Khương Tiểu Lạc nhìn bé con đang kiêu ngạo mà bất đắc dĩ lắc đầu, còn nhỏ như vậy đã biết tỏ vẻ trước mặt chủ nhân rồi.
Cậu rút điện thoại ra, chụp ảnh bóng lưng Sở thiếu gia, trông bức ảnh cực kì quyến rũ, lộ ra cái mông đầy thịt.
Hiệu quá rất tốt, có thể dùng làm hình nền desktop.
Có vẻ Sở thiếu gia sẽ không phá phách, Khương Tiểu Lạc yên tâm trở về phòng ngủ.
Đúng lúc này, khi refresh lại weibo, trong số bạn bè của cậu có người khoe thú cưng của mình.
Cối xay gió: Nhóc con kia lại tỏ vẻ kiêu ngạo rồi [Ảnh]
Cối xay gió cũng nuôi một con mèo, tên là Dưa Hấu. Anh nói nó được đặt tên như vậy bởi vì nó rất thích ăn dưa hấu. Mèo con có bộ lông trắng muốt toàn thân, quanh mắt trái có vòng tròn đen.
Hơn nữa, trong ảnh, Dưa Hấu đang trợn mắt, rất có phong cách nữ vương. Nhưng Khương Tiểu Lạc vẫn thích con mèo Sở thiếu gia thích làm loạn mà biết giả vờ ngoan ngoãn trong nhà mình hơn.
Kỳ Meo: Mau mau dỗ nó đi o(≥▽≤)ツ
Khương Tiểu Lạc đăng bình luận xong mới phát hiện phía dưới mình có bình luận của Song Mộc Lâm.
Song Mộc Lâm: Nhất định là nó muốn anh đặt một cái tên khác cho nó, mau gọi nó là Nữ vương đại nhân.
Khương Tiểu Lạc chợt nghĩ, có phải hai người này lén lút cấu kết với nhau không nhi?
Quả nhiên, …
Cối xay gió trả lời Song Mộc Lâm: Nữ vương… đại nhân.
Song Mộc Lâm trả lời Cối xay gió: Không phải nói với tôi, nói với con Dưa Hấu nhà anh ý.
Cối xay gió trả lời Song Mộc Lâm: Đã nói.
Song Mộc Lâm trả lời Cối xay gió: Đệch~~(﹁﹁)~~~
Bình luận của Khương Tiểu Lạc cô đơn lẻ loi bị ngó lơ. Cối xay gió và Song Mộc Lâm đáp qua đáp lại mấy vòng, vậy mà bình luận của cậu không hề được Cối xay gió nhắc tới. Quả nhiên, hai người này có JQ, đáng tiếc là cậu không có gan chạy đi hỏi Song Mộc Lâm cho rõ ràng.
Dù sao, chỉ là đáp qua lại trên weibo, não tự động tưởng tượng xa hơn, nếu Khương Tiểu Lạc không biết được tình cảm mà Cối xay gió dành cho Song Mộc Lâm, nhìn mấy câu tán ngẫu trên tuyệt đối thấy rất bình thường.
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Sở Thiếu Tự đã về. Khương Tiểu Lạc bình tĩnh tắt weibo, quay cái ghế vòng vòng, huýt sáo với Sở Thiếu Tự.
“Anh về rồi.”
Sở Thiếu Tự gật đầu, cởi áo khoác ra ném lên giường, tháo măng sét, xắn tay áo lên.
Khương Tiểu Lạc cẩn thận quan sát thấy sắc mặt của Sở Thiếu Tự rất bình thường, hẳn là chưa phát hiện ra sự tồn tại của Sở thiếu gia. Phối hợp với suy nghĩ đang trôi nổi trong lòng cậu, Sở thiếu gia chen vào khe cửa, đứng nghiêm ở phía sau Sở Thiếu Tự, mắt híp lại thành hai sợi chỉ, ngẩng đầu quan sát người lạ mới về.
Khương Tiểu Lạc tự giác cúi đầu, trong lòng mặc niệm: Sở thiếu gia, mày tiêu đời rồi.
Dường như rất thích Sở Thiếu Tự, Sở thiếu gia chạy vòng vòng vây quanh Sở Thiếu Tự, thấy mình không được chú ý thì bất mãn kêu meo meo.
Sở Thiếu Tự cúi đầu, thấy có một con mèo ngốc đang nhìn mình chằm chằm.
“Mèo đâu ra thế này?” Sở Thiếu Tự hỏi Khương Tiểu Lạc, đôi mày có xu hướng nhíu lại rất chặt. Cậu xoắn xoắn tay, lo lắng đáp: “Em nhặt được, hình như là mèo đi lạc.” Sau đó, cậu chậm rãi ngẩng đầu, sợ hãi rụt rè nhìn Sở Thiếu Tự, ấp úng nói: “Tên là Sở thiếu gia, em đặt đấy, có hay không?”
Sở thiếu gia không biết bầu không khí trong phòng ngủ bắt đầu lắng đọng, thỉnh thoảng ngọt ngào kêu meo meo. Khương Tiểu Lạc trừng nó, muốn nó yên tĩnh một chút, vậy mà Sở thiếu gia hoàn toàn không để tâm.
Chợt nghe Sở Thiếu Tự trầm giọng nói: “Khương Tiểu Lạc, em mở tay ra.”
Khương Tiểu Lạc lại giấu tay thật kỹ, đột nhiên tay trái bị anh giật mạnh ra. Khương Tiểu Lạc nắm chắc tay, Sở Thiếu Tự cố gắng nạy ra nhưng vô ích, cậu đã dốc hết sức bình sinh để giấu.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dài, Khương Tiểu Lạc lập tức đứng dậy, rút tay đang bị anh nắm về, xòe tay ra, để cho Sở Thiếu Tự nhìn thấy những nốt đỏ nổi lên trong lòng bàn tay.
Đối với người có chứng sợ hãi dày đặc mà nói, trông cực kì kinh khủng.
“Em không sao mà.”
Cảm giác ngứa nổi lên, Khương Tiểu Lạc chịu đựng không gãi, chỉ hơi cong cong ngón tay.
Đây rõ ràng không phải không sao.
Sở Thiếu Tự quen việc lấy thuốc chống dị ứng trong hòm thuốc ra, giúp Khương Tiểu Lạc bôi thuốc. Anh không nói một lời, mặt lạnh tanh, ánh mắt không hề nhìn cậu. Khương Tiểu Lạc biết mình sai, lại không biết phải nói gì, chỉ có thể ủ rũ nhìn Sở thiếu gia.
Mèo con còn đang rất sung sướng lăn lộn trên mặt đất.
“Còn ngứa ở đâu nữa?”
Khương Tiểu Lạc lập tức lắc đầu, rất sợ Sở Thiếu Tự không tin mình, còn nói bằng lời: “Em không ngứa.”
Khương Tiểu Lạc bị dị ứng lông động vật. Sau khi sống chung với Sở Thiếu Tự, cậu đã bị Sở Thiếu Tự hạ lệnh cưỡng chế cấm chạm vào động vật, bởi vì cậu thường không chịu chú ý giữ gìn mà phát bệnh. Dù chỉ một chút dị ứng, nếu vượt qua ngưỡng cho phép sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
Mà cậu dám rinh mèo lạc về nhà, đây chính là ví dụ điển hình của tự tìm đường chết. Khương Tiểu Lạc biết Sở Thiếu Tự chắc chắn sẽ không đồng ý nuôi Sở thiếu gia, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn.
Biết đâu anh thấy cậu thích mèo quá lại đồng ý thì sao?
Tuy nhiên, xác suất để anh đồng ý chỉ có %. Sở Thiếu Tự bế Sở thiếu gia lên. Mèo con nằm trong lòng anh rất ngoan ngoãn. Khương Tiểu Lạc vươn tay muốn cản lại, “Để ngày mai rồi hãy đem đi được không?”
Cậu không ngờ, mình mới làm chủ nhân của Sở thiếu gia được hai tiếng đồng hồ thôi.
Thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Thiếu Tự nhìn mình, cậu sợ tới mức rụt tay về, trơ mắt nhìn Sở thiếu gia bình tĩnh tự nhiên bị anh ôm ra khỏi nhà.
Người yêu cậu thường rất cưng chiều cậu, nhưng cũng hay giận. Mà Khương Tiểu Lạc sợ nhất là Sở Thiếu Tự giận.
Lần anh giận kinh khủng nhất là bởi vì Khương Tiểu Lạc bị dị ứng khiến cậu bị nôn và tiêu chảy, phải nhập viện. Lúc đó, Sở Thiếu Tự mới biết cậu bị dị ứng lông động vật. Bởi vì Khương Tiểu Lạc chưa từng nói, tới khi anh biết được thì đã quá trễ.
Sở Thiếu Tự giận lắm, chỉ biết giương gương mặt lạnh như băng ra, nhưng vẫn quan tâm chăm sóc cậu tỉ mỉ. Tới khi Khương Tiểu Lạc không chịu nổi, thái độ hối lỗi thành khẩn, nói rằng em sai rồi, còn tủi thân rơi nước mắt, mới khiến Sở Thiếu Tự bất đắc dĩ tha thứ cho.
Lần này, Khương Tiểu Lạc cũng không có dự định sẽ nuôi Sở thiếu gia, cậu chỉ muốn mang về tắm rửa cho nó, hôm sau sẽ đưa tới cửa hàng thú cưng. Kế hoạch đã vạch ra rõ ràng, nhưng vẫn không ngờ rằng Sở Thiếu Tự lại quan trọng hóa vấn đề lên như vậy.
Chờ tới lúc anh trở về, ngoan ngoãn xin lỗi là được, dù sao cậu cũng là người sai. Nghĩ vậy, cậu chẳng buồn chơi máy tính nữa. Khương Tiểu Lạc rút điện thoại ra nhìn lại tấm ảnh bóng lưng xinh đẹp mà ngủ xuẩn của Sở thiếu gia, lặng lẽ xóa bỏ.
Bởi vì nhất thời không đành lòng mang nó về, kết quả là gây ra chiến tranh lạnh trong gia đình.
Không lâu sau, Sở Thiếu Tự trở về, giũ giũ nước trên tóc. Bên ngoài rất lạnh, Sở Thiếu Tự đi gấp, không mặc áo khoác, tuy rằng thân thể cường tráng vẫn không kiềm chế được mà run lên vì lạnh.
“Sở Thiếu Tự, xin lỗi.” Khương Tiểu Lạc biết lỗi, lập tức nói.
Sở Thiếu Tự lạnh nhạt liếc cậu, khuôn mặt còn ẩn trong bóng tối, sau đó đi vào bếp, “Anh nấu cơm.”
Giận rồi _(: ″ ∠)_
Khương Tiểu Lạc bám theo vào bếp, đứng ở cửa, “Xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa. Thật đấy.” Khương Tiểu Lạc rũ mắt, yếu ớt nói.
Đổ dầu vào chảo, sau đó có tiếng chặt thái vang lên.
Ngay lúc Khương Tiểu Lạc đang định nói tiếp, Sở Thiếu Tự bỗng lên tiếng: “Rùa, cá vàng, con gì cũng được, chỉ là không được chạm vào chó, mèo. Em có thích đến mấy cũng không nuôi được. Em quên khi bị phát bệnh khó chịu thế nào rồi sao?”
Khương Tiểu Lạc nhớ lại hồi ức đau khổ, lần đó quả thật lăn qua lăn lại suýt rớt mất nửa cái mạng của cậu. “Em biết, rất khó chịu.”
“Khó chịu mà còn không nhớ.” Lời anh nói vẫn mang theo cưng chiều và bất đắc dĩ, tuy là bệnh vặt cũng không thể coi thường, huống hồ người này còn có lịch sử đen tối.
“Em đã nhớ kỹ rồi.”
“Đi ra ngoài trước đi, trong phòng bếp có mùi khói.”
Khương Tiểu Lạc dời nửa bước, xoay người, buồn bực nói: “Vậy anh cười với em một cái. Anh như vậy em sợ lắm.”
Sở Thiếu Tự bình tĩnh liếc nhìn Khương Tiểu Lạc, nhẹ nhàng cong môi, nhếch khóe miệng, giống như thổi một làn gió dịu dàng vào lòng cậu.
“Về phòng đi.”
Khương Tiểu Lạc ngoan ngoãn đáp một tiếng, vừa về phòng vừa than thở, tốc độ lật mặt của Sở Thiếu Tự quả thật cực nhanh.