Đau. Mùi máu tanh dần lan tỏa trong miệng nó. Cuối cùng nó cũng có thể cắn anh ta một cái rồi. Cái tội dám cướp đi nụ hôn đầu của nó, thì nhất định phải trả bằng giá đắt nhất.
Trong khi nó thích thú vì đã để người cướp đi nụ hôn đầu của mình phải trả giá. Thì anh, lại cảm nhận một cái đau rõ rệt ở khóe môi. Hàn Hiếu Minh nhanh chóng lấy làn môi mình ra, mắt trừng trừng vào nó với điệu bộ tức giận. Mẹ nó, nó muốn anh bạo lực với nó mới vui sao?
- Anh là đồ xấu xa!
Nó mắng, người không ngừng vùng vẫy. Nhưng vùng vẫy được một lúc, thì nó chợt khựng lại. Nó bị điên rồi sao? Nó đang chỉ có một chiếc khăn trắng ở trên người thôi đó. Nếu nó cứ tiếp tục vùng vẫy, thì không phải đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi sao?
- Nào, cố gắng thoát khỏi tôi tiếp đi! Đến lúc đó thử xem, ai là người phải mất mặt trước!
Người con trai ở trên cất giọng khiêu khích. Anh đúng là rất muốn nó giẫy giụa tiếp a. Mùi vị khi biết có một người muốn thoát khỏi mình, quả thật là một cảm giác rất kích thích. Hơn nữa, nụ hôn vừa rồi cũng có một phần lay động trái tim anh.
- Thật ra anh muốn làm gì tôi hả?
Đồ đần! Đương nhiên là make love rồi! Àh không đúng! Nên nói là " ĐỘNG PHÒNG " trước mới phải. Nó còn giả ngốc trước hành động quá rõ ràng này rồi sao?
Cho làn môi tạo thành một đường cong, anh hạ thấp khuôn mặt anh tuấn xuống vùng cổ nó hôn nhẹ, rồi chậm rãi đáp trả:
- Vợ à, chúng ta động phòng thôi!
BÊN NGOÀI
Cộc Cộc
Cộc Cộc
- Khuynh Nhi, em có ở bên trong không? Mau mở cửa cho anh đi!
Người ở bên ngoài lúc này không ai khác ngoài Nhật Huy. Sau một lúc chật vật ở bên ngoài, thì anh cũng đã vào được nơi được gọi " CẤM ĐỊA ". Nó bên trong vừa nghe được giọng nói của Nhật Huy, liền mừng rỡ như nhặt được vàng:
- Nhật.. Ưm Ưm..
Nó vừa định nói " Nhật Huy, em ở bên trong " thì ngay lập tức đã bị Alyn phủ lên môi một nụ hôn cuồng nhiệt. Anh cẩn thận mút nhẹ cánh môi nó, rồi thận trọng để lưỡi mình thâm nhập vào bên trong. Người bên ngoài không nhận được câu trả lời, liền thở rõ ra một hơi, sau đó đặt hai tay lên eo lắc nhẹ đầu:
- Chắc là con bé không có ở nhà. Hay là, tạm thời mình cứ về trước đi!
Không phải! Nó đang ở bên trong kia mà. Cái tên Hạ Nhật Huy đáng ghét, sao anh lại vô tâm bỏ mặc nó vậy chứ?
Vừa dứt câu, Red nhanh chóng quay người bỏ đi. Trong căn phòng ngập mùi dục vọng kia, Hàn Hiếu Minh chủ động để nó thoát khỏi mình. Alyn từ từ cho cơ thể mình rời ra khỏi cơ thể nó, rồi đứng dậy dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào cô gái kia chất vấn:
- Hắn ta là ai vậy?
Anh nhấn mạnh câu hỏi. Nó di chuyển nhẹ ngón tay lên môi mình, rồi bực dọc ngồi dậy nhìn vào anh:
- Anh ta là ai không quan trọng. Tôi chỉ biết một điều rằng: Anh ta không xấu xa như anh!
Tất cả những gì nó muốn khẳng định con người của Alyn gồm từ ở vế sau. Còn dám nói tên đó không xấu xa như anh sao? Ít ra, anh xấu xa nhưng mà cũng là một chính nhân quân tử. Trên đời này đâu có chuyện lửa gần rơm mà không bén đâu. Huống hồ, anh vẫn chưa hề ra tay với nó. Còn tên đó, hắn có được như anh không? Đồ trẻ con. Đầu óc thật ấu trĩ!
- Em nói hắn không xấu xa sao?
Alyn lặp lại câu hỏi, nó bình thản gật đầu:
- Đương nhiên!
- Phải rồi. Trong mắt em, thì hắn ta vô cùng tốt đẹp có đúng không?
- Đương nhiên!
Nó lại tiếp tục bình thản đáp. Alyn lúc này xiết chặt hai nắm tay, rồi bước đến đẩy nó ngã xuống giường một lần nữa. Còn anh, vẫn là tư thế ở ban đầu. Thôi rồi! Tại sao cảnh tượng này lại diễn ra một lần nữa chứ?
- Lúc nãy vẫn còn chưa xong. Bây giờ chúng ta tiếp tục đi!
HẠ GIA
- Nè anh hai, anh làm sao vậy? Bộ anh có chuyện gì không vui hả?
Nhật Thiên lo lắng hỏi khi nhìn thấy Nhật Huy một mình ở khuôn viên lúc giữa khuya. Bây giờ trời cũng đã điểm đúng con số mười giờ. Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng. Mệt mỏi, và khó thở đến tột độ. Rất may là anh không biết được câu trả lời từ nó. Nếu không, anh nhất định sẽ còn đau lòng hơn lúc mà Nhật Thiên đã nói với anh. Trên đời này đúng là không công bằng. Tình đầu, thì có bao giờ dệt thành mộng đẹp đâu.
- Nhật Thiên, anh đã quyết định rồi. Ngày mai, anh sẽ rời khỏi đây!