, sao nó có thể khoác vai hắn tỉnh bơ như thế, không lẽ nó không có cảm giác gì sao??? Ít nhất nó cũng phải đỏ mặt hay hánh động ấp úng chứ, giống mấy cái tình cảnh trong phim Hàn hắn hay xem ấy, coi như hắn đã ảo tưởng quá nhiều rồi, tỉnh lại đi Phong ơi!!

- Ê kêu nói chuyện nhỏ Nhi mà anh nghĩ gì thế?? Hay đang tương tư cô nào rồi – nó lay hắn kéo hắn về thực tại rồi lại lườm xéo hắn

- Có em là tốt rồi, mắc mớ gì anh phải mơ tới cô khác – hắn cười nham hiểm rồi ôm nó vào lòng, lắc lư vài nhịp chẳng để ý gì đến xung quanh đang có vài người nào đó cầm máy chụp ảnh – Lúc nãy anh thấy vẽ mặt Nhi có vẻ lo lắng lắm, hình như sợ một cái gì đó – hắn khẽ thì thầm đủ hai người nghe

- Thật hả?? Sao không nói em sớm??? – Nó gỡ tay hắn ra rồi vung tay đứng thẳng dậy vì bất ngờ chưa kịp phản xạ hắn và cái ghế ngã ngửa xuống đất, nó chỉ kịp kêu “a” chứ chẳng biết làm gì

Tiếng cười bắt đầu từ thằng Kiệt chết tiệt, thấy hắn té sẵn tay đang để chế độ máy quay, quay lại đúng lúc hắn té. Đến khi cả đá ngẩn người nhìn hắn lồm cồm bò dậy mà không hiểu chuyện gì thì Kiệt mới thò cái điện thoại mình ra cho cả đám xem thế là cả lũ chập mạch hết

- Này thì tình tứ, tôi ngứa mắt từ nãy giờ rồi, sướng chưa con – Kiệt vừa ôm điện thoại vừa cười chảy cả nước mắt

Con trai cười hả hê đã đành, Tuyết và Widel chẳng ý tứ sẵn sằng ngửa cổ lên cười như mụ phù thuỷ vừa chế xong lọ thuốc độc. Trước tình hình đó nó nhịn cười không được nên đã hội nhập với hai mụ phù thuỷ kia

- Cái thằng kia, tôi té để cậu cười à – hắn bật dậy, gào lên túm lấy Kiệt, bị Kiệt giằng ra chạy vòng vòng quay lớp – Thằng mất dạy kia, đứng lại!!!!!

- In your dream ( mơ đi) – Kiệt cầm điên thoại lắc lắc rồi cười khằng khặc

Nó cười không ngừng khi thấy hai người rượt nhau vòng quanh lớp y như con nít lên . Nhắc mới nhớ về hồi mẫu giáo khi nhỏ Nhi chưa xuất hiện cũng có một người con gái chơi với Tuyết và nó nhưng giữa chừng lại chuyển qua định cư bên nước ngoài với gia đình. Vừa nhìn hai thằng con trai rượt nhau vừa ngẫm nghĩ. Không biết chị giờ này sao rồi nhỉ??? Không biết chị có về tìm hai đứa em không???? Cô gái nó thoáng nghĩ là ai, liệu có ảnh hưởng gì với nó chứ???

Ở Tokyo – Nhật

Em đang làm gì vậy Ngọc??? Chị nhớ em lắm!! Em đợi chị nhé, chị sắp về rồi em gái yêu à – Một người con gái cao ráo, có một mái tóc dài đen mượt, khuôn mặt trắng mịn đang đứng trước khung cửa sổ của một toà nhà cao tầng cầm tấm ảnh có nó, Tuyết và cô gái đấy chụp chung với nhau, cười nhẹ

- Kanae!! Sắp đến giờ lên máy bay rồi đấy!!! Chuẩn bị xong rồi chứ?? Nhanh lên nào, con gái!! – một người phụ nữ nói vọng lên căn phòng của cô gái

- Xong rồi mẹ ạ!! Con xuống liền – vội xách vali xuống căn phòng, miệng cô vẽ một đường cong hoàn hảo

Quay lại với cái đám nhí nhố đó, sau khi rượt chán thì cũng vừa giờ học, thế còn chưa tha cho nhau nữa, lâu lâu hắn quay ra lườm Kiệt còn Kiệt thì lè lưỡi trêu hắn

- Hai em kia, đứng lên giải hai bài này cho tôi – ông thầy toan quay xuống nhìn thấy, đập bàn chỉ vô thằng nham nhở ở dưới kia – Không làm được tôi cho mỗi anh con rồi mời ba mẹ lên đấy – ông thầy mạnh miệng

“ Ông hiệu trưởng còn chưa dám mời ba mẹ hai đứa này lên thì ông này dám chắc” – cả lớp nhìn thầy dạy toán mà tiếc thương thay

Chẳng kì kèo nhiều, hai người lẳng lặng nhìn hai bài toán hóc búa trên bảng, nhếch mép cười, hai người nhìn nhau ghi ghi chép chép rồi ném phấn xuống: “Trong sách giải toán tập một trang ”. Đến đây cả lớp vội mở sách giải theo như câu trên bảng nhìn cứ như lũ mọt nói gì cũng làm theo. Cả đám dưới nhìn ông thầy phồng mặt vì tức liền phá lên cười đều có mục đích cả

- TÔI SẼ MỜI PHỤ HUYNH CÁC EM LÊN!!! LỚP NGHỈ!! – ông thầy xách cặp ra ngoài nhìn hai người đứng trên bảng rồi nhìn đám cười nham nhở ở dưới

Chả cần nói gì nhiều, hôm nay cả đám ngán học nên cũng đi về luôn với lí do bị thầy Toán đuổi ra ngoài rồi lẻn về nhà luôn, chung quy một câu: Chán chẳng muốn học. Về phía ông thầy đang ra sức gọi điện nhưng kết quả y chang nhau đều là máy bận, mãi đến phút cuối mới có người gọi lại làm ông thầy mừng hết chỗ nói, hình như là ba hắn:

- Ai thế - Giọng ba hắn hơi khản đặc, toát lên vẻ uy quyền lấn át tinh thần người khác, nghe giọng ít nhiều cũng đoán được ông nghiêm khắc như thế nào nhưng nhầm rồi!!!

- Dạ, anh có phải phụ huynh em Dương Hàn Phong không ạ?? – ông thầy như bắt đuọc vàng, chuẩn bị mắng vốn

- Sao thế!!?? Con tôi làm gì mà thầy phải gọi điện cho tôi – vẫn giữ lịch sự, ngón tay gõ đều trên bàn làm việc đến trong điện còn nghe rõ từng nhịp chứng tỏ ông không hề lo lắng mà rất bĩnh tĩnh khi nghe đến tên con mình

- Tôi muốn gặp anh để nói về hành vi của em ấy sáng nay – ông thầy như nớ lại buổi sáng mà mặt giận phừng phừng

- Có gì thì lên văn phòng hiệu trưởng!! Chào thầy – cúp máy cái rụp chẳng do dự, ông thầy ngơ ngác chưa kịp nói giờ giấc mà!!

Về đến nhà, thấy nhỏ Nhi đang dọn dẹp bãi chiến trường mà hai người đang ngủ khò khò bên ghế so-pha kia với khuôn mặt lạnh tanh, vô hồn như con ro-bot. Thấy thế cả đám bắt đầu xắn tay áo lên phụ nhỏ một tay tiện tay dọn dẹp nhà cửa luôn. Chỉ khổ cho hai người say giấc kia, cứ mỗi lần dọn dẹp mà đi ngang qua chỗ hai người thì đều tiện chân đạp cho mỗi người một cái, sau hôm nay chẳng biết mông hai người này còn nguyên không nữa!!!

Làm xong cũng chỉ mới gần trưa, nó và hắn xung phong đi chợ còn đám kia ở nhà phải làm sao cho hai người kia tỉnh rượu, khôn phết!! Ra đến siêu thị thì nó và hắn bắt đầu lầm bầm nghĩ về các món ăn, tính toán chi li từng tí một

- Hôm nay ăn cà ri nha – nó nhìn thấy gói làm cà ri đột nhiên thấy thèm thèm

- Giờ nấu sao mà nhừ được – hắn nghĩ về bữa trưa đơn giản

- Thì mua về hầm từ chiều tới tối ăn còn trưa nay tìm đồ ăn khác đỡ cực hơn – nó vẫn ngắm nghía từng bịch ca ri sao cho phù hợp với khẩu vị của mọi người

- Thế cũng được – hắn đồng ý cho rồi chứ kì kèo thêm tí nữa thể nào nó cũng quẳng đống đồ trong xe lại cho hắn rồi bỏ về, chiều người yêu là nhất

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio