Đố Liệt Thành Tính

chương 41: chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không lâu sau đó, Thẩm Diên di chuyển đến quán trà, bọn họ cùng đoàn người Chiêu Minh đường hẹn gặp nhau ở đó.

Lúc tới quán trà, đám người Chiêu Minh Đường đang nói cười dùng trà, trên bàn còn bày mấy đĩa Xảo Quả, làm bằng bột mì với đường, không có nhân bánh, cho nên người động không nhiều lắm, chỉ để cho có mà thôi.

Thấy hắn đến, mọi người đều hỏi: "Thế nào rồi?"

"Có gặp được đại phu không? Ông ấy nói sao?"

Thẩm Diên biến sắc mặt cực nhanh, giống như những khó chịu như có như không ban nãy đều trong nháy mắt biến mất.

Rất nhanh lại biến thành Thẩm án thủ phong độ nhẹ nhàng trong mắt mọi người, cười nói: "Đại phu kê mấy liều thuốc, bảo ta uống trước."

Mọi người nghe thấy lời này, lại không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Rất nhiều người còn tưởng rằng Thẩm Diên từ nhỏ đã yếu ớt, uống mấy đơn thuốc này, có thể chậm rãi điều trị.

Liền nhao nhao chúc mừng y.

Thẩm Diên cũng không giải thích.

Giống như trong ngõ nhỏ tối đen, người ngửa đầu nhìn trời đêm run rẩy không phải là y.

Tán gẫu vài câu, Thẩm Diên nhẹ giọng hỏi: "Tri Tuyết Chiếu Sương đâu?

Mọi người cười nói: "Tri Tuyết cô nương chê bọn ta đứng ở phía sau vướng bận, lôi kéo Tấn Án và Chiếu Sương cô nương đi dạo, chắc là chút nữa mới về.

Lại có người nói: "Trên đường có người tranh tài xỏ kim, Tri Tuyết cô nương liền so tài, còn đứng đầu."

Thẩm Diên nghe vậy, liền nói: "Nàng đã quen dùng kim, mỗi lần châm cứu đều chích ta như con nhím, không khéo tay sao được."

Người nọ nói: "Ta thấy xỏ kim không giống châm cứu."

Người bên cạnh hỏi: "Ngươi có xỏ qua chưa?"

Người nọ liền lẩm bẩm: "Tất nhiên là chưa, nam nhi lấy kim xỏ chỉ làm gì?"

"Ngươi chưa từng xỏ, làm sao biết không giống nhau chứ?"

Người trẻ tuổi luôn thích nói những lời vô nghĩa để tranh cãi, Thẩm Diên cũng cười theo.

Đang uống trà nói chuyện phiếm như vậy, Đường Nam Tinh đột nhiên đi tới, uống hai ngụm trà, nói: ""Ta nói cho các ngươi biết, nghe nói lầu phía đông lập một cái bàn cầu Chúc Nữ ban cho tài năng thêu thùa khéo tay, rất nhiều cô nương đang thi đấu xỏ kim ở đó."

"Có mấy cô nương được mệnh danh là đẹp như tiên nữ...."

Mọi người đang tuổi thiếu niên, nghe tới cô nương xinh đẹp, làm sao còn ngồi yên được.

Nhưng nếu nói muốn chạy đi xem cô nương, lại không được tốt lắm.

Một người lên tiếng ra ngoài mua điểm tâm, người khác lại nói mình muốn đi nhà xí.

Vừa nói dứt lời, giống như lửa đốt mông vội vàng lao đi.

Trong nháy mắt, trong quán chỉ còn lại hai người bọn họ, cùng với một bàn trà.

Thẩm Diên kêu người thu dọn chén trà, chống cằm, thấy người tản đi, đáy mắt nhàn nhạt ảm đạm lại quay về.

Không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, uống hết chén trà, lại rót thêm uống nữa.

Một lúc lâu sau cười nhạt một tiếng: "Vừa nghe cô nương, dưới mông đều mọc đinh."

Vệ Toản nói: "Đã đến tuổi thành thân rồi."

Thẩm Diên hỏi: "Các cô nương trong kinh không đủ để bọn họ nhớ thương sao?"

Vệ Toản cười đáp: "Trong kinh sói nhiều thịt ít, cô nương khó tìm lắm."

Thật ra nghĩ kỹ lại, Thẩm Diên cũng đã đến tuổi.

Thẩm Diên sinh ra tuấn tú như vậy, học vấn cũng tốt, gần đây còn hai nổi bật vì trận pháp, vốn cũng không lo hôn sự.

Tuy nhiên, điều kiện còn lại của y quá kém, không có công danh sự nghiệp, không có cha mẹ nâng đỡ, còn về phía thân tộc, Thẩm gia ở Giang Nam mấy năm gần đây sa sút, trí mạng nhất vẫn là thân thể bệnh tật của y.

Ngay cả có chỗ dựa là Hầu phủ, nhưng không có quan hệ huyết thống, một khi thành thân, chung quy cũng phải dọn ra ngoài.

Sau này thế nào, không thể nói chính xác được.

Nhà ai thật lòng yêu thương con cái, cũng không muốn gả nữ nhi đến.

Cho nên dù đã đến tuổi kết hôn, nhưng môn đình vẫn vắng vẻ.

Hầu phu nhân kỳ thật cũng từng tìm hiểu giúp Thẩm Diên, nhìn trúng cô nương nào cũng cẩn thận đi dò hỏi.

Đối phương lúc đầu còn tưởng muốn cầu hôn cho Vệ Toản, đều tươi cười nghênh đón.

Đến khi vừa nghe kết hôn với Thẩm Diên, liền lập tức ngượng ngùng từ chối.

Thời gian dài trôi qua, Hầu phu nhân cũng không tiện hỏi lại, trong kinh tổng cộng chỉ có vài nhà như vậy, nếu cứ hỏi đi hỏi lại nhiều lần, sợ là ai nấy đều biết Thẩm Diên không cầu thân được, đến lúc đó lại càng khó coi.

Trong lòng Thẩm Diên cũng hiểu rõ, chưa bao giờ để cập đến chuyện hôn sự.

Trước mắt nhìn mọi người ái mộ cô nương, cũng chỉ rũ mắt nói: "Vội vàng kéo tới như vậy, không sợ làm cô nương nhà người ta sợ hãi sao?"

Vệ Toản suy nghĩ lung tung, không nghe rõ y nói cái gì, nên không trả lời.

Thẩm Diên giống như chưa nói, lại cúi đầu uống trà.

Một lát sau, có người đẩy sạp kim chỉ đi qua.

Vệ Toản chợt nhớ ra chuyện gì, vội vàng đứng dậy nói: "Ngươi chờ một lát, ta sẽ quay lại ngay."

Vừa đứng dậy, đột nhiên bị Thẩm Diên nắm lấy ống tay áo.

Vệ Toản ngẩn người.

Cúi đầu nhìn xuông, hắn liền thấy vành mắt Thẩm Diên đỏ lên, tức giận trừng hắn, môi mím chặt.

Tựa hồ một hồi lâu mới phát giác mình đã làm gì, không cam lòng buông góc áo hắn ra.

Chợt quay đầu đi, thản nhiên nói: "Tiểu Hầu gia mau đi đi, không thôi lại không kịp nhìn cô nương xinh đẹp."

Vệ Toản giật mình, vừa định nói, mình không định đi gặp cô nương xinh đẹp.

Nào ngờ Thẩm Diên lại cười lạnh một tiếng, nói: "Ta thấy tiểu Hầu gia ăn trộm xiêm y hạ lưu như vậy, ngươi đúng là rất giống Ngưu Lang."

"Trước mắt không đi rêu rao, chẳng phải là đang lãng phí một nhân tài tốt sao?"

Vệ Toản không nhịn được nữa, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Ho khan một tiếng, lại ngồi xuống, nói: "Vậy ta không đi nữa, tránh cho ngươi hiểu lầm ta."

Thẩm Diên rũ mắt mân mê chén sứ trong tay, lạnh lùng nói: "Ta hiểu lầm tiểu Hầu gia cái gì?"

"Ta và tiểu Hầu gia vốn không quen biết, ngươi chỉ đi xem tiểu Chức Nữ dịu dàng, ta có gì để nói."

Ừ, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, thuốc mỡ hắn cũng thoa giúp y rồi, cái gì mà bình sinh không quen biết.

Lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

Vệ Toản càng nghe, nụ cười càng không thu lại được, khóe miệng suýt nữa nhếch lên tận trời.

Rồi lại cố ý xem tiểu bệnh tử còn có thể nói ra cái gì, nhịn cười nói: "Chức Nữ có gì đâu mà nhìn, Chức Nữ một năm gặp được có một lần."

Thẩm Diên lại càng thêm nóng giận, nói chuyện giống như tên nỏ, bóp cò một cái, mũi tên lạnh lùng bắn ra:

"Mỗi năm gặp một lần mới tốt."

"Mỗi ngày cúi đầu ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy, còn hứng thú gì nữa."

Vệ Toản lúc này thật sự không nhịn được nữa, bả vai nhún lên nhún xuống, thiếu điều cười gục xuống bàn.

Thẩm Diên thấy hắn cười nhạo mình, càng thêm tức giận, đứng dậy phất tay áo định đi.

Vệ Toản vừa cười, vừa nắm lấy tay y, Thẩm Diên không tình nguyện muốn rút tay ra, nhưng hắn lại nhét một cục nhỏ giấu trong tay áo vào lòng bàn tay y.

Vẫn còn cười ngặt nghẽo, nói: "Tôi muốn đi làm một cái tua rua, làm xong sẽ cho ngươi..."

"Nhưng mà thôi, mắc công ngươi lại cho rằng ta đi gặp Chức Nữ."

Thẩm Diên xoè tay ra.

Trong tay là một con thỏ nhỏ lông xù, to bằng cái bánh trôi nước.

Con thỏ thân hình tròn vo trắng nõn, hai hạt châu đỏ rực làm mắt, hai tai thỏ không dài không ngắn dựng đứng ở trên đầu, khiến nó trông càng ngây thơ đáng yêu.

Phía trên kết một dây chỉ thô sơ đơn giản, kết ngọc điểm châu nhìn cũng đẹp mắt, phía dưới nếu như phối thêm một sợi tua rua, vừa vặn có thể treo lên ống tiêu của y để làm hoa tiêu.

Thẩm Diên nghẹn lời, giống như một chùm nho lớn mắc kẹt trong cổ họng, thật lâu sau mới lúng túng nói: "Ngươi nhặt ở đâu vậy?"

Tiểu Hầu gia nói: "Ta tự tay làm."

Tai Thẩm Diên chợt đỏ lên.

Thật lâu không nói nên lời.

Vệ Toản cũng hơi ngượng ngùng, quay đầu đi nói:

"Nếu thật sự có Chức Nữ, nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của ta, không chừng sẽ rơi nước mắt."

Thẩm Diên nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ giữa hai bàn tay, hồi lâu thì thầm: "Làm lúc nào vậy?"

Vệ Toản nói: "Lúc ở khách điếm, thấy một tiểu cô nương làm, liền chạy qua hỏi."

"Sau đó thấy nhìn ngươi thổi tiêu....!Chỉ muốn làm cho ngươi một cái hoa tiêu."

Thẩm Diên "À" một tiếng.

Lần này quả thật Vệ Toản lại có chút ngượng ngùng, người của Chiêu Minh đường nếu biết hắn làm thứ này, không biết cười nhạo hắn thế nào đây.

Ngay cả chính hắn cũng không ngờ, trong hai đời, còn có một ngày hắn ngồi thắt dây, cầm kim chỉ làm đồ tặng người ta.

Vệ Toản vành tai đỏ ửng, đưa tay nói: "Nếu ngươi không cần thì trả lại cho ta."

Thẩm Diên lại hừ nhẹ một tiếng: "Tặng đồ của người khác, nào có đạo lý đòi lại."

Nói xong liền quang minh chính đại nhét vào trong tay áo.

Thẩm Diên điềm nhiên uống trà như không có chuyện gì xảy ra.

Cách một lát, lại len lén nhìn vào trong tay áo.

Vệ Toản giả vờ nói chuyện phiếm với y, càng nhìn y như vậy, vành tai hắn càng nóng.

Một lúc lâu sau không chống đỡ nổi nữa, đầu vùi lên bàn, xoa xoa lỗ tai nói: Thẩm Diên.

Sao ngươi dễ thương vậy?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio