Chạng vạng tối, Lâm đại phu tới xem mông kê thuốc.
Tân lang hôm qua còn phong độ ngời ngời, hôm nay đã úp mặt xuống giường, mông vểnh lên trời, quấn đầy băng gạc như gò núi nhỏ.
Hắn còn chưa kịp thưởng thụ tình nồng ý mật của cặp đôi mới cưới, thì đã nếm trải sự bạc tình và hả hê khi người gặp họa của Thẩm Chiết Xuân.
Lúc bôi thuốc cho hắn, khóe miệng Thẩm Diên nhếch lên tận trời, không quên cười nhạo: "Lần này nát mông thật rồi, hai ngày nữa tiếp tục nằm sấp đi."
Ngày được Trạng Nguyên, không biết Thẩm Diên có vui như vậy không nữa.
Vệ Toản rên một tiếng: "Sao cha về sớm vậy chứ, ta còn tưởng cha sẽ chờ mẹ về."
Thẩm Diên liếc nhẹ hắn, nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói sao?"
Thẩm Diên bị Vệ Toản làm cho mỏi eo mỏi chân, sáng sớm không bò dậy nổi, không ngờ mơ mơ màng màng nghe nói Tĩnh An Hầu đã trở về, còn mang gậy gộc lao thẳng đến chỗ Vệ Toản, muốn đánh Vệ Toản một trận nhừ tử, hay tin làm sao y còn ngủ được.
Y vội vàng đứng dậy muốn rời đi, nhưng Vệ Toản để lại quá nhiều dấu vết trên người, nếu không che hết, y làm sao có thể gặp mặt Tĩnh An Hầu.
Tĩnh An Hầu mà thấy, chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa.
Vì vậy, y lục tung đồ đạc mượn đỡ son phấn của Tri Tuyết, đồng thời tìm y phục phù hợp, để Tĩnh An Hầu không bị đả kích đến mức nổi điên, đánh Vệ Toản tắt thở tại chỗ.
Nếu đêm trước Vệ Toản không giày vò y, thì hôm nay đã đỡ bị đánh rồi.
Lúc này thấy mông Vệ Toản sưng vù, y cũng không đau lòng, chỉ cảm thấy hả giận.
Vệ Toản vẫn không thành thật, nghe xong cười cười hỏi y: "Che chỗ nào rồi? Cho ta xem với."
Thẩm Diên ngồi bên giường, không thèm để ý tới hắn.
Vệ Toản không khỏi tò mò, vạch cổ áo Thẩm Diên nhìn vào bên trong.
Dưới nhiều lớp xiêm y, quả nhiên khắp người mập mờ vết đỏ trải rộng, đặc biệt là vùng bả vai và cổ bị hắn làm cho loang lổ, ngay cả hai hạt đậu đỏ cũng sưng lên. Thân thể Thẩm Diên không chịu nổi quá nhiều kch thích, cho nên hắn vô cùng thích thú cùng Thẩm Diên làm mấy chuyện thân mật này, để lại rất nhiều dấu vết.
Nam nhân đạo mạo như vậy, ra vẻ đứng đắn như vậy, bây giờ tất cả đều là của hắn.
Đôi mắt Vệ Toản tối đen, đang định nói hai câu vớ vẩn, bỗng nhiên đau nhói, giật nảy người như cá sống.
Thì ra Thẩm Diên cảm thấy bực bội, ra tay chọc vào vết thương của hắn.
Vết thương vốn đã sưng lên rất cao, bị Thẩm Diên chọc vào, càng thêm đau đớn.
Thấy hắn bị đau, Thẩm Diên không nhịn được chọc thêm lần nữa.
Vệ Toản lại búng người lên một cái.
Thẩm Diên hai sáng lên, bất giác giơ tay lên.
Lông mày Vệ Toản giật nảy: "Thẩm Chiết Xuân!"
Thế nhưng vô dụng, rốt cuộc y vẫn đánh một cái thật mạnh vào vết thương của hắn.
"Bốp" một tiếng giòn vang, đúng là họa vô đơn chí.
Vệ Toản rn rỉ, nhảy dựng lên như cá mắc cạn, nhe răng trợn mắt nói: "Thẩm Chiết Xuân, ngươi thật là độc ác."
Lúc này Thẩm Diên mới hả giận, khép vạt áo lại, cúi đầu nở nụ cười: "Hoang dâm háo sắc."
Vệ Toản nói: "Hai ta ai mới hoang dâm háo sắc, ngươi động thủ đánh mông lung tung."
Thẩm Diên hừ nhẹ: "Ngươi đã không biết xấu hổ trói ta lại, ta cần gì phải ngượng ngùng với người của mình chứ."
Vệ Toản nói: "Ngươi nói lại xem, ta là ai?"
Thẩm Diên biết mình lỡ lời nên im lặng.
Vệ Toản khẽ cười: "Sao không nói nữa?"
"Ta là ai?"
Thẩm Diên đỏ mặt tía tai xắn tay áo, hiện lên ý đồ lợi dụng thời cơ lúc người khác gặp khó khăn. Y thầm nghĩ, tên khốn này thân thể cường tráng, bị Hầu gia đánh, sưng thêm hai ngày cũng không sao, liền hô: "Tri Tuyết, lấy dây thừng tới đây."
Y nhất định phải trói hắn lại đánh một trận ra trò.
Vệ Toản chỉ mỉm cười nắm lấy cổ tay người ta.
Hai bên giằng co, nhiệt độ tân hôn tối hôm qua lại tăng lên, Vệ Toản chỉ cảm thấy thần sắc hung ác của Thẩm Diên vô cùng đáng yêu, khiến lòng người mềm nhũn.
Hắn nhìn chằm chằm vào môi Thẩm Diên một lúc lâu.
Chợt nghe Tri Tuyết bên ngoài nhỏ giọng gõ cửa: "Công tử."
Thẩm Diên hỏi: "Sao vậy? Mang dây thừng đến rồi à?"
Tri Tuyết vội đáp: "Không phải, là Hầu phu nhân đã trở về, đang đi thẳng đến Chẩm Qua viện, hiện giờ sắp tới cửa rồi."
Thẩm Diên ngẩn ra.
Vệ Toản đang muốn nói gì đó.
Chợt thấy tiểu bệnh tử lập tức thay đổi sắc mặt, không còn dáng vẻ hung dữ nữa.
Vành mắt y đỏ hoe, như thể đã phải chịu đựng rất nhiều tủi nhục, không lâu sau chóp mũi cũng ửng đỏ.
Hầu phu nhân vừa bước vào, tiểu bệnh tử liền khàn giọng gọi: "Dì."
Nước mắt Thẩm Diên như sắp rơi xuống, lông mi run rẩy, nuốt lệ vào trong.
Hầu phu nhân vừa vào cửa thấy vậy liền ôm lấy y, ôn nhu gọi: "Con của ta."
- Thật khó tin, đây chính là Thẩm Diên, người vừa rồi muốn nhân lúc hắn gặp nạn, dùng dây thừng trói hắn đánh hắn.
Vệ Toản trợn mắt há hốc mồm, nhịn cười gian nan.
Cái tên tiểu bệnh tử này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, lại còn có tận ba bốn bộ mặt.
Trước mặt phụ thân là hậu bối hiểu chuyện ôn nhuận.
Trước mặt hắn là quỷ Dạ Xoa.
Trước mặt mẫu thân, lại trở thành một đứa nhỏ đáng thương chịu nhiều uỷ khuất.
Thế nhưng, cả nhà hắn đều hài lòng hưởng thụ.
Thẩm Diên thay đổi thất thường như vậy, khiến hắn càng thân cận càng cảm thấy y buồn cười đáng yêu.
Vệ Toản vô thức cười, cái mông cũng đau theo.
Hắn nghĩ trong lòng.
Thẩm Diên không phải là đang rù quến cả nhà hắn rồi sao?
......
Lúc Thẩm Diên dìu Hầu phu nhân ra sảnh ngoài, vành mắt đã đỏ hoe như thỏ con, khiến Hầu phu nhân thương cảm nhìn y thật lâu.
Nhưng y ngoài miệng chỉ nói: "Đã lâu không gặp dì, Chiết Xuân nhớ dì."
Hầu phu nhân vừa nghe lời này, thấy Trạng Nguyên lang phong quang vô hạn hiện giờ như thế, tâm đã sớm hóa thành nước, bà nói: "Dượng con đã nói với ta, Toản Nhi thật sự rất quá đáng."
Thẩm Diên nhẹ giọng nói: "Dì, Thẩm Diên không hề oán trách."
Hầu phu nhân nói: "Con không oán trách, nhưng ta thì có."
"Ngay cả cô nương ta cũng đã chọn sẵn cho con, chỉ chờ con tự mình đi xem rồi mới quyết định, ai ngờ ta chỉ vừa mới rời khỏi phủ không lâu..."
Hầu phu nhân thật sự tức giận.
Tâm tư của bà tinh tế tỉ mỉ, nhiều năm qua nhìn thấy rất rõ, Thẩm Diên bề ngoài tính cách lạnh lùng, nhưng lại trọng tình hơn những người khác, hơn nữa còn luôn khao khát một gia đình.
Cho nên mặc dù luyến tiếc, nhưng bà luôn muốn tìm một tiểu thư khuê các tri thức lễ nghĩa se duyên kết tóc với Thẩm Diên, dựa vào sự chu đáo và dịu dàng của Thẩm Diên, nhất định sau này vợ chồng hoà thuận, có vài đứa con nối dõi, con cháu quây quần, y sẽ không còn một mình cô đơn.
Trước kia bởi vì thân thể của Thẩm Diên, không tìm được người tốt.
Nhưng hiện giờ, Thẩm Diên đã là Trạng Nguyên, tiền đồ vô lượng, ấy vậy mà con ruột của bà thật không phải con người, một tờ hôn thư đã cưỡng đoạt người ta.
Cho dù lúc này Vệ Toản có buông tay.
Thì thanh danh của Thẩm Diên cũng bị hủy hoại, những người yêu thương nhi nữ của mình làm sao chịu để con cái se duyên với một người đã từng thành thân với nam nhân.
Hầu phu nhân suy nghĩ sâu xa hơn Tĩnh An Hầu, chỉ là trước mặt Thẩm Diên, bà không tiện nói ra, chỉ vỗ nhẹ tay y, nói: "Toản Nhi từ nhỏ tính tình ngang ngược, thích làm theo ý mình, chuyện này nó còn xin cả hôn thư của thánh thượng, ta thấy nó sẽ không dễ dàng bỏ qua."
"Con chịu khó một chút, chờ nó tỉnh táo lại, ta sẽ khuyên nhủ nó, không được thì vào cung nói chuyện."
Thẩm Diên rũ mắt, khẽ "ừm" một tiếng, vành mắt đỏ hoe nói: "Không sao, Chiết Xuân chỉ có một mình, Hầu phủ ân trọng như núi, tiểu Hầu gia còn tìm đại phu cho Chiết Xuân, Chiết Xuân nguyện ý ở lại Hầu phủ cả đời."
Y dừng một chút, âm thanh vô cùng mềm mại: "... Trước đây, con vẫn thường hâm mộ tiểu Hầu gia, có thể gọi người một tiếng mẫu thân."
"Vậy nên, coi như tâm nguyện của con đã đạt thành, con cũng không có gì phải uất ức."
Y nói lời này rất chân thành, khiến Hầu phu nhân suýt nữa bật khóc: "Diên Diên, dì thật xin lỗi con."
Thẩm Diên giả bộ đáng thương, nhưng y không nỡ để Hầu phu nhân phải khóc, không nỡ để Hầu phu nhân phải lo lắng cho y.
Y miễn cưỡng kể mấy câu chuyện cười, kể cho Hầu phu nhân nghe chuyện Vệ Toản bị đánh.
Hầu phu nhân nghe xong vừa chua xót vừa buồn cười, thở dài: "Thảo nào, Toản Nhi vội vội vàng vàng đuổi ta đi."
"Cha nó lại vô cùng lo lắng gọi ta về."
"Lúc này dượng con còn đang ở trong phòng múa đao luyện thương, suy nghĩ xem có nên đánh Toản Nhi một trận nữa không, nhưng mà ông ấy không biết, đánh một trận cũng không thể giải quyết chuyện này."
"Dượng con chỉ có mấy cây gậy thôi, Toản Nhi đã sớm không sợ đòn roi, ông ấy còn có thể làm gì chứ."
Hầu phu nhân trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói: "Suy cho cùng, vẫn nên trách ta."
"Đáng lẽ ta phải sớm nhận ra, từ sau khi Toản Nhi chịu hai mươi gậy gia pháp kia, ánh mắt nhìn con đã khác rồi."
Thấy Hầu phu nhân như vậy, Thẩm Diên xấu hổ không nói nên lời.
Hai mươi gậy gia pháp mà Hầu phu nhân nhắc đến, cảm giác như là chuyện đã lâu lắm rồi, thật ra lúc đó y rất sợ Vệ Toản, không chỉ là sợ bị đánh, mà còn sợ không có chỗ nương thân trong phủ đệ này.
Khi đó Hầu phu nhân đã dịu dàng che chở cho y, nói cho dù thế nào nữa, cũng không để Vệ Toản tổn thương y.
Trong những năm qua, Hầu phu nhân vẫn luôn một lòng che chở y.
Không biết tại sao, y nhìn khuôn mặt của Hầu phu nhân, nhất thời giả bộ không nổi nữa.
Một lúc lâu sau, bàn tay nằm trong lòng bàn tay Hầu phu nhân chợt co rụt lại, y lấy hết dũng khí, nhẹ giọng gọi: "Dì."
"Chiết Xuân muốn nói......
"Không phải Vệ Toản cưỡng đoạt con đâu."
Hầu phu nhân khựng lại một chút.
Thẩm Diên gần như dùng hết khí lực, nhưng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Dì, nếu con đi nhầm đường, đối với tiểu Hầu gia cũng không phải là... không có tình cảm."
"Dì có giận con không?"
Y vẫn không thể tin rằng, Hầu phu nhân sẽ đặt y và Vệ Toản vào cùng một vị trí quan trọng.
Y thật nhỏ bé trước mặt người mình yêu thương.
Hầu phu nhân nhìn y hồi lâu với đôi mắt ôn nhu như nước, giống như đang phán đoán xem những lời của y là thật hay giả.
Chậm rãi nắm lấy tay y.
Hầu phu nhân gọi: "Diên Diên."
Thẩm Diên không ngẩng đầu lên được.
Y nghe thấy Hầu phu nhân khẽ cười.
"Có gì mà nhầm đường chứ."
"Dượng của con đúng là đồ ngốc mà."
......
Thẩm Diên trở về.
Lúc vào phòng, bước chân rất nhẹ, vành tai đỏ bừng, y đến ngồi ở bên mép giường, vùi đầu vào khuỷu tay.
Vệ Toản còn nằm sấp nghịch viên bi, nhìn thấy y liền cười nói: "Về rồi à?"
Thẩm Diên không trả lời.
Vệ Toản cảm thấy có gì đó không ổn, vội hỏi: "Ngươi và mẹ ta nói chuyện gì vậy?"
"Người...... Người sẽ không vào cung giúp ngươi từ hôn với ta chứ?"
Hắn sợ nhất chính là mẹ mình.
Cha hắn chỉ đơn giản là trừng phạt bằng gia pháp, không đủ để hắn sợ, nhưng nếu mẹ hắn quyết tâm muốn cứu Thẩm Diên thoát khỏi bể khổ, vậy thì có thể bà sẽ thật sự vào cung làm loạn, không bỏ qua chuyện này.
Thẩm Diên lắc đầu.
Vệ Toản đột nhiên nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Thẩm Diên.
Nam tử nhà phú quý thường đeo vòng tay, chỉ là Thẩm Diên xưa nay không đeo, thế nhưng hiện giờ, trên cổ tay thon gầy khoẻ mạnh lại có một chiếc vòng ngọc trắng noãn không tỳ vết.
Thấy hắn nhìn, Thẩm Diên thấp giọng nói: "Dì đưa cho ta."
Vệ Toản lập tức giãn cơ mặt.
Vòng tay kia là của hồi môn của Hầu phu nhân, tuyệt đối không thể tùy tiện đưa cho người khác.
Hôm nay cho, chứng tỏ Thẩm Diên đã thừa nhận mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Hắn không ngờ Thẩm Diên lại có dũng khí lớn như vậy, hắn còn cho rằng phải cần thêm một thời gian nữa y mới có thể nói ra.
"Dì nói...... Sau này không muốn ta rời đi nữa, nói ta cũng là con của dì."
Thẩm Diên cẩn thận nhìn kỹ chiếc vòng tay, ánh mắt lộ ra sự vui sướng và kích động khó tả, y nhỏ giọng: "Ta vốn tưởng rằng......"
Vệ Toản nhẹ nhàng sờ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay Thẩm Diên, rồi nói với y: "Nhìn ngươi như vậy, ta chợt ghen tị với mẹ ta."
"Làm sao chỉ một hai câu đã khiến ngươi hạnh phúc đến vậy?"
Thẩm Diên nhìn hắn, rồi nhìn chiếc vòng tay, dường như y thật sự còn chưa nghĩ đến, sau khi thành thân lại đột nhiên xuất hiện sự biến đổi này.
Y ngây thơ như con thỏ trắng rơi vào giấc mơ.
Vệ Toản không nói gì, chỉ lười biếng nằm sấp xuống, cúi đầu khẽ cười.
Phụ thân nghiêm khắc, mẫu thân yêu thương, nhi tử Thẩm Diên thì ngoan ngoãn khéo léo.
Hiện giờ cả nhà chỉ có một mình hắn là người xấu.
Thế nhưng như vậy thì có sao đâu chứ.
Cuối cùng, hắn cũng cho Thẩm Diên được một gia đình.