Cả bọn lại quay lại trở về tình trạng nhốn nháo sau vài phút
- Mọi người ở đây rồi khi nào đi?? – nó vừa bưng bát canh ra vừa hỏi
- Ở đây ăn bám luôn – Nhật và Tuyết đồng thanh nói
- Cả đám thống nhất rồi ….Ở đây hết hè rồi đi tiếp – Kiệt vừa nói vừa ăn như hạm đội làm Trang lườm cho mấy cái nhưng anh có để ý đâu
- Vậy thì vui rồi!! – nó nhập tiệc, ít ra thì cả hè nó sẽ không phải chán nản với các con số
~ Một tháng sau ~
Vẫn thế, cả đám vẫn sinh hoạt như ngày còn đi học,chỉ khác là mỗi đứa một việc rồi lại trở về vào ban trưa. Cho đến một hôm, khi đang ăn cơm tối thì Hùng nhận được điện thoại liền ra ngoài nhưng khi trở vào thì anh rõ hoảng nhìn Widel:
- Đi em!! Tình trạng của em ấy đến mức nguy kịch rồi
Widel nghe xong rơi luôn chén cơm, sao kì thế rõ ràng hôm qua bác sĩ bảo là vẫn khoẻ mà, sao hôm nay lại thế. Nghĩ thế thôi nhưng chân Widel vẫn chạy ra cửa chui tọt vào xe không kịp nói lời nào mà , Hùng nhấn ga phóng đi như bay
Thế là bữa cơm còn ngon nữa đâu!! Cả đám đang thật sự thấy khó hiểu về cặp đôi này. Rốt cuộc họ đang nói đến ai chứ?? Sao có vẻ lo lắng đến thế?? Chịu thua mấy cái bí mật của hai người này cả đám đánh sốt ruột chờ Hùng và Widel về để hỏi rõ
Chờ đến h sáng thì mấy nữa gục hết, mấy nam cũng dần lảo đảo. Làm đã mệt còn phải chờ nữa thì trâu bò chắc chịu được. Sắp gục đến nơi thì thấy Widel lết thết bước vào còn Hùng thì không thấy. Nghe thấy tiếng cửa mở mà mấy nữa mở to con mắt y như thây ma sống dậy làm mấy nam không khỏi rùng mình. Ai thì không sợ chứ mấy gặp mấy nàng này thì hãi lắm
Chưa kịp hỏi gì thì Widel đã gục xuống bàn khóc nức nở còn nói gì đó hơi khó hiểu do bị đứt quãng:
- B..Be..Bệnh…t..tim…c..ch..chết…ti..tiệt…..h…ha..hành…c..chị..ấy…..
- Ai bị bệnh tim cơ?? Chị ấy là ai?? – chính xác là lúc này đây, nó cảm thấy có điều gì không lành trong câu nói của Widel
- Em bình tĩnh, nói hết cho mọi người nghe nào – hắn đến vỗ vai ý bảo nó bình tĩnh rồi nhẹ gạt nước mắt trên mặt Widel, nói gì chứ hắn cũng sợ con gái khóc lắm
“ Chát” – Widel liếc tia nhìn của mình về Quân đang lạnh lùng ngồi bên kia, anh ta còn chẳng thèm quan tâm người mà Widel đang nói là ai, gạt tay hắn ra cô nhóc tiến chỗ Quân và cho anh bạt tai
- Tỉnh lại đi, anh không bao giờ có thể sống trong vỏ bọc này mà chờ chị ấy đâu?? Chị ấy muốn tốt cho anh, muốn anh kiếm người khác khoẻ mạnh mà cưới vợ sinh con đấy!! Còn anh thì sao?? Anh đã tạo ra một lớp vỏ lạnh lùng để chờ chị ấy à?? Mơ đi, chị ấy sẽ quay lại và tát vô mặt anh thì có!! Bậnh chị ấy nặng lắm rồi !! Đừng có mà lì, kiếm người khác đi!!! Ước nguyện của chị ấy đấy!! Thực hiện đi! Anh có biết người tôi đang nói là chị Nhi không hả?? – Widel dứng cười nhếch mép nhìn Quân đang ngỡ ngàng khi câu kết của Widel lại liên quan tới nhỏ Nhi
“Chát” lại một tiếng tát nữa vang lên, lần này không phải Widel tát Quân mà nó tát Widel …
- Em mau nói cho tụi này biết Nhi ở đâu?? Chị phải xử con nhỏ chuyên giấu diếm chuyện mình bị bệnh đó – nó bám lấy vai Widel, ánh mắt hằn lên tia buồn xen lẫn tức giận. Cái gì cũng giấu, tưởng một mình chịu đựng là hay sao?? Bạn bè là phải chia sẻ và cảm thông chứ?? Đợt này nó điên không thể tả nữa rồi
Năm chiếc moto phóng nhanh trên đường vắng, h sáng ai điên mà ra đường chứ. nó và hắn im lặng cho đến khi hắn đẩy nhẹ tay vào người nó
- Em suy nghĩ gì thế??
- Em đang suy nghĩ làm cách nào để xé xác con nhỏ đó ra – ngữ khí của nó làm người ngeh rùng mình, thật man rợn
- Anh nghĩ là Nhi không muốn chúng ta lo nên không nói – hắn cố gắng phải giảm cái cơn tức giận của nó lại, không thì lúc đến đó nó sẽ lật tung cái bệnh viện lên chứ chẳng chơi
- Em lo lắm! – bây giờ nó không giân nữa mà chuyển sang lo lắng, hắn chỉ biết xoa nhẹ đầu nó rồi tiếp tục nhấn ga chạy thẳng
~ Bệnh viện XXX~
Cả đám ngở ngàng, tưởng nhỏ mới về lên cơn đau tim nên mới nhập viện nhưng bọn nó đã lầm. Theo lời kể của Widel thì khi tổ chức đính hôn của Hùng và Widel là Nhi đã về rồi. Nhỏ sống ở ngoài ngoại ô . Trong năm Widel đi về Pháp học thì Hùng ở lại ngoại ô để chăm sóc nhỏ nhưng bước tiến là bước lùi, bệnh của nhỏ càng nặng, suốt ngày loanh quanh ở nơi đầy mùi sát trùng này
Bước qua từng phòng bệnh, phía cuối có một cánh cửa gỗ mà chỉ có phòng VIP ở tầng này. Mở cửa bước vào thì thấy nhỏ đang ngủ, người thì thiều tuỵ hẳn ra, bênh cạnh có Hùng đang gọt trái cây nhìn bọn nó
- Nhi ngủ rồi!! Mai đến đi!
- Không!! Bọn tôi ngủ lại đây, chỗ còn nhiều mà – hắn lên tiếng, đang đuổi khéo sao?? Thế thì mặt dày ở lại thôi
Hắn nói đúng, phòng này chẳng thiếu gì, y như căn hộ cao cấp, đã thế còn sẵn mấy chiếc giường chắc để Hùng hay bố mẹ nhỏ ngủ lại cho tiện, còn có cái so-pha kìa, dư sức ngủ
Nói là làm, hắn với Kiệt leo lên giường đẩy hai chiếc gường lại gần nhau, hai chiếc kia cũng thế, hắn phân ra nữ giường bên phải,giường bên trái là nam, thế là yên tâm đi ngủ. Tuy hơi chật nhưng cái cảm giác mọi người vì một người làm quên đi hết sự khó chịu. Bọn nó thật sự chưa ngủ vì mải biến thái nhau
- Dạo này ngực chị to lên à – khi tắt đèn nó sờ mó Trang rồi xì xào
- Ờ … A em ạ!! Tuyết thì sao?? Vẫn cỡ B phải không?? – Trang cũng xì xào rồi lại huých Tuyết
- Vẫn vậy..Widel thì sao, ngực em teo đi à – Tuyết năm kế bên luồn tay qua vòng của cô nhóc
- Em muốn nó to mà không được, tủi thân quá – widel áp tay vào ngực Tuyết, cô nhóc muốn có vòng đầy đặn nhưng đời không như là mơ
- Nằm thế này, bóp ngực nhau sướng thật – nó nhảy vào bóp ngực ba người nằm bên, rồi cả đám cứ cười khúc khích, đôi lúc còn kêu lên “a…A….không chơi nữa…a”
Phía bên nam nghe mấy nữ nói chuyện mà chảy hết mồ hôi mặc dù máy lạnh vẫn đang mở. Thật khinh khủng!! Thật sự mấy nam chưa bao giờ nghĩ mấy nữ lại biến thái như thế này ….Đã thế còn cứ kêu mấy cái kiểu đang …. nữa chứ!! Hành người, hành thần khinh mấy nam!!!
Sáng hôm sau hắn là người dây sớm nhất, tỉnh dậy đã thấy mỗi đứa đắp một cái chăn: “ hôm qua bọn mình có đắp chăn đâu..Đi mua mấy cây đánh răng cái đã” hắn nghĩ xong rồi rón rén bước ra ngoài: “ Quái, nhỏ Nhi dậy lúc nào vậy??” hắn thấy chiếc giường trống trơn rồi vẫn cái ý định đi mua cây đánh răng bước ra ngoài
- Oa…Dậy đi mọi người! Sáng rồi – nó bật dậy như phim thần chưởng làm tung chăn xuống dưới sàn: “ Lạ thế!! hôm qua mình có đắp chăn đâu!”
Nghe nó hét xong thì mọi người đều mở mắt lề mề đứng dậy. Hắn tứ trong phòng tắm bước ra:
- Cây đánh răng ở trên bàn ấy, lấy rồi VSCN đi!! – hắn xách cổ nó lên – Còn em thì ở đây gấp lại chăn đi. Phá quá!!
- Xí!! Gấp thì gấp!! Tiện đợi mọi người làm VSCN luôn – nó lượm chăn của mình lên rồi lườm nhẹ
Bắt nó gấp vậy thôi nhưng hắn đâu có nỡ để nó gấp hết cái chăn!! Hắn vừa tới chỗ phụ nó thì nó liền nhảy lên giường ngồi để hắn làm hết
- Bạn trai em giỏi quá!! – nó ngồi vỗ tay cứ như là động viên em bé tập đi ấy
- Im đi!! Không là anh cho em làm hết đấy! – hắn cười nhìn nó, tay vẫn thuần thục gấp chăn, nó biết điều nên im luôn
- Mọi người dậy rồi à!! Tôi mua đồ ăn sáng rồi đây!! – Nhi từ ngoài bước vào tay đẩy bàn phục vụ có mấy tô phở đang bốc khói nghi ngút bước vào – Sáng dậy thấy mọi người lạnh nên lấy mấy cái chăn đắp đỡ rồi ra ngoài mua đồ ăn thôi mà! Làm gì nhìn ghê vậy – nhò nhín thấy cả đám nhìn nhỏ chằm chằm liền cười phẩy tay
- Rồi rồi!! bây giờ con gì để giấu nữa không để tôi xử bà luôn một thể - nó cũng bẻ ngón tay nở nụ cười đầy tà khí
- Không!! – Nhi lại trôi tuột cảm xúc khi nó hỏi
“pặc”, nó láo đến tính đấm nhỏ một cái cho đỡ tức nhưng không may bị nhỏ chụp lại
- BÀ không đấu lại tôi đâu!!! Không bao giờ!! – Nhi nói rồi thả tay nó ra – Giờ thì mọi người ăn sáng đi, tôi đi đây xíu – Nhi lại trở ra ngoài
Nó ngẩn người rồi lại ngồi xuống, hắn bưng bát phở qua bên nó, vỗ vai nó:
- Bình tĩnh đi!!
Nó nhìn tô phở nghi ngút khói mà không khỏi suy nghĩ về nhỏ, từ trước đến giờ nếu bị nó đánh thì nhỏ sẵn sàng đưa mặt cho nó đánh nhưng bây giờ có vẻ khác, hay là nhỏ đang giận sao?? Nhưng điều đó chỉ vụt qua đầu nó, nhìn tô phở mà nó khóc ròng trong lòng. “Nhi à!! Tôi không ăn được cay” – tô phở xít cả nửa chai tương ớt chứ ít gì
Hắn nhìn thấy nó chỉ nhìn tô phở mà chẳng thèm đụng đũa:
- Em không ăn à??
- Em không cay!!! – nó mếu máo nhìn hắn chỉ vào cái tô
- Ai cũng thế thôi!! – nghe hắn nói rồi nó nhìn lượt cả đám đang như phun lửa, đây là cách thể hiện sự giận dữ của nhỏ sao?? Thâm hậu ghê!!! Đành phải cố ăn vậy!!
Nhi đi xuống chỗ bán nước tự động, chọn một lon nước rồi ngồi vào hàng ghế cạnh đó, nhỏ thật sự không muốn bọn nó phải lo cho nhỏ. Bệnh của nhỏ nặng lắm rồi, chắc cũng chỉ được vài tháng hoặc vài tuần nữa thôi hoặc có thể sớm hơn,việc gì mà cả đám phải khổ sở vậy!!
- Làm gì ngồi đây vậy?? – Quân đứng đằng sau chuyển lên ngồi cùng với nhỏ
- Cậu thay đổi làm gì?? Lạnh lùng và vô cảm không giống cậu đâu – nhỏ uống một ngụm nước rồi liếc mắt sang bên Quân
- Em thấy vậy sao?? – Quân đột nhiên kêu nhỏ bằng “em” nghe mà da gà nổi cả lên
- Tôi là em cậu hồi nào vậy?? Chán cậu thật, không làm gì là làm tới luôn à – Nhi trừng mắt nhìn anh làm anh rởn da gà, Quân ngày xưa trở lại chỉ bằng một cái trừng mắt của nhỏ
Quân đăm chiêu nhìn lên nền trời xanh. Nhi nói đúng, anh không hợp với cái style đó chỉ có nhỏ mới hợp rơ thôi!! Quân lại rơi nước mắt, anh không hiểu tại sao anh lại dễ khóc hơn cả con gái nữa
- Đừng có mà khóc!! Tôi chưa chết đâu – Nhi gạt nhanh nước mắt trên má Quân
- LÀm ơn đi!! Đừng có bỏ tôi!! – Quân ôm luôn nhỏ vào lòng, thậts ự Quân không muốn một ngày nào đó anh không được nhìn tấy nhỏ nữa
- Được rồi!! Chỉ một ngày thôi!! – Nhi khẽ ôm Quân
Vừa buông tay ra thì nhỏ khuỵ xuống, tay ôm lồng ngực thở dốc. Quân hốt hoảng bế xốc nhỏ chạy vào kêu gào:
- Bác sĩ đâu rồi??
Cả đám vừa đi xuống thì thấy Quân bế Nhi chạy xồng xộc vào phòng cấp cứu. Quái thật!! Mới lúc nãy còn đi mua phở được mà. Nhìn nhỏ đuọc bác sĩ và y tá đẩy vào phòng cấp cứu mà Quân vùng vằng muốn vào theo nhưng cả đám đã chạy đến khuyên Quân bình tĩnh
Khoảng phút sau, bác sĩ bước ra, cả đám vậy quanh lấy bác sĩ. Ông ấy thở dài rồi lắc đầu:
- Ai là Quân! Cô ấy muốn người ấy đưa cô ấy về phòng
Quân chẳng nói gì chỉ im lặng chạy thẳng vào bế nhỏ về phòng. Nhìn hai người vừa khuất sau thang máy thì vị bác sĩ lại nói tiếp
- Ai trong đây là người nhà của bệnh nhân
- Tôi – Hùng và Widel đồng thanh
- Bệnh nhân chỉ chịu được hôm nay cho đến ngày mai thôi. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần – nói xong vị bác sĩ bỏ đi làm cả đám hoang mang còn Widel thì sụp xuống ôm mặt khóc
- Để cho họ thời gian riêng đi Ngọc – nó tính chạy với nhỏ nhưng hắn kịp bắt nó lại, nhíu ánh mắt lên phía tầng lầu – Mai chúng ta đến sớm – hắn nói làm cả đám thất thần quay về. Chuẩn bị cái con khỉ?? Cả đám không tin!!
Ở trên phòng bây giờ, nhỏ vẫn nằm đó, còn Quân ngồi cạnh bên, chẳng ai nói gì với nhau. Quân đứng lên, phá tan sự yên tĩnh
- Để tôi đi mua cháo
- Em muốn anh nấu – Nhi nắm lấy vạt áo của anh, cố gắng thều thào
- Ừ. Em nghỉ đi – Quân nhìn nhỏ cười, hôn nhẹ lên trán nhỏ rồi anh bước ra khỏi phòng bệnh, tiến đến cái bếp gần đó, ai bảo phòng bệnh không có bếp chứ, phòng nhỏ như nhà mà,cái gì cũng đủ
Bê tô cháo đặt lên bàn, đỡ nhỏ dậy, đút cho nhỏ ăn, trông hai người cứ cười nhìn nhau mà hạnh phúc thay. Quân chỉ mong nhỏ khoẻ lại thì hay biết mấy. Từ sáng rồi nhanh đến tối, bây giờ cũng h đêm rồi nhưng nhỏ không chịu ngủ dù anh có nói ngọt cỡ nào cũng không chịu
- Em muốn ra kia tí – Nhi chỉ ra ban công rồi đòi Quân cõng
- Chiều quá hó hư rồi nha – Quân nhéo má nhỏ rồi cỗng ra ngoài ban công
- Chán thật!! Hôm nay nhiều sao quá!! – Nhi làm vỡ khung cảnh lãng mạn, không lẽ nhỏ muốn bầu trời đen khịt như nổi giông thì mới đẹp sao??
- Em không thích ngắm sao hả?? Anh thấy nó đẹp mà, nó cứ như tia hi vọng ấy!! – Quân nhìn những ngôi sao đang sáng mà muốn nhỏ cũng sáng mãi như thế
- Đẹp hơn em?? – Nhi nhướn mày nắm tóc Quân
Anh tím tái mặt mày khi nhỏ nắm chặt tóc anh như thế, giờ mà gật đầu là chết chắc …Bỗng nhỏ xoa đầu Quân đến nỗi nhìn anh như tổ quạ rồi quàng tay qua cổ anh, hít lấy hương thơm trên tóc anh
- Em luôn muốn làm thế với anh
- Còn anh thì thế này nè – Quân vừa dứt câu thì thả nhanh hai tay rồi ôm eo nhỏ, hôn luôn!!!!!! Hôn lần, lần, lần …. Anh hôn cho lắm rồi cũng cõng nhỏ
- Hôm nay là ngày vui nhất trong đời em!! – Nhi gục đầu lên vai Quân
- Ừ!! Anh cũng thế!! – Quân cũng cười
Được ít phút thì hai tay Nhi buông thõng xuống, không còn quấn chặt trên cổ anh nữa, chận nhỏ không bám lấy chân anh nữa!! Miệng nhỏ vẫn còn cười nhẹ nhưng đôi mắt nhắm nghiền lại không bao giờ mở ra nữa … Anh chỉ biết ngắm bầu trời đầy sao và nước mắt cứ thi nhau trào ra ……………..