Úc Ninh xuống núi trở lại ngã rẽ, trên đường vắng lặng chẳng có một ai.
Y ngây ngẩn nhìn quanh, không biết nên làm thế nào, kêu mấy tiếng cha mẹ rồi quay đầu tìm vài vòng, không ai trả lời y. Cuối mùa hè thời tiết nóng bức nhưng Úc Ninh lại thấy lạnh lẽo, qua hồi lâu mới nhớ khóc, hốc mắt dần đỏ lên.
Người kia nói đúng, cha mẹ thật sự không cần y nữa.
Úc Ninh nắm mớ quả đỏ trong tay ngơ ngác đứng đấy, nhìn như cún con bị vứt bỏ, chân tay nhỏ bé non nớt, đi đường cũng không biết đi thế nào.
Tạ Trản nhìn theo mà trong lòng chẳng chút lăn tăn, không có nửa phần thương hại, trái lại cảm thấy đồ ngốc này tuy có ngốc thật nhưng bề ngoài rất xinh đẹp, khóc lên thật mê người.
Úc Ninh gầy gò, khung xương nhỏ, khuôn mặt cũng nhỏ, đôi mắt to đen láy, khi ủy khuất nước mắt tràn ra sáng long lanh.
Lông mi Úc Ninh chớp chớp, bả vai run lên một cái khiến nước mắt lập tức trượt xuống mặt, thấm vào đất cát khô cằn.
Thật lãng phí, Tạ Trản nhìn nước đọng trên mặt đất, quỷ thần xui khiến đưa tay quệt nước mắt Úc Ninh đưa lên miệng nếm rồi ung dung hỏi: "Đồ ngốc, ta có lừa ngươi không?"
Úc Ninh làm như không nghe thấy, nước mắt lộp độp rơi xuống.
Tạ Trản tặc lưỡi bóp cằm y nói: "Đừng khóc."
Lúc này Úc Ninh mới ngẩng mặt lên nhìn Tạ Trản, chóp mũi đỏ hồng, miệng cũng đỏ, lông mi ướt nhòa, y hất tay Tạ Trản thút thít nói: "Ngươi đi đi!"
Úc Ninh không hất nổi Tạ Trản nên lại túm chuỗi hạt trên tay hắn, mới đụng vào đã bị đốt nóng phải rụt tay lại, vừa sợ vừa ngây ngô trừng mắt nhìn Tạ Trản.
Tạ Trản nở nụ cười, ngón cái xoa xoa gương mặt y nói: "Đồ ngốc."
Úc Ninh nói: "Ngươi mới là đồ ngốc, ngươi là kẻ xấu."
Tạ Trản thầm nghĩ mình đúng là không phải người tốt, cũng không phải người, hắn nhìn Úc Ninh nói: "Đồ ngốc, cha mẹ ngươi không cần ngươi nữa, không ai cần ngươi hết."
Úc Ninh nhìn hắn chằm chằm, tức giận ném đống quả trong tay về phía hắn, Tạ Trản nghiêng đầu né, giận quá hóa cười, "Ngốc mà cũng dữ ghê."
Úc Ninh nói: "Ngươi là kẻ xấu. Ngươi đi đi!"
Tạ Trản nói: "Ta không phải kẻ xấu."
Úc Ninh nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, Tạ Trản lại cười, hắn mặc áo tràng cũ kỹ, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, nhìn vừa lười biếng vừa luộm thuộm, hắn nói: "Ta là yêu quái."
Úc Ninh sững sờ, Tạ Trản hỏi y, "Biết yêu quái là gì không?"
Úc Ninh cái hiểu cái không, do dự một chút rồi đưa tay chọc chọc mặt hắn, "Người."
Tạ Trản bật cười, "Yêu quái."
Lúc nhỏ Úc Ninh bị bắt nạt không ít, người trong phủ thường dọa y nếu không nghe lời sẽ đem y cho yêu quái ăn, nói y là tiểu quái vật nên phải để yêu quái ăn thịt. Yêu quái kia rất đáng sợ, mặt xanh nanh vàng miệng đỏ như máu, chỉ cần há mồm là có thể nuốt chửng y.
Úc Ninh nhìn mặt Tạ Trản, người này quá đẹp, dung mạo sắc sảo, mặt mày tuấn tú, đẹp nhất trong số những người Úc Ninh từng gặp.
Yêu quái đều giống như vậy sao?
Tạ Trản thấy y ngây ngốc thì cũng không để ý tới nữa. Chẳng biết mây đen đã giấu mặt trời đi từ lúc nào, gió thổi phần phật, mưa to sắp đổ xuống.
Tạ Trản nói: "Đồ ngốc, trời sắp mưa rồi."
"...... Trời, trời mưa?" Úc Ninh ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trời, "Vậy làm sao bây giờ?"
Tạ Trản nói: "Theo ta đi."
Đôi mắt đen như mực của Úc Ninh nhìn chằm chằm Tạ Trản: "Ngươi nói ngươi là yêu quái, ngươi muốn ăn thịt ta sao?"
Tạ Trản dọa y, "Đúng vậy, mang về rồi từ từ ăn hết cả da lẫn xương."
Úc Ninh mở to mắt nhìn Tạ Trản nửa ngày rồi nói: "Ta không đi theo ngươi đâu!"
Tạ Trản: "Ngươi chạy đi, chờ trời tối ma quỷ yêu quái trên núi này sẽ ra tìm ngươi chơi."
Úc Ninh há hốc miệng, hồi lâu sau lí nhí nói: "Không muốn ngươi, ta muốn cha mẹ ta cơ."
"Bọn họ đâu cần ngươi nữa." Tạ Trản nói hết sức thản nhiên, sau đó thấy vành mắt Úc Ninh lập tức ửng đỏ, hắn nhếch miệng cười rồi quay người định đi, ống tay áo đột nhiên giật giật, mấy ngón tay nhỏ gầy níu chặt tay áo hắn.
Úc Ninh nắm thật chặt tay áo tràng của hắn.