Về tới nhà, việc đầu tiên của tôi là tìm cái giường leo lên nằm. Nhà chẳng có ai, cơm nước cũng chẳng có, tôi mệt mỏi vùi mình trong chăn rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay. Tiếng gọi ngoài cửa làm tôi thức giấc, nhìn đồng hồ đã gần h chiều. Nhận ra tiếng Khánh nhưng vừa mệt lại vừa bục chuyện hôm qua nên tôi không thèm lên tiếng, để cậu ta gọi khản cổ rồi về cho biết. Gọi không ai lên tiếng, Khánh tự nhiên đẩy cửa vào nhà, cũng đúng thôi tôi có bao giờ khóa cửa đâu mà.
-Bi, ngủ quên hả? Dậy đi học nè.
Khánh đứng ở ngoài cửa phòng lên tiếng.
-Hôm nay tôi nghỉ, ông đi học một mình đi.
Hôm qua nhắn tin cả ngày không thèm trả lời, bây giờ lại xuất hiện ở nhà người ta, phải giận mấy người cho biết.
-Sao thế? Bà không ra tôi vào đó nha.
-Ông mà vào tui chặt chân ráng chịu..khụ…khụ…
Nghe tiếng tôi ho Khánh đẩy cửa vào liền, gì chứ cậu ta hay quan tâm thái quá lắm, mỗi lần tôi mà bị đau đầu là cậu ta bắt nghỉ ngơi, uống thuốc này nọ thấy ghê.
-Bà ốm à?
Ngoài trời nắng chang chang, còn tôi nằm trùm chăn trong phòng là Khánh biết liền. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh đưa tay rờ trán tôi.
-Sốt mà sao không nói hả? Biết ở nhà một mình như vậy nguy hiểm lắm không?
-Nhắn tin có ai trả lời đâu mà nói.
Tôi lôi chuyện hôm qua ra giận dỗi.
-Hôm qua nhà nội có tiệc nên phải nghỉ học, điện thoại thì bị hư đâu có nhận được tin nhắn nào đâu. Khánh kiên nhẫn giải thích với con nhỏ hay giận dỗi như tôi.
-Tại ông nên hôm nay tui mới ốm, bắt đền ông đó.
Khánh mỉm cười bẹo má tôi, tự nhiên vô duyên vô cớ đổ chuyện không liên quan này lên đầu Khánh, tôi còn tự cảm thấy mình vô lý nữa mà, vậy mà Khánh cũng vẫn dịu dàng, cậu ta bữa nay lạ vậy không biết.
-Xin lỗi bà nha. Giờ bà thấy sao rồi?
-Tôi thấy mệt lắm.
Có vậy thôi mà cũng khóc, chắc có lẽ lâu lâu mới ốm nặng như vậy nên mới mít ướt thế.
-Ráng xíu nha, tôi đi mua thuốc với cháo cho bà.
Khánh đi một xíu quay về liền, cũng may có cậu ta nếu không không biết tôi sống sót qua mấy ngày này sao nữa.
-Ngồi dậy ăn ít cháo rồi uống thuốc nè. Ngoan.
Tôi ngoan ngoãn húp mấy muỗng cháo cho xong rồi uống thuốc, Khánh kéo tôi dựa vào người cậu, vừa lạnh vừa mệt nên tôi cũng không phản ứng gì hết.
-Ông không đi học luôn hả?
-Bà như vậy đi học rồi ai trông? Với lại học không có bà không có hứng thú.
-Trời, tôi đâu phải con nít đâu mà cần trông chừng chứ.
-Nhưng mà tôi không yên tâm. Lỡ ở nhà một mình sốt cao co giật rồi bà động kinh phá nhà phá cửa tội mẹ lắm.
-Ông làm như ai cũng điên như ông vậy đó.
Tôi đánh nhẹ vào người cậu, bản chất của Khánh tốt bụng, nhưng gặp ai cũng cố tỏ ra khó gần, cái mặt ngông cuồng lạnh lùng của Khánh làm nhiều người sợ, nhưng bên trong lại là một người cực kỳ ấm áp. Gia đình Khánh không hạnh phúc, ngôi nhà lúc nào cũng lạnh tanh làm Khánh từ nhỏ đã tự tạo nên vỏ bọc bên ngoài như vậy. Chỉ khi gặp tôi, Khánh mới mở lòng mình hơn, mẹ tôi cũng rất yêu thương Khánh nên khi ở cạnh mẹ con tôi, cậu ấy mới tháo lớp vỏ bọc đó ra để sống đúng chính mình.
Thế nhưng bộ mặt lạnh lùng của Khánh lại làm mấy đứa con gái chết mê chết mệt. Tôi nhớ có lần tụi nó ghen khi tôi thân thiết với Khánh, thế là chận đường cảnh cáo tôi. Biết chuyện, Khánh chạy tới điểm mặt từng đứa một, cấm tụi nó đụng đến một cọng tóc của tôi, đó là lần đầu tiên Khánh hung dữ như vậy với con gái. Có hôm mẹ bị bệnh phải ở lại bệnh viện một tuần, tôi vừa học vừa chăm sóc mẹ phờ phạc cả người, lúc đó Khánh cũng lẽo đẽo đi theo sợ tôi ngất, Khánh lo từng chút, từng chút một làm tôi cũng đỡ mệt hơn.
-Bi nè, sau này mình kết hôn tôi sẽ chăm sóc cho bà thật kỹ, không bao giờ để bà phải chịu một xíu khổ cực nào đâu.
Khánh nói thật nhỏ, tôi nghe chữ được chữ mất vì đang thiu thiu ngủ. Khánh lại nựng má tôi cưng chiều.
-Đồ heo lười ham ngủ, cứ đến lúc quan trọng là ngủ.
Khánh nói mặc Khánh, tôi ngủ mất dép rồi có biết gì đâu. Cứ thế tình bạn của chúng tôi ngày một thân thiết. Tôi ngu ngốc, ngây thơ nên chẳng biết tình ý của Khánh, mãi đến sau này khi có những biến cố xảy ra tôi mới nhận ra thì lúc đó đã làm tổn thương cậu ấy rồi.
…..