-Không, anh chỉ quên số cuối thôi, em rảnh đến mức muốn trêu hoa ghẹo nguyệt thì cứ ngồi đó mà tìm đi, anh không làm phiền!_Không thèm liếc nhìn Giai Băng một cái, Đằng Hy chua giọng nói rồi đứng dậy, ngang tàn bước vào phòng mình, đóng rầm cửa như thể cánh cửa kia làm phật ý anh ta vậy.
Mà Giai Băng cũng chẳng buồn để ý đến Đằng Hy, cô nhanh chóng bấm bấm điện thoại, thứ lần lượt từng số trong bảng chữ số.
-Alo! Đây có phải là số máy của Lăng Tử Thần không ạ?_Giai Băng rất nhỏ nhẹ, rất tinh tế bắt chuyện.
Nhưng đáp trả cô là một giọng nói hết sức lạnh lùng "Số thuê bao quý khách vừa gọi không có thực..."
Giai Băng bựt một sợi tóc.
-Alo! Đây có phải là số máy của Lăng Tử Thần không ạ?_Giai Băng tiếp tục nhỏ nhẹ, tinh tế bắt chuyện.
-Số thuê bao quý khách vừa gọi ở ngoài vùng phủ sóng...
Giai Băng bựt hai sợi tóc.
-Alo! Đây có phải là số máy của Lăng Tử Thần không ạ?_Giai Băng vẫn nhỏ nhẹ, tinh tế bắt chuyện như cũ.
-Alo cái gì, không thấy anh mày đang bận sao? Đau bụng muốn chết!_Thanh âm bên kia truyền đến cùng tiếng rặn hết sức ý vị.
Giai Băng tức thì đỏ mặt tía tai suýt ném rơi cái điện thoại, không tự chủ nuốt ực một đống nước bọt.
Cứ như thế, bắt gặp mấy lần số thuê bao không có thực, mấy lần bị chưởi, cuối cùng, cô cũng tìm được số điện thoại "bí ẩn" kia.
-Alo! Đây có phải là số máy của Lăng Tử Thần không ạ?_Giai Băng vô lực như sắp trút hơi thở thều thào nói.
-Đằng Dạ?_Người bên kia có chút hồ nghi gọi tên làm Giai Băng phát hoảng.
Cái máy cô đang dùng vẫn là máy của Đằng Dạ, trước giờ như đã thuộc quyền của cô sở hữu. Người bên kia nghe thấy giọng con gái vẫn gọi tên của chồng cô, tức có nghĩa, người kia biết số máy hiện tại này. Chỉ là, tại sao lại biết?
Mang theo nghi hoặc, Giai Băng đưa mắt nhìn màn hình điện thoại rồi đột ngột sa sầm mặt mũi, bất nhẫn đứng bật dậy, hung hăng gõ đầu mình một phát rõ đau.
Chết tiệt! Cái màn hình điện thoại của cô cư nhiên lại hiện chữ "Tử Thần". Thế mà...thế mà nãy giờ...
Đúng là ngu không tả nổi!