Khương Tiểu Lạc mở xem danh sách người follow mình trên weibo, thấy ngay trang đầu tiên đã có tên Lưu Bạch, chứng tỏ người này thường theo dõi mình. Tuy rằng cậu không hiểu vì sao mình lại được người ta quan tâm đến thế, nhưng vẫn lịch sự follow ngược lại.
Acc YY vẫn còn bị treo ở mic , cũng may không ai để ý tới cậu, bây giờ Lưu Bạch đang hát. Khương Tiểu Lạc nghe xong, nhân lúc Lưu Bạch trò chuyện với fan thì nhắn tin.
Kỳ Meo: Tôi đi đây.
Lát sau, máy tính vang lên tiếng thông báo có yêu cầu kết bạn, hai người thêm bạn nhau trên YY.
Lưu Bạch: Lúc nào rảnh rỗi nhớ tới đây chơi nha.
Kỳ Meo: Được.
Khương Tiểu Lạc tắt phần mềm YY, ngay khi đang định tắt luôn cả trình duyệt web thì bị số lượng thông báo hiện ra ở góc phải làm cho sửng sốt.
Thời kì cao trào khi phát kịch đã qua, sao lại có nhiều thông báo tới vậy? Khương Tiểu Lạc mở ra xem mới biết kẻ đầu sỏ gây chuyện là ai.
Sở Lạc: Ăn ít thôi // Kỳ Meo: Cơm sườn thật là ngon @Sở Lạc [Hình ảnh]
Sở Lạc: Ngoan, ở nhà // Kỳ Meo: Ghét quá, trời mưa rồi _(: ″ ∠)_ @Sở Lạc
Sở Lạc: An ủi // Kỳ Meo: Đáng ghét, nam thần không thèm an ủi tôi TT @Sở Lạc
Sở Lạc: (≥≤) // Kỳ Meo: Nam thần, nam thần, em yêu anh (≥≤) @Sở Lạc
Sở Lạc: // Kỳ Meo: Đột nhiên cảm thấy hai người được ở bên nhau chính là duyên phận!
…
Hóa ra Sở Thiếu Tự phát lại toàn bộ chỗ weibo mà cậu đang tag anh, mặc dù giờ có làm vậy thì cũng đã muộn, nhưng sao nhìn qua loa có lệ như vậy chứ? Mỗi cái weibo đều không vượt quá năm từ, sao anh ấy có thể tiết kiệm chữ như vàng vậy? Giới hạn của weibo là từ, quá lãng phí tài nguyên!
Hơn nữa, vốn Khương Tiểu Lạc chưa muốn công bố quan hệ của hai người trong giới võng phối, Sở thiếu, anh chẳng biết nhìn xa trông rộng gì cả, chúng ta cần phải khiêm tốn┬_┬
Sở: [Ảnh chụp màn hình] Đàn em nói cái này gọi là show ân ái.
À~ Thảo nào đột nhiên thấy anh giác ngộ lí tưởng như vậy, hóa ra phía sau có mẹ ruột chỉ đạo.
Kỳ Meo: hếch mũi Anh nghe lời đàn em thế sao? Cô ấy còn nói gì nữa?
Sở: Trông chừng em thật chặt, để cho tất cả mọi người biết em là của anh.
Kỳ Meo: Ngoan, đừng chơi với đàn em nữa.
Sở: Ngoan, làm nũng anh xem nào ==
Kỳ Meo: = 口 =Có phải anh đang copy paste lời của đàn em không?
Không ngờ Sở Thiếu Tự lại phối hợp làm trò với cậu như vậy, hơn nữa còn học được cách dùng emoji làm nũng.
Sở: Không hề, xin hãy gọi anh là bạn nhỏ thông minh lanh lợi o( ̄︶ ̄)n
Kỳ Meo: sợ hãi Trả lại Sở thiếu cool ngầu lạnh lùng đẹp trai cho em o(╥﹏╥)o
Sở: …
Trò chuyện một lúc, Khương Tiểu Lạc vứt Sở Thiếu Tự sang một bên, mở lại weibo vừa rồi không dám nhìn bình luận ra xem.
Khương Tiểu Lạc chỉ là một CV không có tiếng tăm gì, không khiến mọi người quá chú ý, nhưng vừa rồi cậu nổi bần bật ở YY của Lưu Bạch, lượng bình luận ném đá kéo tới ùn ùn thật khiến Khương Tiểu Lạc hoảng hốt, ngay cả số lượng người theo dõi của càng ngày càng tăng, sắp thêm hơn trăm người.
Tất cả đều là công lao của Sở Thiếu Tự.
Nếu như bạn muốn trở thành một CV nổi tiếng trong giới võng phối, dù bạn không có tiếng tăm gì, nhưng chỉ cần đảm bảo giữ được chất lượng kịch ổn định, dần dần sẽ tỏa sáng, hoặc là bạn cần có một đoàn đội anti fan hùng mạnh phía sau lưng, hoặc bạn cần tìm một đại thần để cùng tạo CP.
Huống chi, Khương Tiểu Lạc còn là CP thật của đại thần.
Cậu có thể dự đoán được nội dung bình luận như thế nào.
Bình luận : Show ân ái chọc mù mắt tôi rồi.
Bình luận : Chuyện gì thế này?
Bình luận : Hóa ra vị kia của Kỳ Meo chính là Sở thiếu, thật sự không thể ngờ được.
Bình luận : Tiến triển thần kì, quá máu chó, nam thần thăng cấp thành bạn trai.
Bình luận : Vì sao trước đây hai người không nhận ra nhau? Tôi cảm thấy sự việc có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Bình luận : Đây là tình thú giữa tình nhân với nhau chăng?
Cô bạn số , chính xác (^o^)/Yes! Khương Tiểu Lạc yên lặng giơ ngón cái trong lòng.
Đương nhiên, tin tức này đã lập tức lan truyền trong diễn đàn võng phối, nơi tập trung bới móc tin tức của các CV. Bọn họ sẽ không bình luận hiền lành như trên weibo. Diễn đàn là nơi hỗn loạn, ai nói gì cũng được, có khen có chê. Nhưng Khương Tiểu Lạc không phải người hóng hớt, không thích lên diễn đàn đọc topic, vì vậy mắt không thấy tâm không phiền.
Đợi tới lúc Khương Tiểu Lạc nhận được một đống tin nhắn của Song Mộc Lâm, khi đó đã là chạng vạng tối, có lẽ anh ta đã spam điên cuồng kể từ khi nghe thấy tin tức này rồi.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Không ngờ chúng ta lại có duyên đến thế.
Kỳ Meo: Hả?
Song Mộc Lâm liên tục spam hơn mười cái icon khóc to.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Rõ ràng cậu quen Sở thiếu, vậy mà còn giả vờ làm fan cuồng của người ta. Cậu không thấy xấu hổ hả?
Kỳ Meo: Tôi thật sự là fan cuồng của Sở thiếu mà.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Thôi được rồi, nghĩ lại thì từ khi Sở thiếu xuất hiện, cậu mới đột nhiên trở thành fan cuồng của người ta. Thế mà tôi lại không nhận ra điều khả nghi trong đó.
Anh mà nhận ra được thì anh chỉ là thám tử lừng danh Conan, hơn nữa bình thường ai cũng sẽ không ngờ được cậu và Sở thiếu có quan hệ sâu sắc như vậy, nhất là khi chính chủ cố ý giấu diếm.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Gọi Sở thiếu tới YY đi, tôi muốn trêu đùa anh ấy.
Kỳ Meo: Đây là nam thần của tôi, không cho anh trêu đùa. Anh đi trêu Cối xay gió ý.
Khương Tiểu Lạc lập tức bao che bạn trai nhà mình, hơn nữa chỉ cần nhắc tới tên Cối xay gió, Song Mộc Lâm sẽ trở mặt ngay.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Nhắc tới anh ta làm gì ╮(╯_╰)╭
Còn giả vờ như không liên quan tới mình nữa.
Kỳ Meo: Cối xay gió chọc giận anh sao?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Không =.=
Kỳ Meo: Vậy sao anh khó chịu với anh ta như vậy?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Thế à?
Kỳ Meo: Cực kì rõ ràng, vô cùng chân thật. Có muốn tôi cho anh mượn một đôi mắt sáng không?
Trực giác nhắc nhở Khương Tiểu Lạc rằng giữa Cối xay gió và Song Mộc Lâm nhất định có chuyện gì đó, nhưng không biết là đã xảy ra chuyện gì. Hỏi thăm thì có như mình hơi vô duyên, nhưng không hỏi thì vô cùng tò mò. Phải biết rằng, thân là một người bạn gay tốt, bạn thân thoát FA là một chuyện đáng mừng, hơn nữa Cối xay gió là một người tốt.
Lúc này, Khương Tiểu Lạc rất vui vẻ chủ động quan tâm Song Mộc Lâm, không ngờ anh bất ngờ nói.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Anh ta thích tôi.
Kỳ Meo: Hả ⊙▽⊙
Từ “Hả” này chỉ để đáp lời Song Mộc Lâm mà thôi, còn kèm theo icon giật mình kinh ngạc che giấu việc mình đã biết sự thật từ lâu.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Cậu thấy yêu qua mạng có đáng tin không?
Trọng tâm câu chuyện đột ngột thay đổi hoàn toàn không liên quan, nhưng Khương Tiểu Lạc tin rằng từ từ sẽ tới được điểm chính, vì vậy cậu bình tĩnh đáp lại anh.
Kỳ Meo: Vậy anh thấy Cối xay gió có đáng tin không?
Thật ra, Song Mộc Lâm có thể hỏi câu này, chứng tỏ anh đang do dự.
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Quên đi, đánh chữ lãng phí thời gian qua, gọi điện thoại trực tiếp đi. Nhắn cho tôi số di động.
Kỳ Meo: À, XXXXXXXXX, anh chịu trả tiền điện thoại không?
Anh Á Chỉ Là Một Tên Cặn Bã: Tôi gọi tới, không đốt tiền của cậu. Đồ keo kiệt mặt quỷ
Có được số điện thoại, Song Mộc Lâm nhanh chóng gọi tới, hai người nói chuyện rất lâu, căn bản là Song Mộc Lâm độc thoại, Khương Tiểu Lạc phụ trách yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cho ý kiến. Nếu bàn về kinh nghiệm tình yêu, quả là tìm đúng người.
Khi Sở Thiếu Tự mở cửa phòng, Khương Tiểu Lac làm một động tác “suỵt” rồi tiếp tục nghe người trong điện thoại nói.
Sở Thiếu Tự thản nhiên bước tới phía sau nghe ké, Khương Tiểu Lạc liếc mắt muốn đuổi anh đi ra, nhưng thấy Sở Thiếu Tự đứng im không di chuyển.
Bộ dạng đề phòng cao độ cảnh báo vợ sắp cho mình đội mũ xanh.
Khương Tiểu Lạc bất đắc dĩ vươn tay gõ vài chữ trên màn hình.
[Em đang nói chuyện với bạn nhỏ Cặn bã, yên tâm, anh ấy là thụ.]
Sở Thiếu Tự yên lặng vài giây, đáp lời: Lát nữa tới phòng sách.
Trò chuyện với Song Mộc Lâm thêm nửa tiếng, tuy rằng anh ta nói năng lộn xộn, không cùng một chủ đề, nhưng Khương Tiểu Lạc nhận ra một điều quan trọng: Song Mộc Lâm không phải hoàn toàn không có tình cảm với Cối xay gió.
Nếu không thì Song Mộc Lâm sẽ không cần băn khoăn phải đáp lại Cối xay gió thế nào.
Song Mộc Lâm nói anh ta không có cảm giác an toàn, không có tự tin, tuy rằng không nói rõ lý do, nhưng Khương Tiểu Lạc đoán anh ta đang cố gắng muốn vượt qua cảm giác này.
Dù sao Song Mộc Lâm cũng là một trạch nam, trong tổ kịch ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hai người có tình cảm với nhau làm sao có thể giấu kín được.
Giờ chỉ là vấn đề mức độ mà thôi. Xem ra, lời của Lưu Bạch đã trở thành một cái gai trong lòng Song Mộc Lâm.
Khương Tiểu Lạc lặng im suy nghĩ không biết nên giúp Song Mộc Lâm thế nào, cho tới Sở Thiếu Tự gửi QQ tới mới nhớ tới lời anh.
Khương Tiểu Lạc đến phòng sách, gõ cửa một cái, Sở Thiếu Tự ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
“Sao thế?”
Sở Thiếu Tự chỉ vào màn hình máy tính: “Không tắt được.”
Khương Tiểu Lạc nhìn theo ngón tay anh, trên màn hình là giao diện của YY, Khương Tiểu Lạc nhấn vào biểu tượng ở góc phải màn hình, phần mềm Sở Thiếu Tự muốn tắt lập tức biến mất tăm.
“Đơn giản vậy thôi.” Khương Tiểu Lạc giúp Sở Thiếu Tự xong thấy mình thật quá đỉnh, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên Sở Thiếu Tự đụng tới mấy thứ này nên không biết tắt, hỏi xong là biết.
“Live stream JX…” Khương Tiểu Lạc đọc tiêu đề, “Anh chơi game hả? Chơi trò chơi không tốt đâu.”
Sở Thiếu Tự tắt YY, trả lời: “Tùy tiện mở ra xem thôi.”
Điện thoại đi dộng trên bàn rung lên, Khương Tiểu Lạc liếc nhìn, là Sở Uyển gọi.
Khương Tiểu Lạc thấy Sở Thiếu Tự nhíu mày, cậu cũng muốn biết cô ta gọi có chuyện gì, vì vậy tự giác ngồi lên đùi Sở Thiếu Tự, ôm cổ anh, đầu dựa vào vai anh.
Giọng Sở Uyển phát ra từ điện thoại.
“Tối nay dẫn cậu ta về nhà ăn cơm đi. Ba nói sẽ không ngăn cản hai người nữa.”
Khương Tiểu Lạc mừng rõ, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Sở Thiếu Tự. Chiến tranh lạnh kéo dài lâu như vậy đã phát huy tác dụng, một người ngoan cố như ba Sở Thiếu Tự mà cũng đồng ý thỏa hiệp.
Sở Thiếu Tự ngắt máy, Khương Tiểu Lạc sung sướng thơm một cái bên khóe miệng anh, “Tối nay chúng ta cùng đi.”
Vừa rồi Sở Thiếu Tự không đồng ý, chỉ đáp lại một câu “đã biết”.
Nhưng tâm trạng của Khương Tiểu Lạc không giống anh, được người nhà của người yêu chấp nhận luôn là điều cậu hy vọng nhất.
Người nhà có quan hệ máu mủ không thể nào cắt đứt được, Khương Tiểu Lac không muốn người yêu mình và người nhà cứ đối đầu với nhau như vậy. Giờ may mắn là sự tình đã được cứu vẫn, Khương Tiểu Lạc không hy vọng xa vời rằng họ sẽ chấp nhận mình, chỉ mong họ không phản đối đã là tốt lắm rồi.
“Được, nếu họ giở trò gì…” Sở Thiếu Từ nhỏ tiếng nói, chưa nói hết câu đã bị Khương Tiểu Lạc bịt miệng.
Cậu nghiêng dầu cười nhẹ nhàng: “Đồ mồm thối.” Sau đó, cậu dụi đầu vào cổ anh, hít sâu mùi hương bạc hà thơm ngát trên người anh.
Nếu như bác trai đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, em sẽ vô cùng hạnh phúc, Sở Thiếu Tự à.