Kết thúc một lễ hội vui tươi và sôi nổi , mọi người đã trở lại với nhịp sống hằng ngày và mọi thứ lại trở về quỹ đạo của nó , mọi người đều rất vui vẻ cất bước đến trường ,nhưng riêng nó thì chẳng khác nào một zombie sống giữa ban ngày vậy , mọi người xung quanh đều cố gắng tránh xa nó :
- Này bạn hiền , bà bị gì mà mặt y chang như đưa đám thế - Cậu từ phía sau bước đến vỗ vào vai nó .
- Tui bị tào tháo rượt suốt đêm qua chẳng ngủ được gì cả - khuôn mặt nó nhìn còn thảm não hơn lúc đầu .
- Haha , đáng đời ai kêu hôm qua cậu ăn như bị bỏ đói suốt ba năm làm chi - Cậu cười rồi liên tục vỗ vào vai nó .
-Để coi cây kem , bịch bánh tráng trộn , lon nước ngọt , chai xì tin , trái bắp , .. haha....Cậu là heo hay sao vậy - Cậu liệt kê hết những món mà hôm qua nó ăn rồi lại ôm bụng cười

- Im đi - Khuôn mặt nó nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng bảo cậu .
- Thôi mờ bạn hiền , đừng giận nữa để tôi đèo bà lên phòng y tế nha - Chưa kịp để nó trả lời cậu đã xốc nó lên người mình có lẽ là do di chứng của trận đau bụng nên nó chẳng còn hơi sức chống cự để mặt cho cậu muốn làm gì thì làm .

- Bà nặng thật đấy
- Kệ tui
- Nhưng như vậy thì tôi có thể chắc chắn rằng bà vẫn ở trên lưng của tôi
- Ông nói cứ như sợ tui chạy đi mấy vậy
- ....Dù bây giờ bà ở đây nhưng sau này thì không chắc - Giọng của cậu nhỏ lại
- Ông nói cái gì - Nó nhăn mặt vì không nghe rõ cậu nói gì.
- Không có gì - Hai người tám chuyện thoáng chốc đã đến cửa phòng y tế và trùng hợp thay tiếng chuông vào lớp cũng vừa điểm vào tiết ba
- Thôi tôi đi đây , bà ở lại nghỉ ngơi đi - nói rồi cậu phóng thẳng về lớp .
- Ờ - Nó mệt mỏi lê xác đến bên chiếc giường y tế đột nhiên có tiếng xột xoạt ở bên chiếc giường bên cạnh , hiện tại thì bà cô ở phòng y tế đã biến đâu mất dạng , không dấu được sự tò mò nó đã vén màn của chiếc giường bên cạnh và không khỏi ngỡ ngàng vì người nằm bên cạnh chính là hắn
Khuôn mặt của hắn lúc ngủ cứ y như trẻ con cộng thêm ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt hắn khiến cho người hắn cứ như toả ra ánh hào quang khiến cho nó đứng hình khoảng vài giây thì
- Cô nhìn đủ chưa vậy - đôi mắt của hắn từ mở ra , hai hàng mi cong vút cũng bắt đầu lộ ra khiến cho người ta không thể nào rời mắt
- Chưa , cậu nằm đó chút xíu nữa đi , cho tui ngắm chút xíu có chết đâu
- Nhưng tôi không thích - Hắn bật người dậy đẩy nó qua một bên .
- Và còn nữa sau này xin cô làm ơn tránh xa tôi ra , nếu cô đến gần tôi dù chỉ nửa bước thì tôi sẽ chuyển trường - Người hắn toả ra khí lạnh như băng tuyết của mùa đông với ánh mắt kiên định khiến cho người ta cảm thấy như lời hắn nói không có chút gì là đùa giỡn .
- Nhưng cậu phải nói cho tui biết là tại sao mới được chớ - nó nhăn mặt vì nó hoàn toàn thể tiêu hoá được sự việc đang diễn ra .
- Vì tôi mệt mỏi khi ngày nào cũng phải đối mặt với cô và làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa , đừng làm đảo lộn cuộc sống của tôi - ( Thật vậy trước đây khi nó không xuất hiện thì xung quanh hắn chỉ có cái bàn làm việc của hội học sinh , những sấp tài liệu và những cuốn sách . Nhưng từ khi nó đến thì thế giới của hắn lại có thêm những loài côn trùng mà hắn thấy kinh tởm , những nụ cười và sự quan tâm của nó , tất cả những điều đó như khiến cho tâm trí hắn đảo điên vì không thể thích ứng được với những thứ ánh sáng mà nó mang đến cho cuộc đời cô độc của hắn ...) nói rồi hắn bỏ đi một mạch không cho nó nói câu nào .
- Gezz .... mình đã làm gì sai sao , Mình không hiểu .... - nó gác tay lên trán nhìn vào một khoảng vô định ở ngoài của sổ .
----------------------------------------------------------