~ tuần kể từ ngày nhập học trôi qua ~
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô giáo chủ nhiệm bước vào, cả lớp nháo nhào về chỗ của mình, đến bục giảng, cô bắt đầu thông báo:
- Các em còn tuần trước để chuẩn bị cho kì thi chất lượng. Cô mong các em sẽ có kết quả tốt và những ai gian lận sẽ có hình thức kỷ luật thích đáng – giọng cô ngày càng nghiêm hơn làm cả lớp hoang mang.
Bọn nó thì cũng chẳng có hứng thú gì vớ mấy cái kì thi cử nên chẳng quan tâm mấy (toàn IQ cao). Tiết học bắt đầu, tiết đầu là tiết văn – cái môn mà nó ngán nhất nên nó ngáp dài ngáp ngắn, cố gắng không ngủ gật. Thấy nó như vậy, hắn mỉm cười nhẹ, viết gì đó vào tờ giấy rồi quăng qua cho nó. Đang dụi mắt, nó bỗng thấy tờ giấy hắn quăng qua liền lấy đọc và viết gì gì đó vào giấy rồi quẳng lại ho hắn. Cả cứ quăng qua quăng lại, cả đám nhìn thế chỉ biết nén cười nhưng không khỏi thắc mắc là bọn nó viết cái gì mà hắn nhìn nó “tình cảm” thế không biết còn nó thì tươi tỉnh hẳn lên. E hèm!! Nội dung như sau:
- Hôm qua đi ăn trộm hay sao mà nhìn mắt như gấu trúc thế???
- Ủa!! Sao anh biết hay vậy??
- Tui mà!!
- Ủa!!? Vậy là anh cũng đi ăn trộm hả??
- Cô là đồ khó ưa!!! nó mìm cười và đút tờ giấy vào cặp =>hắn đã thua ( thảm hại thấy sợ)
Hết tiết văn, đến tiết Hoá tự học , nó cũng chán học nên quay xuống tính bắt chuyện với Nhi thì thấy Nhi và Hùng đang gục mặt xuống bàn làm gì đó. Thấy mờ ám, nó khều hắn soi mói chung:
-Ê!! đứa kia đang làm gì thế!?- nó nói khẽ đủ để hắn nghe
- Ai biết!! Đợi xíu biết liền!!- hắn quay xuống chọc chọc lưng Hùng, người bên bàn kia thấy kì kì nên cũng dài cổ ra hóng chuyện. Bị hắn chọc ngay lưng cảm thấy khó chịu, Hùng bắt đầu ngước lên nhìu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn hắn:
- Cái giề đây, ông nội!! – lời nói đầy sát khí khiến ai ai phải tái mặt, nó khẽ rùng mình cái rồi lanh chanh hỏi: “ Ông và nhỏ kia đang làm cái gì ở dưới gầm bàn vậy, nghi ngờ quá.” –nói rồi nó nở một nụ cười gian xảo và chỉ tay về phía Nhi.
Tưởng rằng hai anh chị này sẽ ấp a ấp úng như gà mắc tóc nên nó và hắn cứ cười khằng khặc nhìn Hùng im lặng,cho đến khi Nhi ngước lên phán một câu rõ chán:
- Để yên cho hắn đánh nhau với tui!! Đang đánh hay mà xen vô chi vậy – Nhi giả bộ ngây thơ và nở một nụ cười bí hiểm với nó. “Vậy là bà đang……”- nó vừa nói vừa toát cả mồ hôi, nó thầm nghĩ: “ Mong đừng là chơi game, đừng là chơi game”. Nhưng hình như ông trời không ủng hộ nó.
Nhi bắt đầu bẻ tay, từng ngón từng ngón đều nghe “rắc,rắc” đến đáng sợ, cả đám căng thẳng chờ xem nhỏ sẽ làm gì tiếp theo. Nhi đứng dậy, bước tới chỗ nó, ghé sát mặt nó và qáui thú đã hiện ra (tèng teng):
- Chơi game!! Cảm ơn bà nhiều nha!! Nhờ bà và cái đồ hách dịch này mà bọn tui không có trận ra hồn gì hết!! Cả hai người tính sao đây!? – Nhi gằn từng chữ khiến nó run cầm cập, quay sang mếu máo cầu cứu hắn nhưng hắn cũng trong trạng thái của nó nên cũng chẳng làm gì được. Cả hai mở to đôi mắt của mình rưng rưng nhìn qua phía bốn người kia tìm đường giải thoát cho mình nhưng:
-Ối!! Buồn ngủ quá!! Ngủ đây – Tuyết và anh nó đồng thanh
- Ừ!! Bọn tôi cũng thế!!- Kiệt và Quân mặt xanh lét ùa theo
Hụt hẫng và sợ sệt là trạng thái của nó và hắn. Còn Nhi thì vẫn đứng đó chờ câu trả lời của bọn nó, khuôn mặt toát lên sự giận dữ nhìn như thể sẽ giết người bất cứ lúc nào. thế rồi sự kiên nhẫn cũng có giới hạn, Nhi lại nghiến răng:
- Trả lời nhanh!! – lời nói của nhỏ làm đứa nó hoảng lên
Quay lại với cái đám vờ ngủ kia, hai đứa nó đành mở lời để tìm sự sống với cơn lốc kia:
- Cứu bọn tui với!! Mấy người muốn gì bọn tui cũng chiều hết!!- nó ngon ngọt dụ dỗ nhưng đáp lại bọn nó chỉ là sự im lặng, hắn tăng thêm sức thuyết phục: “Cứu bọn tui đi, thề danh dự luôn đó”
Cái đám đó nghe thấy thế bèn ngước dậy, dường như có tia hi vọng đã chiếu xuống bọn nó, hắn quyết tâm phải tóm lấy tia hi vọng đó:
- Coi như là giúp người bệnh tật qua cái chết đi!!! Muốn gì tôi cũng chiều – hắn nói ngọt xớt, nhưng hình như không ông trời không giúp hắn và nó.
Bốn người kia ngước lên nhìn hắn và nó đang phải đối mặt với “cơn lốc” kia đến nỗi tím tái cả mặt mày, nhìn thấy mà phát sợ nên cả đám sau một hồi xì xầm to nhỏ và cùng nhau thống nhất một câu làm cho hắn và nó không còn kì vọng gì cả: “Ngu thì chết chứ bệnh tật gì!!”.
Cả đám vừa dứt câu, thì đứa tụi nó bị Nhi cho mấy cái cốc vào đầu làm nổi lên mấy “quả chanh” rất bự ngay trán, nó ôm trán nước mắt dàn giụa, nói thế thôi chứ có nước mắt đâu:
- Bà ác lắm!! Có thế mà cũng không tha – nó nói trong “nước mắt”, hắn cũng hùa theo nó.
Cả hai đang hành hạ lỗ tai nhỏ Nhi thì Hùng cười nhẹ một cái, rồi cố ý nói rõ to:
-Ê, Nhi. Cặp couple kia khóc nhè xong chưa?? Mau lên rồi chơi game nữa – Hùng vốn rất trầm tính nên cứ mỗi lần anh lên tiếng là mấy mỹ nam nhà ta sẽ nhất quyết tìm ra nguyên nhân làm anh phải lên tiếng. Và nguyên nhân chính là hai đứa đang lải nhải bên tai nhỏ Nhi kia, Quân huýt sáo một cái:
-Ồ!! Cặp couple kia phải làm Hùng nhà ta lên tiếng ư!!?- Quân bước qua chỗ Nhi, cố chòi cái cổ qua bên chỗ Hùng với cặp mắt gian xảo, Kiệt và anh nó cũng rời chỗ loi choi chay bên chỗ hắn và nó
- Thôi đi nha!! Tui và cái tên điên này là couple ư!? Mười kiếp nữa đi nha!! – nó đã lên máu tới não, nó quay qua nhìn Hùng với ánh mắt giận dữ, khiến anh rùng mình, cả đám cũng tắt ngấm nụ cười nham nhở của mình.
- Thế cô tưởng tôi thích lắm sao!! Đồ khó ưa như cô, ai mà lấy thì tôi làm đi bằng bốn chân luôn đấy - hắn cáu tiết làm ầm lên, hắn ít khi bị lấy ra làm trò đùa như thế nên rất dễ nổi điên, anh nó thấy tình hình từ chuyện bé xé to nên cố kiềm chế cơn điên của thằng bạn thân của mình lại.
- Thôi đùa vậy đủ rồi!! Về chỗ ngồi hết đi!!- Tuyết quan sát từ đầu đến giờ, lúc này mới lên tiếng dẹp tan cái mớ hỗn độn ở bên góc lớp kia, nếu Tuyết mà không lên tiếng thì mọi người cũng chẳng biết phải làm gì.
Dù đã giải quyết ổn thoả chuyện giữa nó và hắn, nhưng Kiệt thấy vẫn có gì đó kì kì nhưng chẳng có ai hỏi được, chắc có lẽ nên cho qua không nên nhắc lại nữa , vì bây giờ nó và hắn đang nhìn nhau như sát thủ, Nhi và Hùng đang điên cuồng chơi game, Quân thì chìm vào giấc mộng, Tuyết và anh nó đang tập trung vào các bài tập các môn học, toàn là một lũ hễ đụng vào là nổi điên và có thể giết người nên Kiệt thở dài một hơi rõ dài, nằm xuống bàn theo đuổi giấc mộng theo Quân ( mấy anh có vẻ thích ngủ)
___________________________________________________________________
Bật bí một điểm chung của mấy nam nhà ta: Rất sợ con gái khi giận và nổi điên và khóc, chung quy vẫn là không sợ gì, chỉ sợ gái (sợ mấy anh này =.=)
Bạn nào không biết thì mình giải thích từ “couple” là cặp đôi đang yêu nhau, đại loại là vậy. >.