- Reng! Reng!!! - Oài~~! Cuối cùng giờ ra về cũng đến. Học mệt quá à! - nó ngáp ngắn, vươn vai, thu dọn sách vở.( nT/g: nói là thu dọn sách vở thôi chứ nãy toàn ngủ là ngủ thôi chứ có học đâu mà đòi có sách vở! Haizz~ đến mệt với cái " bà cô" này. /nó: trợn mắt Mi vừa nói cái giề, nhắc lại coi, xem t có cho m lên "Tây Thiên" ngồi thiền cùng với " Đường Tăng" ngay bây h ko?! / t/g: Thôi! Em lạy chị. Em bít lỗi rùi)
- Từ nãy toàn thấy ngủ chứ có học gì đâu mà kêu mệt làm chi?!- Công chán nản, lắc đầu nhìn nó.
- Ngủ cũng mệt chứ bộ!- nó nhe răng cười. Bỗng, anh nó từ đâu chạy tới:
- Bé Hân ới ời!
- Hử?! Có chuyện gì mà anh chạy như ma đuổi thế?- nó khoác vai Nam.
- Hộc.. hộc..!! Hôm...hôm.. nay anh phải...phải đi với bạn có chút...chút chuyện nên về hơi...hơi muộn, em hôm..hôm nay chịu khó đi về nhà một...một mình một hôm nhé. À mà anh về khuya lắm, em cứ ăn cơm rồi đi ngủ trước đi, không cần chờ đâu. Thế nhé bye bye!- Nói rồi anh nó chạy đi.
- Nè, nè, thế còn kem của....- nó chưa nói hết câu, thì Nam đã đi mất hút từ đời nảo đời nao rùi. Nó đứng hình.
- Ê này, có sao không?- Công giờ mới lên tiếng, đưa tay khua khua trước mặt nó.
- Chờ chút!- nó lấy lại tinh thần, rút con dế dấu iu của mình ra.....
- Tút....tút.. Alo, tôi xin lỗi tiểu thư nhiều, mấy cái ô tô trong nhà đều vừa bị đưa đi bảo hành một lượt rồi, phải đến h" sáng mai người ta mới xong được, mà ở đó không có taxi nào đi qua đâu, tiểu thư chịu khó đi bộ về hoặc đi nhờ xe ai về nha, tôi chân thành xin lỗi tiểu thư...- nó lại đứng hình lần .
- Lại sao nữa zậy? - Công tròn mắt nhìn nó không hiểu chuyện gì.
- À đúng rồi, anh về cùng em nha!- nó như vừa nghĩ ra điều gì đó liền lấy lại tinh thần.
- Sao zậy?
- Ahihi! Xe nhà em đi bảo hành hết òi! Bây giờ chẳng có cái gì mờ đi! Hì hì! Anh cho em đi nhờ xe nha!- nó làm vẻ mặt cún con.
- Rồi rồi!- Công nhìn vẻ mặt cún con của nó mà mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch không ngừng.
- YEARS!!!!- nó vui quá nhảy cẫng lên, chui tọt vào xe. Còn Công thì vào xe ngồi rồi mà vẫn chưa hết ngại ngùng mà ngược lại còn tăng thêm. Ngồi trên xe, Công nhớ hình như nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
- Em quen với Nam à? Anh thấy em với cậu ta nói chuyện với nhau trông thân thiết ghê cơ í.- Công hỏi mà cảm thấy trong lòng khó chịu đến khó tả.
- Vâng!- nó thản nhiên trả lời mà không biết Công đang rất bực bội.
- Cậu ta là ny của em à?
- Ahaha!!!- nó bỗng ôm bụng cười hô hố.( t/g: Con gái con đứa gì mà zô duyên -.-") Trên đầu Công nổi lên một dấu hỏi chấm to đùng, không hỉu chuyện gì.
- Hở???- Mắt Công giật giật.
- Khụ khụ..! Em xin lỗi. Mà anh nghĩ gì mà em với Nam là người yêu của nhau hả.- nó mặc dù cố gắng nhịn nhưng mặt vẫn không giấu nổi ý cười.
- Thế là cái gì?
- Là.... anh em ruột đấy "ông" ạ! Hahaha - nó lại cười một tràng dài. Công tròn xoe mắt:
- Là...là anh em RUỘT ư?!- Công bất ngờ hét toáng lên.
- Anh có cần phải hét lên thế không hả?- Nó khó chịu nói.
- Anh..anh xin lỗi!- Công làm mặt cún con.
- Thôi! Lần này em tha cho anh đấy! Em vào nhà đây. Bye anh! Mai gặp nha!- nó mở cửa xe bước vào nhà.
- À ừm! Bye!! Mai gặp lại. - Công giờ mới để ý là xe đã dừng từ lúc nào rồi, tiếc nuối tạm biệt nó.