Mùa xuân năm nay, cả triều đình náo động, nhất là Vệ Toản bận đến mức chân không chạm đất.
Vụ án giữa Diệp Thư Huyên và Thái tử Thịnh Âm năm xưa chấn động xôn xao, sự tình vẫn còn khá nhiều rắc rối vì liên quan đến Tân Quốc.
Tam hoàng tử Tân Quốc cấu kết với An vương làm phản, bị Thẩm Diên dùng tên bắn chết, người Tân tất nhiên không chịu thừa nhận việc này, vì vậy nhiều lần gửi thư chất vấn dây dưa.
Tuy nhiên, Hoàng đế Gia Hữu mấy năm nay khổ sở luyện binh hưng võ, là vì ông không muốn bị người khác quản chế nữa, Đại Kỳ cũng không phải như lúc trước, phải tự tay đem Thái tử đi làm con tin, đối với hàm ý uy hiếp ẩn giấu trong thư từ, Hoàng đế Gia Hữu không hề đề cập tới.
Chẳng những không đề cập tới, mà bất kỳ ai có chủ trương cúi đầu với Tân Quốc, đều bị bác bỏ thẳng tay.
Người thông minh đều nhìn ra, tuyệt đối không thể xoay chuyển chủ ý.
Chuyện này lằng nhằng kéo dài, thư tới thư lui, nghe nói lão Hoàng đế bên Tân Quốc phạm phải sai lầm, mấy vị hoàng tử đều có mâu thuẫn ngầm, nhất thời chuyện Tam hoàng tử đành tạm gác lại, chỉ nói, nếu hài cốt của Tam hoàng tử tạm thời chưa trả lại được, xin hãy đưa Minh Du công chúa trở về, Tân Quốc sẵn sàng trao bạc cảm tạ.
Đây cũng coi như đã nhượng bộ.
Lúc này mọi người mới nhớ tới, ở kinh thành vẫn còn Minh Du công chúa được Tân Quốc đưa tới liên hôn, hiện giờ xảy ra chuyện thế này, không thể liên hôn nữa, giữ lại cũng vô ích.
Lúc thượng triều, Hoàng đế Gia Hữu liền giao việc này cho đại thần lo liệu.
Sau đó ông gọi riêng Vệ Toản đến, đưa mật chỉ cho hắn: "Tân Quốc hiện giờ bất ổn, lần này hộ tống Minh Du công chúa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đi theo đi. Một khi có biến, cũng tiện tùy cơ ứng phó."
Vệ Toản giật mình.
Lập tức hiểu được ý tứ trong lời này.
Tình thế của Tân Quốc hiện giờ vốn đã căng thẳng, hơn nữa đại cục vẫn chưa định, không thể phán đoán thái độ rõ ràng, người thích hợp nhất để phái đi biên cảnh chính là Vệ Toản, một tiểu Hầu gia nhàn rỗi nhưng có năng lực dẫn binh.
Vệ Toản quỳ một chân xuống đất, trịnh trọng nói: "Thần tuyệt đối không phụ sự ủy thác của Thánh thượng."
Từ sau khi an táng Thịnh Âm, đã nhiều ngày trôi qua, Hoàng đế Gia Hữu chưa từng nở một nụ cười, mỗi lần vào triều đều khiến các trọng thần phải lo lắng đề phòng, lúc này lại chợt mỉm cười: "Kinh Hàn bây giờ rất có bản lĩnh, không còn là tên tiểu tử cô hồn chỉ biết làm loạn năm xưa nữa."
"Lúc trước ta thấy ngươi còn trẻ, hành động bốc đồng, lần này ngươi cùng Thẩm Chiết Xuân thảo luận làm việc, ta cũng yên tâm một chút."
Vệ Toản nghe vậy ngẩn ra: "Thẩm Chiết Xuân cũng đi sao?"
Sau đó thầm nghĩ, chuyện hộ tống Công chúa, tất nhiên phải giao người ở ngoài thành Khang Ninh, Thẩm Diên động tâm tư cũng là chuyện bình thường, nhưng mà...
Vệ Toản cau mày nói: "Thân thể của hắn cần tịnh dưỡng thêm một năm rưỡi nữa, chỉ sợ lúc này không thích hợp va chạm."
Hoàng đế Gia Hữu lại lộ ra vài phần tán thưởng: "Việc này hắn tự xin đi, biệt viện hỗn loạn, ngươi và hắn ghi công đầu, trẫm vốn muốn thăng chức cho hắn, nhưng hắn lại tự yêu cầu như vậy."
"Hắn nói không muốn vào Hàn Lâm viện, nếu lần này trở về, có thể làm công việc liên quan đến binh gia thì không thể tốt hơn."
"Lần này biệt viện hỗn loạn, cho thấy sự nhạy bén và năng lực của hắn, dù sao hắn cũng là nhi tử của Thẩm Ngọc Cận, bảo trẫm làm sao lại không thành toàn cho hắn được?"
Vệ Toản ngây người, hồi lâu không lên tiếng.
Hắn biết những lời Hoàng đế Gia Hữu nói đều đúng, nhưng trong lòng vẫn vô cùng phức tạp.
Một lúc sau, Hoàng đế Gia Hữu đem đặt tấu chương xuống, nhướng mi nhìn hắn, nói: "Còn ngươi thì sao, muốn ban thưởng gì, bây giờ nói nhanh đi."
Vệ Toản biết rõ, hiếm khi Hoàng đế Gia Hữu tốt tính như vậy.
Hắn ho nhẹ một tiếng, rồi nói: "Thánh thượng chắc đã từng nghe tiền triều có một Tể tướng tên là Phí Quang?"
Hoàng đế Gia Hữu nhướng mi: "Đã từng nghe qua, là một vị hiền tướng."
Vệ Toản lật sách suốt mấy đêm mới tìm được một người thích hợp như vậy, chậm rãi nói: "Thần nghe nói, Phí Quang này... hình như đã cưới một nam nhân."
Hoàng đế Gia Hữu đang phê tấu chương, liền "Ừ" một tiếng: "Tiền triều quả thực có phong tục này, chỉ là hiếm thấy trong quan lại thế gia."
Vệ Toản nói: "Ta nghe nói hiện nay ở nhiều nơi vẫn còn phong tục này, có nhiều người gia cảnh không tốt, không lấy nổi vợ, nên đã thành thân với nam nhân, kết thành một đôi phu phu, nhận nuôi trẻ nhỏ bị bỏ rơi hoặc con riêng của mình, sống rất hòa thuận."
Hoàng đế Gia Hữu lúc này đã phê được mấy quyển tấu chương, còn tưởng rằng tiểu tử này là muốn nói với ông về cuộc sống khó khăn trong dân gian, đưa ra chút chính kiến, nên kiên nhẫn lắng nghe, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
Nào biết tên tiểu tử âm binh cô hồn này làm nền nửa ngày, thế nhưng lại dám mở miệng nói: "Thánh thượng cảm thấy, nếu thần cũng cưới một người như thế thì sao?"
"......"
Hoàng đế Gia Hữu tưởng mình nghe lầm: "Ngươi nói cái gì?"
Vệ Toản nói: "Sau này thần muốn thành thân với một nam nhân."
Vừa dứt lời, tấu chương của Hoàng đế Gia Hữu liền bay vào mặt hắn.
Tính khí dễ chịu hiếm có đã không còn.
Hoàng đế Gia Hữu quát lớn: "Cút ra ngoài."
Vệ Toản mặt mày xám xịt bước ra.
Một lát sau, lại thò đầu vào cửa, giống như hồi nhỏ, ngượng ngùng gọi một tiếng: "... Dượng."
Hoàng đế Gia Hữu tức giận nói: "Ai là dượng ngươi?"
Vệ Toản nói: "Thánh thượng không đồng ý thì thôi, nhưng đừng có nói với cha mẹ ta."
Hoàng đế Gia Hữu quát: "Cút."
Vệ Toản liền mất dạng nhanh như chớp.
Hoàng đế Gia Hữu ngồi đó một mình, giống như quay về thời điểm lúc Vệ Toản còn trẻ trâu, mèo chê chó ghét, cả kinh thành đều tìm đến ông để cáo trạng.
Người bên ngoài chỉ nói Tĩnh An Hầu vất vả, nào biết lúc đó ông cũng khổ tâm biết chừng nào.
Tên tiểu tử khốn khiếp này còn có việc gấp, bây giờ có muốn an bài cho hắn đi gặp mấy vị cô nương danh môn khuê tú cũng không còn kịp nữa.
Chỉ sợ nếu không tiến hành nhanh chóng, so với hồi nhỏ còn khó quản hắn hơn.
Hoàng đế Gia Hữu đau đầu muốn chết.
......
Vệ Toản lúc này cũng đang ôm một bụng phiền não, tự hỏi làm sao mới thuyết phục được Hoàng đế Gia Hữu.
Hoàng đế Gia Hữu không phải là người chuyên quyền độc đoán, ngược lại, ngoài chuyện quốc sự, ông tương đối dễ nói chuyện, vấn đề này nói ông, còn dễ hơn nhiều so với cha hắn.
Chỉ là, cùng nam nhân thành thân kỳ thật không phải là cửa ải khó khăn nhất.
Mà khó khăn nhất chính là, làm sao để cưới được Thẩm Trạng Nguyên liên tiếp giành được tam nguyên về nhà.
Hơn nữa, vừa nghĩ tới Thẩm Diên muốn mang thân thể suy nhược của mình cùng hắn đến thành Khang Ninh, trong lòng hắn không khỏi có chút buồn bực.
Tâm trạng lúc lên lúc xuống, vừa về tới cửa Chẩm Qua viện, liền thấy có người đang chuyển mấy cái rương sách ra ngoài, chính là đám người của Thẩm Diên.
Vệ Toản nhướng mày, giọng nói có phần lạnh lùng: "Làm cái gì vậy?"
Trong phòng, Tri Tuyết đang dẫn người thu dọn, nhìn thấy hắn thì sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám trả lời.
Thẩm Diên ôm mấy quyển sách từ trong phòng đi ra, đặt vào tay Tri Tuyết, nhẹ giọng nói: "Quấy rầy tiểu Hầu gia đã lâu, cũng nên quay về Tùng Phong viện rồi."
Y vừa dứt lời.
Trong phòng chợt lạnh thêm vài độ.
Vệ Toản lạnh giọng nói: "Thẩm Diên, bản lĩnh của ngươi cũng lớn lắm."
"Nói dọn là dọn."
"Đi thành Khang Ninh, cũng không nói với ta một tiếng."
Thẩm Diên nhịn cười, ra hiệu cho đám người Tri Tuyết ra ngoài, mấy tiểu cô nương này vô cùng thông minh lanh lợi, lập tức cầm theo sách vở vọt lẹ.
Thẩm Diên vừa thu dọn bút mực trên bàn, vừa nhẹ giọng nói: "Chuyện thành Khang Ninh, ngươi không phải cũng biết rồi sao? Ta đâu phải cố tình không thông báo cho ngươi."
"Hơn nữa, ở chỗ ngươi lâu rồi, cũng không phải cứ như thế này mãi được."
Vệ Toản nói: "Không phải cái gì?"
Thẩm Diên nói: "Người bên ngoài nhìn vào..."
Y còn chưa nói xong, xoay người lại, đã bị hắn đè lên bàn, kẹp giữa hai cánh tay.
Vệ Toản nói: "Thẩm Trạng Nguyên, ngươi có lương tâm không?"
Thẩm Diên thản nhiên nói: "Ta không có lương tâm cũng không phải ngày một ngày hai, sao đến hôm nay tiểu Hầu gia mới biết vậy."
Vệ Toản nhìn y chằm chằm, uất ức không nói nên lời.
Thẩm Diên để hắn nhìn một hồi, dường như suy nghĩ điều gì, sau đó khẽ cười, cầm lấy bàn tay Vệ Toản đang chống bên bàn, chậm rãi nói: "Ta cũng đâu muốn xa cách với ngươi, ngươi cần gì phải như vậy?"
Vệ Toản híp mắt lạnh lùng nhìn y, trong lòng thầm đoán người này nhất định đang có âm mưu quỷ kế, đừng hòng dùng chút đạn bọc đường này dụ dỗ hắn.
Quả nhiên, Thẩm Diên tiến thêm một bước, chậm rãi nói: "Hôm nay ta dẫn Lâm đại phu đến bắt mạch cho dì, nói với dì ta muốn đi thành Khang Ninh."
Vệ Toản hỏi: "Mẫu thân nói thế nào? Đồng ý rồi à?"
Thẩm Diên nói: "Dì không chịu để ta đi, ta vừa dứt lời, dì liền lo lắng ra mặt, nếu ta nói tiếp, chỉ sợ dì sẽ rơi nước mắt."
"Ta cảm thấy trong lòng rất khó chịu."
Nói xong, vành tai hơi ửng hồng, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều vào lòng bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Vệ Kinh Hàn, ngươi giúp ta dỗ dành dì một chút, ta sẽ tìm cách không dọn ra ngoài nữa."
Vệ Toản rốt cuộc đã rõ.
- Thì ra là cố ý ở đây chờ hắn.
Vệ Toản trở tay nắm lấy bàn tay Thẩm Diên, nhìn thẳng vào mắt y nói: "Ngươi muốn đi thành Khang Ninh, đã không thèm bàn bạc với ta, còn muốn ta thuyết phục mẫu thân giúp ngươi."
"Thẩm Chiết Xuân, ngươi thật biết tính toán."
Thẩm Diên liền hỏi: "Sao hả?"
Vệ Toản đáp: "Ta không đi."
Ở kiếp trước, duyên phận giữa Thẩm Diên và thành Khang Ninh thật sự quá nguy hiểm, đến tận bây giờ, hắn vẫn thường xuyên nằm mơ thấy mình lao về thành Khang Ninh, nhưng chỉ nhận được một Thẩm Diên vô hồn, thân thể băng giá.
Vệ Toản nói: "Đừng nói mẹ ta, ngay cả ta cũng không muốn ngươi đi."
Thẩm Diên nghe vậy, thần sắc ôn hoà, thản nhiên nói: "Vậy thì sao? Chẳng lẽ ta phải ở kinh thành chờ tin của ngươi?"
"Nhìn thấy ngươi đích thân đến toà thành mà cha mẹ ta từng trấn thủ, sau này lại thấy ngươi chinh chiến sa trường, giống như những gì cha mẹ ta từng kỳ vọng về ta."
"Đợi đến khi ngươi trở về, gặp mặt ngươi, ta sẽ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi."
Vệ Toản không nói lời nào.
Thẩm Diên đang nghịch bút lông sói trong tay, liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Ngươi muốn ta ở lại kinh thành cũng được."
"Nhưng mà Vệ Kinh Hàn, ngươi phải tính toán cho kỹ."
"Hiện giờ trong kinh có bao nhiêu cô nương đến tuổi thành thân, có bao nhiêu người tìm tới cửa mai mối. Hôm nay lúc ta đến, nghe nói dì sắp hoa mắt đến nơi rồi."
Mặt mày Vệ Toản cứng đờ, một lúc sau yết hầu chuyển động.
....Lúc này hắn mới cảm thấy không ổn lắm.
Thẩm Diên lại tiếp tục nói: "Hôm nay còn có người nói với dì, hiện giờ đang có vị quận chúa kén rể, nếu may mắn, ta có thể sẽ được chọn làm quận mã, ngoài chuyện ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý, ngay cả công danh cũng rộng mở."
"Ngươi biết con người ta thế nào mà, dã tâm lớn, tham vọng cao, một danh hiệu Trạng Nguyên thì có là gì, đến lúc đó, nếu tâm trí ta không kiên định...... Ngươi thật sự muốn ta ở lại kinh thành sao?"
Thẩm Diên còn chưa dứt lời, đã bị bịt chặt môi.
Vệ Toản thì thào nói: "Ta không nên nuông chìu ngươi càn rỡ như vậy."
Thẩm Diên khiêu khích hỏi: "Sao hả?"
Nụ hôn ban đầu rất dịu dàng.
Sau đó hôn rất sâu, Vệ Toản đặt Thẩm Diên lên bàn, khoá chặt cổ tay, vị thuốc đắng còn sót lại trên đầu lưỡi bị hắn nếm hết, Thẩm Diên không tự chủ lấy đầu gối kẹp người hắn lại, đuôi mắt dần dần ửng đỏ.
Bút lông sói "Lạch cạch" rơi xuống đất, cũng không thể đánh thức được ai.
Đến khi thưởng thức triệt để hương vị môi lưỡi [email protected] dưa, nhấm nháp một cách thoả thích.
Vệ Toản mới hài lòng đứng dậy, ổn định hơi thở, cúi đầu thì thầm bên tai y: "Được, ta đi cầu xin mẫu thân giúp ngươi."
Ánh mắt hung ác như sói nhìn y.
"Thẩm Chiết Xuân, bây giờ ngươi cứ việc kiêu ngạo đi."
"Đợi một ngày rơi vào tay ta."
"Thẩm Trạng Nguyên, đến lúc đó ngươi đừng có khóc."
Thẩm Diên không đứng dậy, ngửa mặt che mắt, lắng nghe tiếng bước chân hùng hổ rời đi.
Trong lúc lơ đãng, lộ ra ý cười.
Tâm tư khó nói.
—---
Chú thích:
Tam nguyên: Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên.