Song Mộc Lâm còn muốn giật dây Cối xay gió hát thêm một bài, Cối xay gió dứt khoát tắt mic im lặng đáp trả, Song Mộc Lâm bất đắc dĩ lầm bẩm: “Hát thì có gì hay ho đâu?”
Trong lúc đó, vẫn có thể nghe thấy tiếng click chuột, chắc hẳn Song Mộc Lâm đang tìm nhạc đệm.
Kỳ Meo: Hát “Cái eo nhỏ” đi.
Khương Tiểu Lạc vô cùng phối hợp đưa ra đề nghị, lập tức bị Song Mộc Lâm phủ quyết.
“Hát “Em nguyện ý” của Vương Phi đi.”
Đây là phân biệt đối xử trắng trợn! Song Mộc Lâm nghe theo gợi ý của Cối xay gió, bắt đầu tìm nhạc đệm. “Bài này không hợp với tôi lắm, dù hát chán quá cũng không ai được chê nhá.”
Chậc chậc, nhìn không khí tràn ngập bong bóng phấn hồng của hai người này, chẳng lẽ thật sự yêu nhau rồi sao?
Khương Tiểu Lạc làm bóng đèn nghe xong một bài, Sở Thiếu Tự giục cậu đi ngủ,
Cậu chào tạm biệt hai người kia rồi tắt máy tính, cũng vì vậy mà bất tri bất giác bỏ lỡ một màn kịch vui.
Khương Tiểu Lạc nhảy lên giường, xoa chân ngồi nhìn Sở Thiếu Tự mà thở dài.
“Sao vậy?”
Cậu tựa đầu vào vai anh, “Thân tâm câu bì()! Bỗng nhiên em thấy thương xuân bi thu().”
Sở Thiếu Tự nghiêm túc không phối hợp với cơn động kinh bất chợt của Khương Tiểu Lạc, “Tiểu Lạc, hiện tại vẫn là mùa hè.”
“Anh không thể phối hợp với em một chút sao, để cho em than vãn một tý.”
Sở Thiếu Tự rất không khách khí nhéo mặt cậu. “Cuộc sống nhàn hạ của em có gì để mà than vãn?”
Sau đóm anh nói thêm một câu làm Khương Tiểu Lạc ngượng ngùng kinh khủng. Sở Thiếu Tự nói lời ngọt ngào trôi chảy tới mức đặt bút thành văn, không hề đỏ mặt. “Bảo bối của anh ngày nào cũng vui vẻ. Anh nuôi em, nấu cơm cho em ăn, tìm được một người chồng tốt như vậy, em còn điều gì không hài lòng nữa?”
Khương Tiểu Lạc chậc chậc hai tiếng, gò má đỏ ửng, hơi thẹn thùng, “Ai bắt anh nuôi em, giờ em cũng có công việc, cũng có lương.”
“Chỉ nhận được một tháng tiền lương mà thôi.” Khương Tiểu Lạc từng nói chỉ làm một tháng sẽ nghỉ việc, Sở Thiếu Tự nhớ rất rõ lời của cậu.
Khương Tiểu Lạc càu nhàu: “Dù sao cũng có anh nuôi em, không sợ chết đói.” Bề ngoài kiêu ngạo không che giấu được cõi lòng ngọt ngào như mật.
Sở Thiếu Tự khẽ cười, bày ra bộ dáng thiếu gia: “Nào, gọi mấy tiếng dễ nghe cho kim chủ nghe đi.”
Khương Tiểu Lạc giả vờ không hiểu: “Gọi như thế nào?”
“Chồng.” Sở Thiếu Tự trả lời thay Khương Tiểu Lạc, còn để cậu tranh thủ “ơi” một tiếng chiếm hời lớn.
Sở Thiếu Tự chậm rãi nói: “Lần trước anh nghe người nào đó luôn miệng gọi “Chồng ơi, chồng ơi”, còn nói “Không, đừng… anh nhẹ chút…” chưa gì em đã quên rồi sao?”
Phản xạ của Khương Tiểu Lạc hơi chậm, bịt miệng Sở Thiếu Tự: “Làm sao em có thể nói ra mấy lời + như vậy chứ?”
Anh bình tĩnh thản nhiên lặp lại yêu cầu trước đó một lần nữa: “Gọi mấy tiếng dễ nghe đi nào.”
Khương Tiểu Lạc dứt khoát nằm xuống giường, che miệng ngáp một cái: “Em mệt lắm rồi, ngủ đi.” Sau đó, cậu nhắm mắt, gián tiếp trốn tránh yêu cầu của Sở Thiếu Tự.
Trong lòng Sở Thiếu Tự cũng có chút tâm tư, cơ hội ép Khương Tiểu Lạc mở miệng rất nhiều. Anh tắt đèn, nằm xuống ngủ.
Khương Tiểu Lạc nhích người, rầm rĩ vài tiếng.
“Không ngủ được à?”
“Ừa, Sở thiếu, anh hát ru cho em đi.” Khương Tiểu Lạc nhẹ giọng năn nỉ, trong giọng nói lộ ra chút buồn ngủ.
Sở Thiếu Tự ôm vai Khương Tiểu Lạc, nhẹ nhàng vỗ về.
Bé cưng, mau ngủ đi.
Trong mơ sẽ có anh đi cùng.
Cùng em cười, cùng em mệt mỏi.
Có anh gắn bó cùng em.
Bé cưng, mau ngủ đi.
Em sẽ mơ thấy anh vài lần.
Có anh ở đây, giấc mộng sẽ là đẹp nhất.
…
Giọng nói trầm thấp hoà cùng không gian yên tĩnh, trước khi ngủ Khương Tiểu Lạc còn than thở một tiếng: “Lần sau anh đổi bài khác đi.”
Trời hửng sáng.
Khương Tiểu Lạc duỗi người, tự nhiên tỉnh táo hẳn. Cậu không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức, chắc thời gian vẫn còn sớm. Xoay xoay người, cậu nhìn thấy Sở Thiếu Tự vẫn còn đang ngủ.
Hiếm khi nào Sở Thiếu Tự ngủ quên?
Cậu nhéo nhéo mũi anh. “Heo lười, mau thức dậy.”
Sở Thiếu Tự bị cậu làm ồn, nhíu nhíu mày, nặng nề hất tay Khương Tiểu Lạc ra, mệt mỏi ủ rũ nói: “Đừng quậy.”
Khương Tiểu Lạc cảm thấy người anh nóng hầm hập, lập tức đặt tay lên trán Sở Thiếu Tự. Cậu chu miệng, áp sát trán mình lên.
“Sở thiếu, hình như anh bị sốt rồi.”
Sở Thiếu Tự mơ màng mở mắt ra, giọng nói khàn khàn: “Có lẽ vậy? Đầu anh hơi choáng.”
Khương Tiểu Lạc lập tức chạy đi lấy hộp y tế nhà mình vào, dùng bông y tế thấm cồn lau nhiệt kế, rồi cho Sở Thiếu Tự ngậm vào miệng.
Trong lúc đợi kết quả chắc chắn, cậu đi rửa mặt, lúc đi ra, Sở Thiếu Tự đang cầm nhiệt kế trong tay, cậu mạnh mẽ giật lấy.
“Ba mươi bảy độ ba, hơi sốt. Sở Thiếu, hôm nay anh đừng đi làm, xin nghỉ phép đi.” Khương Tiểu Lạc tri kỉ đưa điện thoại cho anh, để anh gọi điện cho cấp trên.
Sở Thiếu Tự cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn gọi điện thoại xin nghỉ.
Khương Tiểu Lạc lấy rượu đế hoà cùng nước, vò khăn mặt để lau gáy và khuỷu tay Sở Thiếu Tự, như vậy có thể hạ nhiệt vật lí. Sốt nhẹ chỉ cần uống thuốc hạ sốt rồi đi ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ đỡ hơn rất nhiều. Cậu nhìn bộ dạng ốm yếu của anh, người đàn ông khoẻ khoắn, bình thường thân thể cường tráng mạnh mẽ vậy mà nói ốm là ốm luôn.
Bụng rỗng uống thuốc sẽ hại dạ dày, Khương Tiểu Lạc nấu một ít cháo hoa thanh đạm. Sắp muộn giờ đi dạy gia sư, cậu vội vã gọi điện thoại cho học sinh thông báo lùi giờ học xuống nửa tiếng.
Múc một bát cháo, Khương Tiểu Lạc đánh thức Sở Thiếu Tự, để anh ngồi dậy.
“Nào, ăn chút cháo đi.” Khương Tiểu Lạc dỗ dành anh giống như anh đã từng dỗ cậu mỗi lần ốm.
Cổ họng Sở Thiếu Tự hơi đau, không có sức nói chuyện, chỉ vẫy tay tỏ vẻ mình có thể tự ăn, Khương Tiểu Lạc không đồng ý. “Hiện tại anh là người bệnh, nào, em đút anh ăn. A~”
Sở Thiếu Tự day day thái dương, bởi vì phát sốt, không còn thể lực nên anh cũng không buồn so đo với cậu nữa, ngoan ngoãn há miệng ăn cháp. Khương Tiểu Lạc thổi một miếng rồi đút một miếng, một bát cháo nhanh chóng thấy đáy. Ăn xong, cậu đưa nước và thuốc cho anh.
“Đi làm đi.” Giọng Sở Thiếu Tự khàn khàn, thanh âm yếu ớt vô lực, sắc mặt tái nhợt.
Khương Tiểu Lạc vẫn duy trì tư thể ngồi cứng ngắc không động đậy nãy giờ, giờ đứng lên mới thấy eo hơi mỏi. Cậu vừa xoa xoa eo, vừa giúp Sở Thiếu Tự vén chăn.
“Em đã đổi xuống chín giờ rưỡi, không phải vội. Anh cứ ngủ đi, giữa trưa em về.” Mấy lời này luôn là Sở Thiếu Tự nói với Khương Tiểu Lạc, giờ đổi lại thành chính mình, cậu chợt cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, trong lòng đắc ý dạt dào.
Khương Tiểu Lạc thấy Sở Thiếu Tự vẫn không nhắm mắt mà cứ nhìn mình, lại hỏi: “Em múc thêm cho anh một bát cháo nữa nhé?”
Anh lắc đầu: “Em ồn quá, đi làm đi.”
Hoá ra là đang chê cậu dài dòng ╯﹏╰Khương Tiểu Lạc bất mãn kêu. “Vậy em đi rồi, anh phải nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Đóng cửa phòng ngủ, trong phòng yên lặng hơn nhiều, Sở Thiếu Tự cũng thanh thản ổn định nhắm mắt nghỉ ngơi cho khoẻ.
Học sinh của Khương Tiểu Lạc họ Thi, tuy rằng tính tình không tốt lắm nhưng ít ra không phải loại ngu ngốc, một buổi dạy học trôi qua rất thuận lợi. Khương Tiểu Lạc tan tầm, trước tiên tới ngân hàng gửi tiền hàng tháng cho Khương Đào. Cậu bỏ nhà ra đi chứ không phải bỏ của chạy lấy người, tiền dưỡng lão của bố không thể thiếu được.
Sau đó, cậu tới cửa hàng dưới lầu mua hai phần cơm, bởi vì bản thân cậu muốn ăn cơm trứng xào thịt thăn, vì vậy cũng đặt cho Sở Thiếu Tự một phần giống nhau, dù sao anh cũng không kén ăn.
Tuy rằng đang là ban ngày, trong nhà vẫn kéo rèm cửa, căn phòng mờ tối chỉ có vài tia nắng nhẹ nhàng xuyên thấu qua tấm rèm lọt vào trong. Lúc Khương Tiểu Lạc về nhà, Sở Thiếu Tự vẫn còn đang ngủ. Cậu nhẹ nhàng không phát ra tiếng, một tay đặt lên trán anh, một tay đặt lên trán mình.
Cũng may, nhiệt độ không tăng.
Sở Thiếu Tự thấy có tiếng động, hơi tỉnh lại. Khương Tiểu Lạc nhìn anh mở to mắt, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, chợt hỏi. “Anh còn khó chịu không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Giọng của anh hạ thấp, chất giọng làm Khương Tiểu Lạc nhớ tới một đoạn ngắn trong “Vương triều họ Lý”. Khi Lý Hoàn mất Lưu Bạch cũng yếu ớt nói, giống y như giờ phút này.
Đối với Khương Tiểu Lạc mà nói, Sở Thiếu Tự ốm là chuyện lớn, nhất định phải chăm sóc cẩn thận. Anh đừng làm việc quá sức như vậy, thân thể quan trọng hơn, cùng lắm thì em nuôi anh!” Khương Tiểu Lạc bốc phét không biết ngược, hôm qua cậu còn làm nũng mong kim chủ nuôi mình đó.
Thật ra chỉ cần Khương Tiểu Lạc bớt lười, nghiêm túc tìm việc văn phòng ở công ty nào đó, dựa vào bằng tốt nghiệp và một đống giấy chứng nhận giải thưởng trong các cuộc thi hùng biện tiếng Anh, cậu không lo không tìm được việc.
Chuyện lần này là một cơ hội để Khương Tiểu Lạc suy xét về bước tiếp theo trong kế hoạch công việc của mình. Tuy rằng cậu sẽ phải giảm bớt thời gian vui chơi giải trí, nhưng có thể san sẻ gánh nặng kinh tế gia đình, không thể để Sở Thiếu Tự gánh vác một mình.
Nhà họ đang ở là Sở Thiếu Tự mua, khi đó anh còn muốn cho cậu đứng tên sổ đỏ, nhưng cậu nhất quyết không đồng ý.
Tính tình Khương Tiểu Lạc ngây thơ, chất phác, dù cậu biết mình còn chưa đủ trưởng thành, cũng không muốn trưởng thành, nhưng trách nhiệm cần phải gánh vác thì vẫn phải gánh vác.
Rồi sẽ tới một ngày cậu phải bước ra ngoài xã hội, suốt ngày ru rú trong nhà sẽ khiến cậu cách ly khỏi thế giới thật, thậm chí thiếu thốn quan hệ xã hội.
Khương Tiểu Lạc càng nghĩ càng xa, chỉ cảm thấy sao mình không nghĩ tới chuyện này sớm một chút? Quả nhiên cậu quá ngây thơ.
Sở Thiếu Tự trấn an cười cười, không ngờ anh ốm một lần có thể khiến Khương Tiểu Lạc hiểu chuyện hơn như vậy. Nhà chúng ta hiện giờ còn chưa tới mức phá sản, đến khi nào thật sự hết tiền, lúc đó sẽ để em ra mặt.”
“Đúng rồi, anh đói chưa? Em mua cơm rồi.” Khương Tiểu Lạc trải báo lên giường để tránh làm bẩn chăn. Sở Thiếu Tự nhìn hộp cơm đầy mỡ mà nhíu mày. Dù vậy, vì quan niệm không để lãng phí thức ăn, anh vẫn cầm đũa lên. Ốm một trận, khẩu vị cũng khác.
Khương Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cùng anh ăn cơm, sau đó lại thu dọn sạch sẽ.
“Anh có muốn ngủ nữa không? Tranh thủ hôm nay ngủ tới tối tăm mù mịt đi.” Khương Tiểu Lạc coi Sở Thiếu Tự cũng giống như mình vậy.
“Em tới phòng sách dùng máy tính đi, để anh dùng laptop của em.” Lúc này, Sở Thiếu Tự nhàn nhã ngồi tựa lưng vào đầu giường.
Khương Tiểu Lạc lấy laptop từ trong ngăn tủ ra, đặt lên giường. Cậu sắp xếp cho Sở Thiếu Tự xong, định ra ngoài, đột nhiên bị anh gọi lại. “Mật mã mở máy là gì vậy?”. ngôn tình hay
Khương Tiểu Lạc xoay người, giúp anh gõ mật mã, bởi vì cậu thấySở Thiếu Tự không nên biết mật mã này thì tốt hơn. Khẩn trương nhìn chằm chằm vào bàn phím, cậu đã bỏ lỡ ánh mắt sáng quắc của anh. Màn hình desktop hiện ra, Sở Thiếu Tự thản nhiên cười nói: “Chu shao shi ge da hun dan? Mật mã này có phải quá dài không?” (Nghĩa của mật mã: Sở thiếu là đồ khốn)
Khương Tiểu Lạc chột dạ gãi đầu gãi tai, cười cười: “Cái này dễ nhớ. Sở thiếu, anh cứ từ từ chơi đi.”
Sở Thiếu Tự nhếch mép, cười đến là gian xảo. Khương Tiểu Lạc nuốt nước miếng, nhanh chóng chuồn mất.
Tắt một loạt phần mềm nhảy ra trên màn hình, Sở Thiếu Tự chờ máy tính khởi động hoàn toàn mới đăng nhập vào QQ.
Hôm qua Trương Hinh gọi điện thoại đường dài quốc tế cho anh, nhắn anh lên QQ nhắn tin cho cô, nói là có chuyện cần nhờ vả. Cô đàn em này không biết định giở trò quỷ gì nữa.
Vừa đăng nhập QQ, phía dưới góc phải màn hình lập tức nhảy ra thông báo nhận file được gửi tới.
Kỳ Meo gửi cho bạn một file offline “Kỳ một – Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ.mp”.
Chú thích:
() Thân tâm câu kì: Cả cơ thể và thân xác đều mệt mỏi
() Thương xuân bi thu: thương tiếc những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
() Bài hát “Cái eo nhỏ”: Link
Bài hát “Em nguyện ý”: Link
Bài hát “Khúc hát ru”: Link