Tôi bực bội ngồi một đống không thèm nói chuyện, mắt chăm chú nhìn quyển sách trên tay.
-Ê nè, tôi chỉ cô học nha.
-Không.
-Có chỗ nào không hiểu không?
-Không.
-Ngước mặt lên nói chuyện với tôi xíu đi.
-Không.
-Có thích nói chuyện với tôi không?
-Không.
-Cô có phải con gái không?
-Không.
Trả lời xong mới thấy mình bị hố, cái tên điên này gài bẫy chơi tôi đây mà.
-Cô không phải con gái hèn gì…..
Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cười khúc khích, chưa bao giờ gần anh ta mà yên bình được phút.
-Không chọc tôi anh chịu không nổi à?
-Ừm.
-Anh ngồi xích xích ra một xíu, mất công tôi bị lây bệnh thần kinh của anh nữa.
-Tôi cứ thích ngồi sát như vậy rồi sao?
Hết nói nổi cái tên này, cho anh ta thích làm gì thì làm vậy.
-Gia Ân nè.
-Gì?
-Ngày mai công ty tôi tổ chức đi đến trại trẻ mồ côi để chuẩn bị cho chương trình từ thiện sắp tới, cô có muốn đi chung cho vui không?
Sao Nhật Nam lại rủ tôi tham gia những chỗ này cơ chứ, hay là muốn tôi đi theo để lo cho anh ta? Đúng là ác thật, vắng nhà một ngày cũng không tha cho người khác, cơ mà trước giờ toàn chơi với lũ trẻ trong xóm, chưa bao giờ được đến những nơi như vậy tôi cũng tò mò muốn đi.
-Anh nói thật chứ? Nhưng tôi còn phải đi học.
-Tôi giống đùa lắm à, yên tâm ngày mai còn có Huy đi chung nữa, với lại lần này đi chuẩn bị nên chỉ có vài người thôi. Còn việc học hành chẳng phải có tôi giúp rồi sao, không cần đi học cũng đậu chứ đừng nói nghỉ có một ngày.
Anh ta nói cũng có lý chứ bộ, với lại cũng cần phải đi cho biết đó biết đây với người ta chứ.
-Xa không?
-Cách thành phố km, h sáng mai xuất phát.
-Tôi biết rồi.
Lâu lâu mới có dịp đi xa, lại có thể gặp thật nhiều em bé không được may mắn như mình tôi càng háo hức muốn đến thật nhanh.
Càng nhìn Nhật Nam tôi càng thấy lạ, anh ta ích kỷ như vậy sao lại có thể thực hiện những chương trình từ thiện giống thế này chứ, hay đầu óc tôi nông cạn quá nên không hiểu được suy nghĩ cao siêu của anh ta.
-Muốn gì cứ hỏi, tôi biết tôi đẹp trai nên không cần lén lút nhìn vậy đâu.
Tên này đúng là tự tin quá đáng, nhìn lén vậy cũng bị anh ta phát hiện, lỡ rồi thì hỏi luôn vậy.
-Nhật Nam nè, nhìn anh không giống với người hay làm từ thiện lắm, tại sao anh lại tổ chức thế?
-Đó là chiêu thức kinh doanh, sau này học cô sẽ biết. Với lại trại trẻ mồ côi này là tâm nguyện của mẹ tôi khi còn sống.
-Tâm nguyện của mẹ anh?
Tôi không nén nổi tò mò, mặc dù biết Nhật Namsẽ buồn khi nhắc đến mẹ của mình nhưng sao tôi vẫn muốn tìm hiểu.
-Ừ, trại trẻ đó là do mẹ tôi tài trợ. Ngày xưa mẹ bị một người đàn ông ruồng bỏ khi mang thai, gia đình mẹ lại rất nho giáo nên không chịu được áp lực, mẹ phải bỏ đi đứa con trong bụng mình. Đau khổ vì tình, cộng thêm ám ảnh về đứa bé mẹ tôi đã quyết định tự tử, nhưng may mắn là được những người trong trại trẻ cứu kịp. Trong thời gian ở đây, chính tình thương của họ đã giúp mẹ nhận ra cuộc sống này còn nhiều thứ ý nghĩa hơn, được tiếp xúc hàng ngày với những đứa trẻ không cha mẹ làm mẹ vui vẻ, vì vậy bà cố gắng sống thật tốt để có thể giúp đỡ được những đứa trẻ nơi đây, cũng là trả ơn cho họ.
Câu chuyện thật cảm động, chắc hẳn mẹ của anh ta phải rất dịu dàng và lương thiện, nhìn nét mặt của Nhật Namkhi kể có thể đoán được rằng anh ta rất yêu mẹ của mình vì vậy mới duy trì công việc của mẹ khi còn sống.
Tôi đã từng mặc cảm về số phận của mình, nhưng ít ra tôi còn may mắn hơn anh ta khi còn có mẹ bên cạnh để quan tâm chăm sóc.
-Anh không sao chứ?
-Ừm, nhưng đừng nhắc chuyện này với Huy, lúc nhỏ nó nhút nhát suốt ngày chỉ bám lấy mẹ, nên khi mẹ qua đời nó đã bị sốc rất nặng, phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục lại được.
Thì ra là vậy, hai anh em họ còn có nhiều điều tôi chưa biết hết, chắc chắn có dịp sẽ cố gắng tìm hiểu nhiều hơn về hoàn cảnh của họ, biết đâu lại có thể giúp được gì thì sao. Không biết tự bao giờ, tôi cảm thấy mình thân thiết với họ như vậy, nếu họ vui vẻ thì trong lòng tôi cũng vui lây theo, cảm giác quan tâm đến những người bên cạnh thật sự rất hạnh phúc.
….