Lờ mờ mở mắt thức dậy cảm thấy cái gì nặng nặng đè trên đầu mình, cố gắng ngước lên thấy Nhật Nam đang gối trên đầu tôi ngủ, còn tôi thì dựa vào vai anh ta, kiểu này người ngoài nhìn vào cứ tưởng cặp tình nhân hạnh phúc lắm. Tôi cựa quậy không yên làm anh ta cũng thức dậy theo, việc đầu tiên khi thức là đưa tay sờ trán tôi, sao lại ngoan ngoãn để yên cho anh ta muốn làm gì thì làm vậy nè.
-Cũng may là không sốt.
Ngại quá tôi ngồi xích ra thì bị anh ta kéo vai lại.
-Cứ dựa đi, không sao đâu.
Tôi hơi bất ngờ, tên này mới lúc nãy còn hung hăng lắm mà, sao bây giờ lại thay đổi độ vậy không biết.
-Hôm nay anh sao thế? Không lẽ bị té đập đầu xuống đất nên bị mất trí nhớ rồi?
Không trả lời, im lặng vài giây rồi tự nhiên Nhật Nam ôm đầu nhăn nhó.
-Tôi đang ở đâu đây? Cô là ai?
Vụ gì đây? Rõ ràng lúc nãy còn tỉnh táo lắm mà, chắc anh ta đang muốn hù dọa mình đây mà.
-Thôi, anh đóng kịch dở muốn chết, không cần phải giả vờ đâu.
-Đây là đâu? Còn tôi là ai? Sao đầu tôi trống rỗng vậy nè.
Thấy Nhật Nam hai tay ôm đầu tôi bắt đầu có chút lo lắng, có khi nào anh ta có vấn đề về não thật không đây. Mà cũng có thể thật đó chứ, đầy người bị té chấn thương sọ não mất trí nhớ cả đời luôn, càng nghĩ tôi càng sợ.
-Nè, hết giờ giỡn rồi nha, anh đừng có mà giỡn nhay vậy nha.
-Tôi đang ở đâu đây?
-Nhật Nam, anh......
-Cô nói đi, tôi là ai hả?
Nhật Nam giữ chặt cánh tay tôi hét lớn làm tôi sợ quá khóc luôn, tôi chỉ đùa rượt anh ta chạy vòng vòng thôi , sao mọi chuyện lại đến mức nghiêm trọng như vậy chứ.
-Nhật Nam, anh đừng có như vậy nữa, anh tỉnh lại đi, tôi sợ lắm...hức..hức....
Tôi phải làm sao bây giờ, là lỗi do tôi nên anh ta mới ra như vậy. Lỡ như suốt đời anh ta không nhớ được quá khứ thì tôi sẽ ân hận lắm, rồi còn chi phí thuốc men nữa làm sao tôi gánh nổi đây.
Nhìn thấy tôi khóc kinh khủng quá tên Nhật Nam không đùa nữa, chắc anh ta cũng không nghĩ tôi lại sợ hãi như vậy nên mới đùa dai thế.
-Nè, tôi chỉ đùa thôi, cô làm gì khóc bù lu bù loa lên ghê thế?
Tôi quệt nước mắt nhìn lên nghi ngờ.
-Anh tỉnh thật chứ? Vậy anh nói đi anh tên gì?
-Nhật Nam.
-Còn tôi?
-Gia Ân.
Nụ cười gian tà của Nhật Nam giúp tôi nhận ra mình bị lừa nãy giờ, sao mà số tôi đen đủi toàn bị anh ta lừa không vậy nè. Bực bội tôi quay sang đánh thật mạnh vào người anh ta.
-Đồ đáng ghét, tại sao lúc nào cũng chọc tức tôi vậy hả? Bộ tôi không khóc là anh ăn không ngon ngủ không yên hả? Anh đúng là người điên nhất mà tôi từng gặp.
-Á đau, đừng đánh nữa.
Tôi chẳng thèm quan tâm, cứ thế đánh cho hả giận. Nhật Nam ôm chân nhăn nhó, hình như lúc nãy tôi có đấm đá trúng thì phải. Nhưng biết đâu được anh ta lại lừa tình nữa sao, lần này không thể để bị mắc mưu được.
-Đừng có mà đóng kịch nữa, tôi không ngu vậy đâu.
-A....
Nhật Nam không nói gì, chỉ rên khe khẽ làm tôi mềm lòng.
-Ê, đau thiệt hay giả vậy hả?
Leo xuống kiểm tra thì thấy chân anh ta đã sưng to lắm rồi, thảo nào đau như vậy. Tôi luống cuống chẳng biết xử lý gì tiếp theo.
-Chân anh sưng rồi, phải làm sao đây?
-Không sao, đưa điện thoại trên bàn để tôi gọi Nhật Huy về.
Trong khi chờ đợi Nhật Huy, tôi nhìn Nhật Nam vừa lo vừa ân hận, thấy tội nghiệp quá anh ta kéo tôi dựa vào vai một lần nữa.
-Tôi không sao, đừng lo.
-Tôi sợ lỡ anh bị cưa chân tàn phế suốt đời, lúc đó tôi sẽ bị phạt xuống tầng địa ngục.
-Ngốc, không có chuyện đó đâu, cho dù cô có xuống đó thì cũng có tôi bên cạnh mà.
Những lời nói của anh ta làm tôi cảm thấy ngọt ngào và yên tâm, mặc dù không hiểu hết ẩn ý trong câu nói đó. Tình thế thay đổi, bây giờ nạn nhân của vụ thảm sát lại đang an ủi bị cáo, đúng là ngược đời nhưng như vậy tôi mới cảm thấy đỡ lo lắng hơn.
.....