Tiếng người vang lên, giọng thái giám. Thời gian lâm triều bắt đầu, quần thần lễ bái, sau đó, một chất giọng đế vương công âm khí thế ngời ngời truyền tới.
“Các ái khanh bình thân.”
Câu nói này kết thúc, trong lòng Khương Tiểu Lạc thốt lên: “Đệch mợ!”
Sớm chiều chung sống với Sở Thiếu Tự, làm sao cậu có thể không nhận ra thanh âm của anh cơ chứ? Cho dù giảm nhỏ âm lượng, nhưng đó là Sở Thiếu mà!
Hóa ra Sở Thiếu chính là Sở Thiếu của mình! Khương Tiểu Lạc gầm thét trong lòng, sau đó chậm rãi nghe tiếp, cậu không hề nghi ngờ, khẳng định chắc chắn đó chính là người đang ngủ sau lưng mình.
Khương Tiểu Lạc không ngờ Sở Thiếu Tự cũng từng chơi võng phối, tính đến hiện tại cũng có thể coi là người cũ lâu năm rồi. Trông phản ứng trong post kịch, hai vở kịch của anh phối đều trở thành kinh điển, đến nay vẫn được người hâm mộ khắc ghi trong lòng, bình luận say sưa.
Cậu cũng không biết, hóa ra người bên gối mình là một đại thần của giới võng phối.
Cậu lặng lẽ giữ kín bí mật này, hừ hừ dám không nói cho em biết, còn để cho em tự phát hiện ra.
Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Có lẽ do kịch lịch sử quá mức nhàm chán, Khương Tiểu Lạc nghe giống như đang ru ngủ, nhớ lại khung cảnh Sở Thiếu Tự dỗ cậu ngủ, thanh âm anh cũng giống như thế này.
Vì vậy, cậu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng sau, Mp tự động tắt.
“Tiểu Lạc, anh đi làm đây.”
“Chờ chút!” Khương Tiểu Lạc đột nhiên gọi anh lại, “Anh gọi tên em một lần nữa đi.”
“Hả, Tiểu Lạc?”
Khương Tiểu Lạc hài lòng gật đầu, “Anh đi làm đi.”
Sở Thiếu Tự bị hành động của cậu làm cho như lọt vào sương mù.
Thanh âm đã trở nên quen thuộc từ lâu trước đây không hề cảm thấy có gì đặc biệt, cậu cũng không chú ý tới. Không biết có phải do mang thêm một thân phận trong giới võng phối hay không, cậu cảm thấy Sở Thiếu Tự đúng là một người thâm tàng bất lộ.
Khương Tiểu Lạc mau chóng giải quyết bữa sáng, sau đó bật máy tính lên. Đầu tiên, cậu vào Baidu tìm kiếm từ khóa Sở Thiếu.
Ngoài một cuốn tiểu thuyết tình cảm có cái tên sến súa không dám nhìn thẳng “Yêu Sở Thiếu cuồng nhiệt” và hai vở kịch quen thuộc ra, còn có một topic kịch. Cậu mở ra, chỉ là một bài post ảm đạm với ít người bình luận, lần gần nhất từ nửa tháng trước.
Tiêu đề: Sở Thiếu chỉ phối hai vở kịch thôi sao? QAQ
L: RT()
L: Báo cáo chủ topic, đúng vậy TT
L: Người ấy ở ẩn quá nhanh, fan nhà người ta còn có weibo để thương nhớ, chúng ta chỉ có một cái tên.
L: Chủ topic đổi thần tượng khác đi.
L: Nhưng tôi rất thích() thanh âm của anh ấy.
…
Sở Thiếu ơi là Sở Thiếu, anh để lại hai vở kịch kinh điển, sau đó phất tay áo bỏ đi không vương vấn gì, lưu lại một đám fan cuồng si tình chờ đợi.
Thật quá vô trách nhiệm!
Tối hôm qua nghe được một nửa vở kịch truyền thanh thì ngủ quên, cậu không nhớ rõ nội dung vở kịch. Vì vậy cậu mở lại trên máy tính nghe một lần nữa. Bật file lên, Khương Tiểu Lạc tiện tay bóc kẹo que bỏ vào trong miệng.
Cậu tìm nguyên tác “Vương triều họ Lý”, đọc thử văn án, có tóm tắt nội dung tác phẩm giúp cậu hiểu được đại khái cốt truyện. Từ loa phát ra tiếng kịch truyền thanh, Khương Tiểu Lạc tìm lại bài post về kịch kinh điển lần trước, một lúc làm hai việc.
Chủ topic hỏi về kịch kinh điển trong lòng mọi người, vốn theo hướng góp ý, lại trở thành topic thổ lộ tình cảm.
L: Hai năm, hai năm, không thể nào.
L: Nhất Lăng đại thần đã đổi nick để quay lại, Sở Thiếu cũng có thể làm thế.
L: Cứ nhắc tới Sở Thiếu gì gì đó, nick này thật quá vênh váo ﹁_﹁
L: A a a a! Tôi chính là fan cuồng của anh ấy.
L: Lầu trên bình tĩnh, đi nghe lại kịch của anh ấy đi.
L: Thật muốn xin được cách liên lạc với anh ấy để mời tiếp kịch.
L: LS là chuẩn bị sao? Thử hỏi Hinh Tử xem, cô ấy biết đấy.
L: Tôi đi đây, chờ tin tức của tôi.
…
Khương Tiểu Lạc đọc đến say sưa, đột nhiên Song Mộc Lâm nhắn tới. Hiện nay hai người bị vây trong trạng thái bạn gay thân thiết, hầu như ngày nào cũng nói chuyện với nhau. Trên thực tế, Khương Tiểu Lạc mới vào giới võng phối, lần đầu tiên có CP là Song Mộc Lâm, sau khi mối quan hệ với Đông Phong tan vỡ, quả thực cậu không có ai cùng tán ngẫu.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Meo thụ, chúng ta lại hợp tác rồi ﹁_﹁
Kỳ Meo: Cái gì cơ?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ”, tôi thử vai Lạc Lâm trong đó, hôm nay đã được duyệt.
Lạc Lâm, Khương Tiểu Lạc nhớ vai này, bạn thân của chủ dịch công Đào Hạ, tính cách thoải mái, cởi mở, công tử lăng nhăng, nhưng sống rất trượng nghĩa, tần suất lên sàn rất cao, là một vai phụ quan trọng, không ngờ lại là do Song Mộc Lâm phối.
Vừa mới nhắc tới, Khương Tiểu Lạc phát hiện avatar của tổ kịch nhấp nháy.
Nhóm tổ kịch.
Chuẩn bị – Ba cậu: Hoan nghênh CV phối Lạc Lâm – Song Mộc Lâm
Trang trí – Mẹ cậu: Tung hoa.
Đào Hạ – Cối xay gió: Hoan nghênh.
Khương Tiểu Lạc cũng nổi lên chào mừng.
Đường Đường – Kỳ Meo: Hoan nghênh tổng thụ ﹁_﹁
Chuẩn bị – Ba cậu: Meo thụ, cậu thật xấu bụng, trong kịch CP của các cậu hình như Song Mộc Lâm là công mà.
Lạc Lâm – Song Mộc Lâm: Ba ba goodjob √
Đường Đường – Kỳ Meo: Da mặt anh thật dày, đừng nhận vơ người khác là ba.
Chuẩn bị – Ba cậu: Các cậu đặt công chính ở đâu rồi!
Đào Hạ – Cối xay gió: Là công chính trong truyện, xin chú ý cách dùng từ.
Chuẩn bị – Ba cậu: Thật không có óc hài hước, ông đây muốn cậu ghi âm lại H, dám lấy đồ cũ ra lừa dối tôi, nhìn Meo thụ nhà người ta nghiêm túc chưa kìa.
Khương Tiểu Lạc được khen thấy hơi ngượng ngùng, cậu rất rất muốn nói, thật ra cậu cũng lấy từ trong kho H ra.
Đào Hạ – Cối xay gió: Tôi thấy thế là tốt rồi, chờ khi có demo mà hiệu quả không ổn thì tôi phản âm.
Chuẩn bị – Ba cậu: Cho tới giờ chưa từng thấy một CV nào vô trách nhiệm như cậu!!
Tuyên truyền – DD: Yếu ớt nói một câu, Cối xay gió là người đầu tiên giao âm mà ﹁_﹁
Chuẩn bị – Ba cậu: Ai da, sao cô nỡ hủy sân khấu của tôi!
Tuyên truyền – DD: Chậc chậc, chúng ta phải dũng cảm đối mặt với hiện thực thôi, CV là thượng đế, không thể chậm trễ.
Nhìn bọn họ trò chuyện hăng say, Khương Tiểu Lạc yếu ớt chen vào.
Đường Đường – Kỳ Meo: Xin hỏi phần âm của tôi có cần phản lại không?
Chuẩn bị – Ba cậu: Khụ khụ, tôi còn chưa nghe, tôi làm đây.
Đường Đường – Kỳ Meo: Dạ, vất vả rồi OvO
Trong nhóm yên tĩnh lại, Khương Tiểu Lạc và Song Mộc Lâm tiếp tục trò truyện riêng.
Kỳ Meo: Anh biết Sở Thiếu không?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Sở Thiếu nào, tôi chỉ biết Trần thiếu.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Lý thiếu.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Vương tổng.
Kỳ Meo: Dừng chút! Được rồi.
Khương Tiểu Lạc thật không biết Song Mộc Lâm lại là tên nói nhiều như vậy.
Cậu nghĩ, tại sao Song Mộc Lâm lại không biết Sở Thiếu nhỉ, hai bộ kịch kinh điển đến vậy cơ mà. Khụ khụ, mặc dù ngay cả chính cậu cũng chưa từng nghe tới. Vì vậy, cậu lập tức đề cử kịch như nhân viên tiếp thị sản phẩm.
Kỳ Meo: Sở Thiếu là một CV, nghe hai vở kịch anh ấy phối đi, tên là “Vương triều họ Lý” và “Vô”, rất hay đó. Không phải anh đang buồn chán sao, nghe thử đi ^_^
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Sao tôi có cảm giác khuôn mặt cười của cậu khiến tôi thấy hoảng hốt nhỉ?
Kỳ Meo: Lỗi giác của anh thôi.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Chẳng lẽ cậu muốn ngoại tình, để người đàn ông của cậu đội nón xanh?
Kỳ Meo: Bạn thân, ảo tưởng sức mạnh là bệnh, cần phải trị.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: Được rồi, tôi đi nghe thử xem sao.
Kỳ Meo: [Link] [Link] [Link] Nào nào nào, đây là link.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Thụ: ﹁_﹁
Kỳ Meo: ~(≧▽≦)/~
Khương Tiểu Lạc rất đắc ý, đây là tác phẩm tiêu biểu của người yêu tôi, nhưng cậu sẽ khiêm tốn một chút =.=
Chỉ là có vẻ như Sở Thiếu sẽ không quay về giới võng phối để phối kịch, dù sao cũng lui giới rất lâu rồi. Thật ra Khương Tiểu Lạc rất muốn trao đổi cảm tưởng với Sở Thiếu về giới võng phối, nhưng cậu không thể nói, vậy chẳng phải sẽ lộ tẩy việc cậu chơi võng phối sao, chẳng phải chuyện mà cậu vất vả khó khăn giấu diếm lâu như vậy sẽ bị vạch trần sao?
Thế nên, cần phải nhịn!
Chú thích:
() RT: Như tiêu đề.
() Nguyên văn là “tâm thủy”, từ trên mạng thường dùng đồng nghĩa với thích.