Bọn nó cùng đi chơi cùng nhau. Đi đến con kênh lớn, bên có hàng cây hoa đào. Hoa đào lúc này đã nở đỏ vùng, mọc ven con kênh, cánh hoa nhẹ bay trong gió, như đưa người ta lạc vào thế giới cổ tích huyền bí, mơ mộng. Nó cười tươi, háo hức nhìn quanh, rồi kéo m.n đi thuê thuyền. Đi dọc sông ngắm hoa đào là tuyệt nhất.
- Bây giờ thế này nha, tôi đi thuyền, Quân, Phương và Phong đi chung, Thảo và Vân đi chung, được ko?_ Nó chia
- Ko được_ Cả bọn hét lên.
- Để cô đi mik cho thuyền chìm nghỉm hả?_ Quân hét lên.
- Ờ thì... ko chìm được đâu, đừng lo_ Nó xua tay.
- Chỉ bục thôi nhỉ_ Vân mỉa.
- Vậy muốn sao bây giờ?_ Nó bực bội.
- Thuê thuyền to cả bọn đi chung _ Phương đáp.
- Biết rồi, dady_ Nó chán nản.
- Anh ko phải bố em đâu nhá _ Cậu bất mãn.
- Mamy, dady mắng con kìa _ Nó vờ sợ sệt, nép sau Thụy Vân.
- Vậy để mamy xử đẹp con luôn nha_ Vân đe dọa, mặt tỏa ra sát khí giết người.
- Á em biết em sai rồi, em đi thuê thuyền ngay_ Nó vắt chân mà chạy, ngu gì ở lại!
Vậy là thuyền xuôi dòng chảy. Hoa ven bờ đã nở đỏ hồng, nhìn như dải lụa vắt bên sông. Cây đào vươn ra che nửa mặt kênh, như mái vòm khép kín, mặt nước cũng tràn ngập cánh hoa. Nó nhoài người xuống chạm tay vào nước, thích thú tận hưởng cảm giác thần tiên này. Tay đưa lên chạm vào cánh hoa đang bay, nó mỉm cười hạnh phúc, nhìn m.n vui vẻ, đây là hạnh phúc thật của nó.
- Làm gì mà ngẩn ra thế?_ Thảo ôm nó từ phía sau.
- Ko có gì, à hay tụi mik thử làm như trên tàu titanic đi_ Nó rủ rê
- Thôi xin má, đấy là tàu, còn đây là huyền đó_ Vân ngăn cản.
- Kệ tụi tui_ đứa đồng thanh, đứng bật dậy trước mui thuyền, dang tay tận hưởng gió mát. Quân đưa máy lên chụp, hắn cười thích thú, nãy giờ từng cử chỉ, điệu bộ của nó đều lọt vào ống kính, ko bỏ sót khoảnh khắc nào. Nó nghịch ngợm bước lên thành thuyền, nhưng theo đà ngã xuống, kéo theo cả Thảo, nó vội xô cô vào trong, còn mik thì... bắn ngay xuống nước. Thảo bị chứng sợ nước mà, xuống nước là chết đuối ngay. Nó rơi xuống con kênh, nhưng nhanh chóng ngoi lên cười.
-Vy, em thích chết hả? Sao suốt ngày nghịch dại thế?_ Phương mắng mỏ.
- Con ngốc này, mày thật hết thuốc chữa_ Vân tức tối.
- Vy, bà ko sao chứ?_ Thảo lo lắng.
- Đưa tay đây tui kéo lên_ Thảo chìa tay ra trước mặt nó, nó lòm còm bò lên thuyền, biết ngay kiểu gì cũng bị mắng mà, vậy nên nó mới cười trước. Thuyền vừa cập bến, nó đang định bước lên bờ thì Quân đã bế phắt nó lên, phi thẳng về phía shop quần áo.
- Đồ ngốc, vào thay đi!_ Hắn quẳng nó vào phòng thay đồ. Nó còn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, mở chiếc hộp để trước mặt, ra là bộ váy mới đc may bằng vải lụa màu xanh dương, với họa tiết hoa anh đào. Tên này chu đáo thật, thấy nó ngã xuống nước, hắn đã chuẩn bị sẵn rồi.
Bọn nó chơi đã đời đến tận gần h mới chịu về chỗ tập chung. Sau khi ăn xong bữa tối trong lều trại xong, m.n ra ngoài đi dạo tận hưởng ko khí trong lành của rừng nhiệt đới.
- CÁC EM MAU MAU TẬP TRUNG LẠI PHÍA HẬU TRƯỜNG. PHẦN THI BIỂU DIỄN SẮP BẮT ĐẦU RỒI! _ Tiếng thầy hiệu trưởng trên mic vang lên.
M.n tập trung lại về phía hậu trường xem biểu diễn.
Tiết mục đầu tiên là của nhỏ Mai, Ngọc, Hạnh.
- Xin mời em học sinh của lớp E lên biểu diễn tiết mục biểu diễn thời trang.
người Mai, Ngọc,Hạnh cùng bước lên với những trang phục.......hở hang hết cỡ! Có chiếc áo mỏng đến nỗi nhìn gần hết cả bên trong. Đám con gái nhìn vậy mới hết sức nhăn nhó còn đám còn trai thì reo hò ầm ĩ. Cả người kia bắt đầu uốn éo đi xung quanh. Phương nhìn vậy mới không khỏi bật cười.
- Giờ tôi mới biết trường mình có mấy con giun đấy, hahaha!
- Có lẽ phải gọi đội diệt trừ sâu bọ thôi - Thảo hùa theo.
Xong bọn nó cũng chẳng thèm xem biểu diễn nữa mà bỏ đi dạo.
Đến tối, tụi nó phải ngủ chung trong lều trại nhỏ.
- Chúng ta phải ngủ cùng lều với nhau à? - Phong hỏi.
- Ừ. Do mỗi lớp chỉ có số lượng lều nhất định nên đành phải ngủ với nhau thôi - Phương nói.
- Hic, nhỡ nửa đêm có ai làm gì tôi thì sao? Tôi còn là trai tân đấy nhé - Phong quay sang nhìn Vân một cái, bản mặt rõ lưu manh mà
- Này, tôi mới sợ anh làm gì tôi ý. Chờ đấy mà có người thèm làm gì anh nhá! - Vân cốc đầu Phong rồi đá anh cái.
- Này con kia! Ế chổng mông còn nói ai hả? _ Phong quát.
- Anh muốn chết hả?
- Tôi thà chết còn hơn nhìn mặt cô.
- Cãi nhau tiếp đi rồi lại quay ra yêu nhau bây giờ. - Phương cười.
- Tên kia im miệng!! - Phong và Vân đồng thanh nói.
- Đi ngủ! - Cuối cùng hắn là người đi dẹp loạn.
------ Tua nhanh nhá ------
Cuối cùng cũng đến ngày phải về. Bọn nó bơ phờ trèo lên xe sau những ngày ăn chơi đập phá tại khu rừng thân yêu. Bỗng từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc:
- Phương Vy tỷ tỷ, chờ đệ...! ( xưng hô kinh vãi đạn)