Đố Liệt Thành Tính

chương 4: chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Gấu Gầy

Thẩm Diên rốt cuộc không cho hắn đưa về, tự mình leo lên xe ngựa, Vệ Toản ở trường học cũng không vô, nên xin nghỉ sớm, hồi phủ đi bái kiến mẫu thân.

Tới trước cửa Hầu phu nhân, đã thấy mấy nha đầu ở đó nháy mắt ra hiệu với hắn.

Một người thấp giọng nói: "Đại phu nhân đến rồi, ngài tránh mặt đi."

Nha đầu này nói Đại phu nhân, chính là mẫu thân của Vệ Tam Vệ Tứ, hắn phải gọi một tiếng đại bá mẫu.

Mấy năm nay ỷ vào bối phận cùng xuất thân danh giá hơn một chút, không ít lần đến gây thêm phiền phức cho Hầu phu nhân.

Thế nên các nha đầu cũng không thích gặp cả nhà bọn họ.

Khi hắn còn trẻ, mặc dù không thích ứng phó với gia đình này, nhưng chỉ là tránh né mà thôi, bình thường vẫn đối đãi như thân thích trưởng bối.

Ai ngờ sau này khi hắn vào tù, chỉ có mẫu thân vì bệnh tật mà may mắn được tha.

Thế cục kinh thành đại loạn, một nhà bọn họ muốn chạy ra khỏi kinh thành.

Thậm chí còn đánh chủ ý lên tiền bạc của Hầu phủ, mang theo rất nhiều gia đinh tôi tớ, đến Tĩnh An Hầu phủ đánh đập làm loạn.

Mẫu thân đầu tiên là mất chồng, cả nhà vào tù, sau đó lại gặp chuyện ác như vậy, từ đó bệnh tình không gượng dậy nổi.

Khi Thẩm Diên trăm đắng ngàn cay cứu hắn ra khỏi lao ngục, hắn thậm chí còn chưa kịp gặp mẫu thân lần cuối.

Đến chết còn hận.

Nha đầu thấy hắn tự dưng ngẩn người, nhỏ giọng khuyên một tiếng: "Nhị gia không thích ứng phó, cứ tránh mặt đi, để bà ta khỏi lợi dụng bối phận mà nói này nói nọ."

Vệ Toản thu lại thần sắc trong ánh mắt, cười cười khoát tay áo, vừa đến cửa, liền nghe thấy đại phu nhân ở bên trong nói: "Ta là tới tìm ngươi nói lý đây, hai huynh đệ kia lúc nào cũng kính trọng kính trọng Toản Nhi như huynh trưởng, đang yên đang lành lại bị nó đuổi ra cửa, tất cả hạ nhân đều nhìn thấy, ta còn mặt mũi gì nữa."

Mẫu thân hắn từ trước đến nay luôn ôn hòa, chỉ bưng trà cười nói: "Đại tẩu nói gì vậy, chỉ là trò đùa của trẻ con thôi, Toản Nhi ngày thường thương các huynh đệ nhất."

Đại phu nhân lại nói: "Theo lý thuyết, hai đứa nhỏ nhà ta da thịt dày, chịu chút thiệt thòi cũng không sao, chỉ là nếu để cho những người trong kinh thành biết, sẽ nói tiểu Hầu gia của chúng ta bất chấp huynh đệ, máu lạnh vô tình."

Hầu phu nhân nghe vậy, sắc mặt liền lạnh lẽo.

Từ khi Vệ Toản cùng phụ thân ra chiến trường, lập công trở về, tất nhiên là một chuyện tốt, chỉ là tuổi trẻ nổi danh, bên ngoài thường xuyên có người bịa chuyện nói dối.

Mở miệng ngậm miệng, nào là đập nát đầu, nào là xé cánh tay, nói chung rất là rợn người, cho nên lại rơi xuống cái danh tàn nhẫn.

Trong kinh thành có rất nhiều hài tử đều né tránh Vệ Toản.

Lần này lời nói truyền ra ngoài, không biết sẽ đồn thành cái gì.

Vệ Toản bây giờ tuổi còn nhỏ nên không quan tâm, sau này vào quan trường, mai mối thành gia, đều thành trở ngại.

Hết lần này tới lần khác, người nói lời này lại là trưởng tẩu.

Hầu phu nhân đành nhíu mày, nói: "Trưởng tẩu không cần suy nghĩ nhiều, chờ Toản Nhi trở về, ta sẽ hỏi nó..."

Đại phu nhân cười lạnh: "Có gì để hỏi, chẳng lẽ ta lại lừa ngươi?"

Hầu phu nhân gắt gao nhíu mày, còn chưa mở miệng, Vệ Toản liền vén rèm, trực tiếp bước vào.

Đại phu nhân liền câm miệng, do dự có nên ở trước mặt hắn nhắc tới những chuyện này hay không.

Thần sắc hắn lười biếng, tuỳ ý hành lễ, tự nhiên ngồi xuống, dường như không biết trước đó bọn họ vừa nói cái gì, mở miệng liền nói: "Mẫu thân, Vệ Tam Vệ Tứ đẩy Thẩm Diên xuống nước."

"Hai người bọn họ không biết nặng nhẹ, xé sách của Thẩm Diên, nước cũng không biết có phải do xối lên, hay là do rơi xuống hồ, lúc con thấy, hắn hệt như gà trụng nước sôi."

Lần này đổi thành Đại phu nhân sửng sốt.

Vệ Toản xưa nay ăn ngay nói thẳng, không có lòng vòng, hai ba câu kể xong chuyện, đầu ngón tay gõ gõ vào tay vịn nói: "Đại bá mẫu còn hỏi tại sao ta phải đuổi bọn họ ra ngoài, chẳng lẽ bọn họ ở trường học làm cái gì, bá mẫu không biết chút nào sao."

"Lúc kêu Thẩm Diên đi ra ngoài, bọn người Đường Nam Tinh đều nhìn thấy, người chỉnh chu bước ra, trở về liền ướt nhẹp, hiện giờ vừa mới trở về viện, ngày thường gió thổi qua thôi đã ho khan rồi, đêm nay nếu bị bệnh, Tam đệ Tứ đệ có đến hầu hạ không?"

Đại phu nhân sắc mặt đỏ trắng, lúng ta lúng túng nói: "Chẳng qua chỉ là một Thẩm Diên mà thôi, dù sao cũng ăn nhờ ở đậu Vệ gia chúng ta..."

Hầu phu nhân nghe vậy thần sắc biến đổi, ánh mắt cũng sắc bén theo: "Chuyện này là sao hả?"

Bà không tiện đối mặt với Đại phu nhân, cho nên quay sang Vệ Toản khiển trách: "Ngày thường con với nó cãi nhau, hiện giờ còn để cho người trong nhà đẩy nó xuống nước, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì? Vệ gia chúng ta hợp lực bắt nạt một đứa..."

Lời nói đến bên miệng thì dừng một chút.

Cô nhi.

Cô nhi Thẩm gia.

Hơn nữa còn là vợ chồng Thẩm gia mà năm đó ai cũng biết, năm đó đã quyết chết trấn thủ thành Khang Ninh, để lại một nhi tử như vậy, Vệ gia bọn họ phải ngàn dặm xa mới mang về được.

Bà thương yêu Thẩm Diên không phải giả.

Hai nhà Thẩm Vệ vốn là bạn cũ, trước khi vợ chồng Thẩm gia nhậm chức, Hầu phu nhân từng gặp qua Thẩm Diên hồi nhỏ.

Lúc đó Thẩm Diên cũng là một tiểu thiếu niên dáng người cường tráng, học cưỡi ngựa bắn cung, đọc binh thư, thông minh hơn người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đứng trong đình viện múa kiếm thân hình giống như thu thủy kinh hồng, so với Vệ Toản không kém chút nào.

Lúc đó tính tình Thẩm Diên cũng không cẩn trọng như bây giờ, ngược lại trong trẻo thích cười, thấy vợ chồng Hầu phủ, liền thu kiếm, chắp tay hành lễ, lanh lảnh cười nói: "Hầu gia, Hầu phu nhân, phụ thân đã chờ hai vị lâu rồi."

Dáng người nho nhỏ, làm nổi bật gương mặt non nớt tuấn mỹ, giống như một tiểu công tử nhẹ nhàng, khiến người ta yêu thích.

Khi đó Tĩnh An Hầu còn kiểm tra hắn, kiểm tra xong, liền phun ra một tràng, tiểu tử này rất có thiên phú, là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Lớn lên, nhất định là nho tướng đời sau của Đại Kỳ.

"Lão tử của hắn tuy có chút ngốc nghếch, nhưng lại sinh ra một đứa con trai ngoan như vậy."

Sau đó lại thở dài, nói: "Phu nhân, nếu tổ tông sống nhà chúng ta, có nửa phần hiểu chuyện như người ta, ta nằm mơ cũng cười tỉnh."

Bà ngoài miệng trách móc, trong lòng cũng rất thích Thẩm Diên thông minh hiểu chuyện, dạy hắn gọi mình là dì.

Ai ngờ sau đó, sau khi vợ chồng Thẩm gia qua đời, họ dẫn hắn về, hắn lại trở thành bộ dạng trầm mặc bệnh tật triền miên.

Gầy yếu tái nhợt, kính cẩn vạn phần, hắn cúi đầu nói: "Thẩm Diên không tốt, khắc cha khắc mẹ, không dám liên luỵ nhà dì."

Cứ như vậy, một tiểu hài tử thôi mà phải dùng trăm phương ngàn kế khuyên bảo mới chịu ở lại, vốn dĩ muốn hắn có cuộc sống êm đềm bình yên, ai ngờ lại phải chịu đựng những khổ sở này ở Hầu phủ.

Hầu phu nhân nhớ lại lần nào đau lòng lần đó, hiện giờ vừa nghe xong liền hoàn toàn trầm mặt xuống, nói: "Toản Nhi, lần trước con cãi nhau với Thẩm Diên, phụ thân con phạt con thế nào?"

Vệ Toản thuận theo kẻ xướng người hoạ, lười biếng nói: "Chỉ có hai mươi gậy gia pháp thôi."

Lại cười khẽ một tiếng: "Lần này không trông coi hắn chu đáo, không chừng lại bị phạt."

Sắc mặt đại bá mẫu bỗng trắng bệch.

Vệ Tam Vệ Tứ đều là sinh mệnh của bà, hơn nữa không thể so sánh với Vệ Toản từng lăn lộn trong quân doanh, từ nhỏ đã quen bị Tĩnh An Hầu đánh phạt.

Bọn họ làm sao có thể chịu được hai mươi gậy.

Hầu phu nhân đặt chén trà lên bàn, thản nhiên gọi một tiếng: "Đại tẩu."

Đại bá mẫu lúc này câm nín, một lúc lâu sau mới nói: "Ta...!ta trở về hỏi một chút."

Hầu phu nhân lắc đầu, nói: "Chuyện này nhất định không được dung túng, ta sẽ nói với Hầu gia, nếu là thật, hôm nay ta sẽ tìm trưởng bối trong tộc, cứ xử phạt theo gia pháp đi."

"Đại ca hiện giờ còn đang chừa chỗ tốt cho nhi tử, bây giờ truyền ra tiếng tăm dung túng kẻ ác, ức hiếp cô nhi, làm sao còn có được địa vị?"

Chân Đại bá mẫu thật sự mềm nhũn, ấp úng nói: "Sao lại như thế, sao lại đến mức này?"

Vội vàng hấp tấp định chạy ra cửa, Vệ Toản rũ mắt đùa nghịch đồ trang trí trong tay, nói: "Đúng rồi, lúc ta trở về, thấy hai huynh đệ thật sự không nên thân, liền ra tay dạy dỗ một hai cái"

"Ta làm ca ca, chuyện này vẫn nên làm mà."

Thật ra, Vệ Tam Vệ Tứ hiện giờ đang nằm rên hừ hừ.

Đại bá mẫu đã không để ý đến chuyện này nữa, lúc đứng dậy thậm chí còn bảo nha đầu đỡ mình một cái, khuôn mặt tái nhợt, thất tha thất thiểu trở về.

......

Đợi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Hầu phu nhân mới buông khuôn mặt lạnh lùng xuống, chậm rãi hỏi: "Chiết Xuân thế nào rồi?"

Thẩm Diên tên tự là Chiết Xuân, người trong nhà đều gọi y là Chiết Xuân.

Hắn trả lời: "Xiêm y đã khô, cũng đã thay đồ khác, vốn định đưa hắn về viện, nhưng hắn chê con."

Hầu phu nhân liếc hắn một cái, lại chậm rãi nói: "Hôm nay làm rất tốt, con nên đối tốt với Chiết Xuân một chút."

Không biết có phải vì đã quen cãi nhau với Thẩm Diên rồi hay không, hắn hơi xấu hổ khi phải thừa nhận mình đang báo thù cho Thẩm Diên.

Hắn khan một tiếng, nói: "Mẫu thân, đại bá phụ tìm phụ thân mưu sự, ổn thoả chưa?"

Hầu phu nhân ngẩn ra một lát, lắc đầu thở dài nói: "Vẫn chưa, phụ thân ngươi muốn tìm vài người, nhưng đều cảm thấy không phù hợp.

Đại bá phụ ngươi tính tình có chút nóng nảy, không chịu ra ngoài thành, nhưng ở lại trong kinh, một tấm biển đập chết mười người, thì có tới chín người là quan viên, đến lúc đó liên lụy đến chúng ta là chuyện nhỏ, nếu liên lụy Hoàng hậu nương nương trong cung..."

Nói tới vế sau, liền không nói tiếp nữa, trong lòng Vệ Toản đã rõ.

Tĩnh An Hầu phủ là ngoại thích của Hoàng hậu, tiểu Hầu gia như hắn theo lý còn là cháu trai của Hoàng đế.

Nhưng mà một nhà đại phòng kia với Hoàng hậu Hầu gia lại không phải do cùng một mẹ sinh ra, khiến cho tâm sức không đặt vào cùng một chỗ, nhiều chuyện đều lợi dụng lẫn nhau, đến khi gặp phiền toái thì một chút cũng không muốn dính vào.

Chỉ là những lời này, làm mẫu thân lại không tiện nói thẳng với nhi tử.

Vệ Toản giật giật đầu ngón tay, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, ngoài miệng nói: "Vậy thì để cho phụ thân giải quyết là được rồi, người sốt ruột cũng không phải nhà chúng ta."

Lời này của hắn nói rất khôn khéo, làm cho Hầu phu nhân phải nhìn hắn vài lần, nói: "Sao con lại quan tâm những chuyện này, thật sự là bị gậy gia pháp đánh cho ngoan rồi à?"

Hắn cười nói: "Ai biết được."

Khi còn trẻ, hắn không để ý đến những con người và sự việc trước mắt này, chỉ luôn muốn báo quốc lập công, muốn làm anh hùng hào kiệt.

Nhưng mà lúc này, hắn đã không phải vì kiến công lập nghiệp nữa rồi.

Hắn chỉ nghĩ về những người này trong trí nhớ, từng bước từng bước ghim lại.

Hầu phu nhân vừa bận rộn sắp xếp người đi thăm Thẩm Diên, vừa phân phó nha đầu: "Phòng bếp nhỏ đang hầm canh sâm, ngươi hâm nóng thêm một ít điểm tâm, nấu thêm một chén cháo cá, đưa qua cho Chiết Xuân, xem xem nó có bị bệnh hay không."

"Nếu có gì khó chịu, thì trước khi đêm xuống, mời đại phu đến xem bệnh, đỡ phải nửa đêm canh ba, ngay cả sắc thuốc cũng phải mò mẫm, còn phải chịu đựng khổ sở."

Hắn chống cằm chậm rãi nghe, đợi đến khi thị nữ xách hộp thức ăn chuẩn bị đi, liền cười cười, đưa tay nói: "Ta đi cho."

Người trong viện này đều biết hắn với Thẩm Diên không được hòa thuận, thị nữ thận trọng liếc hắn một cái: "Nhị gia, mấy người chúng ta đi là được rồi..."

"Cho nó đi đi"

Hầu phu nhân nhìn nhi tử, bật cười thành tiếng: "Nó hiếm khi giành được thể diện cho Thẩm ca ca, vội vàng đi tranh công chứ gì."

Thẩm ca ca.

Vệ Toản nghĩ thầm, hắn coi như đã biết bản lĩnh nói chuyện làm cho người ta tê dại của mình từ đâu mà có rồi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio