h.......
Tại biệt thự họ Trần......
Trong bóng tối của căn phòng một người đàn ông trung niên cao to vẻ đầy quyền lực đang ngồi tự lưng trên ghế, tay cầm ly Cognac nhâm nhi.
Cộc...cộc
- Vào đi.- Người đàn ông.
Cánh cửa từ từ mở ra, tên vệ sĩ bước vào.
- Thưa ông chủ! Người của chúng ta đã thất bại, không thể giết được cô gái đó và những tên vệ sĩ.- Tên vệ sĩ nói.
Rầm
Người đàn ông tức giận đập tay xuống bàn làm cho ly Cognac sóng sánh tràn ra bàn, mùi Cognac bắt đầu toả ra khắp căn phòng tạo cho căn phòng một mùi thơm nồng.
- Chúng mày là lũ ăn hại hơn tên sát thủ mà chỉ một cái biệt thự và vài tên vệ sĩ quèn mà không làm gì được.-Người đàn ông tức giận quát.
- Ông chủ! Chúng tôi xin lỗi nhưng thực sự hệ thống an ninh trong căn biệt thự rất hoàn hảo.Mới đầu hệ thống an ninh rất đơn giản có thể phá vỡ được nhưng khi hệ thống chỉ còn s nữa sẽ bị phá hủy, một sát thủ của ta đã lọt vào được nhờ lỗ hổng của hệ thống thì đột nhiên hệ thống an ninh của căn biệt thự được thiết lập lại không thể xâm nhập vào được và điều đặc biệt là sát thủ còn lại của ta bị những mảnh kim loại vỡ ra đâm thẳng vào tim chết ngay tức khắc, còn tên lọt được vào trong cũng chết mà không biết nguyên do vì sao.- Vệ sĩ.
- Chết hết? Chứng tỏ cô gái này rất giỏi. Việc cử Linh An làm nội gián trong nhà họ Hoàng thực hiện luôn trong ngày mai, hãy nói cô ta nắm bắt mọi thông tin không được lộ sơ hở.- Người đàn ông.
- Vâng! - Vệ sĩ.
- Còn nữa thứ chúng ta sẽ vận chuyển lô vũ khí lớn cho bên tổ chức Leo hãy chuẩn bị cho tốt.- Người đàn ông.
- Vâng.- Vệ sĩ.
Tên vệ sĩ bước ra khỏi phòng và khép cửa lại, giờ chỉ còn lại người đàn ông trong bóng tối của màn đêm, một nụ cười nửa miệng trên môi, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào màn đêm nó ánh lên một cái nhìn chứa đầy sự nguy hiểm như muốn xé tan màn đêm.
" Sẽ nhanh kết thúc thôi ông bạn"
Cùng lúc đó chiếc Lamborghini lao thẳng vào trong căn biệt thự nhà họ Hoàng.Cô và Scorpio bước xuống vào trong biệt thự.
- Tiểu thư!- Sky và Moon đồng thanh.
- Hãy cho người thu dọn những cái xác ngoài kia. Còn tất cả hãy như kế hoạch cũ.Thứ ông ta sẽ có lô vũ khí chuyển đi chẩn bị tinh thần đi chúng ta sẽ cướp lô vũ khí đó.- Cô lạnh lùng nói.
- Vâng!- Đồng thanh.
Cô bước lên phòng để lại con người kia đang vui mừng khi sắp có cuộc chơi mèo vờn chuột.
Cô ngồi trong bóng tối, trên tay cầm khung ảnh,đôi mắt sâu hút nhìn người phụ nữ đang nở nụ cười thiên thần trong ánh nắng mà lòng cô đau thắt.
Tách
Một giọt nước mắt nóng hổi trong suốt như pha lê rơi trên khung ảnh,bàn tay cô nhẹ nhàng lướt trên khung ảnh.Cô đang khóc,giọt nước mắt đau đớn và buồn.
" Mẹ ơi! Mẹ đang cười với con đúng không? Mẹ có nhớ đứa con gái bé bỏng của mẹ không? Con nhớ nụ cười mẹ,con muốn được mẹ ôm con trong vòng tay ấm áp của mẹ.Mẹ về bên con đi mẹ!"
Trong bóng tối lạnh giá cô vẫn ngồi đó vẫn ngắm bức ảnh mà lòng đau thắt.Ông trời thật vô tình khi đã cướp đi người mẹ thân yêu của cô.
Buổi sớm những cơn mưa phùn mang cái lạnh giá của mùa thu không ngừng trút xuống khắp mọi nơi,cơn gió lạnh buốt như thấm vào da thịt, cả thành phố như chìm vào băng giá.Mùa thu mà lại mang cái se se lạnh của mùa đông, không một tiếng chim chào đón buổi sáng,không còn ánh nắng dịu êm chỉ có tiếng mưa rơi tí tách trên những tán lá, cái se se lạnh cũng làm cho những bông hoa hồng trở nên nhợt nhạt sắc màu.
Cô đứng dựa lưng vào thành ban công,làn gió se se lạnh thổi nhè nhẹ làm cho chiếc váy trắng mỏng manh bay bay, cái lạnh giá ngấm vào làn da trắng mỏng manh của cô lạnh buốt.Những hạt mưa bay bay rơi trên bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay nhỏ bé tím tái vì lạnh, cả người run lên nhưng cô vẫn đứng đó chịu những làn gió se se lạnh, từng giọt mưa lạnh buốt trong suốt vẫn rơi trên đôi bàn tay nhỏ bé kia.Những giọt mưa cũng như chính cô vậy lạnh giá và vô tình.