“Trích dẫn lời Tứ thúc: ‘đàn ông mà không biết thương hương tiếc ngọc, còn không bằng không có công cụ duy trì nòi giống…’”
Thời gian chầm chậm tiến vào kỳ nghỉ đông, những tháng ngày khốc liệt nhất của những năm cấp ba đã mở toanh cánh cửa chào đón các bạn học sinh cuối cấp. Ngày nào giáo viên các bộ môn cũng gõ mạnh thước lên bảng, nhắc đi nhắc lại nhấn mạnh nhiều lần tất cả mọi người không được rơi lại phía sau, phải gia tăng sức lực hơn nữa chạy nước rút giai đoạn then chốt quyết định này. Mà kỳ thi tốt nghiệp trung học trước mắt là kỳ thi quan trọng nhất, chỉ còn hơn một tháng nữa vào giữa trung tuần tháng ba tất cả mọi người sẽ phải trải qua ba lần thi mẫu để chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng.
Như vậy chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa sẽ bước vào kỳ thi sống còn, nhưng Ngư Vi cũng không quá lo lắng.
Thật ra nếu nói về chăm chỉ, thì Ngư Vi cũng có thể xem như chịu khó, nhưng không giống phần lớn mọi người đang liều mạng đến mất ăn mất ngủ, Nói một cách thẳng thắn, cô bạn vừa thông minh, chăm chỉ lại có thành tích học tập vô cùng xuất sắc này đã sớm lật mòn hết các đề thi mẫu rồi, chứ không như một số bạn khác cứ nhàn nhã vì nghĩ rằng kỳ thi còn xa đến khi giật mình nhìn lại thì thấy thời gian như tên bay đạn lạc, vùi đầu cả ngày cũng không kịp.
Là người đậu thủ khoa trong kỳ thi vào trung học Z năm đó, được các thầy cô trong trường xem như đại thần đỉnh đỉnh, là niềm hy vọng lớn nhất của toàn trường, nhưng lúc này Ngư Vi lại đang tập trung suy nghĩ một việc khác.
Lần trước cô đã đồng ý với Diêu Tố Duyên, sẽ giúp đỡ Bộ Huy học tốt hơn, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Kể từ sau hôm sinh nhật Bộ Huy, cô liền lên kế hoạch phải làm thế nào, nghĩ ngợi một lúc đã tìm được phương pháp.
Tính cách của Ngư Vi điềm tĩnh vững vàng, làm việc gì cũng chu đáo cẩn thận, lại có phần trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn các bạn học cùng lứa tuổi, nên nếu thật sự quyết tâm muốn đối phó với một đứa trẻ luôn được cưng chiều như Bộ Huy, cô có thể nhẹ nhàng mà đồng hành với sự ngỗ nghịch cứng đầu của lứa tuổi trưởng thành này.
Còn chưa kịp nghĩ xem liệu phương pháp của mình có quá phúc hắc không, Ngư Vi đã bắt tay vào hành động. Dù sao phương châm của cô rất rõ ràng, Bộ Huy cái người này chỉ thích mềm không thích cứng, cô phải dịu dàng thì mới có thể vuốt được lông lão hổ nhỏ.
Bình thường trong lớp tự học buổi tối, Ngư Vi luôn chuyển tới ngồi chung với Kỳ Diệu ở bàn đầu tiên, nhưng hôm nay sau khi ăn cơm xong trở về lớp, cô vẫn ở yên chỗ mình ngồi ôm cây đợi ‘hổ’. Bộ Huy ra ngoài ăn cơm, lúc trở về phòng học thấy Ngư Vi đang ngồi đó liền đi tới lôi cái ghế của mình sang chỗ khác, Ngư Vi nắm lấy vạt áo đồng phục của hắn nói ngay vào điểm chính: “Bộ Huy, mẹ cậu bảo tớ đọc sách chung với cậu.”
Bộ Huy quay lại trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt xem thường kéo áo mình ra, vốn dĩ hắn cho rằng Ngư Vi sẽ không buông tay, sẽ liều chết quấn chặt lấy hắn, nào ngờ, hắn chỉ vừa khẽ kéo nhẹ một cái, cô đã buông ra, cái cổ tay kia nhỏ đến mỏng manh tựa không xương.
Cũng do cái ngày Ngư Vi bị tuột huyết áp ngất xỉu, lúc hắn và Tôn Đãi Cách khiêng cô tới phòng y tế gần như không cần dùng đến sức, cô nhẹ cứ như người ở hành tinh khác vậy, chẳng giống hắn và những người khác chút nào.
Vì hắn mới vừa dùng chút sức đã thuận lợi thoát khỏi tay cô nên không khỏi ngẩn người, sau đó lại thấy Ngư Vi không nói gì chỉ mở đôi mắt to đen láy khẽ chớp chớp nhìn hắn, đôi mắt đó trong suốt như ánh sáng lấp lánh của dòng suối khi nắng hè chiếu về, hắn nghĩ rốt cuộc cô gái này là muốn gì chứ, còn đang nghĩ ngợi, đã thấy Ngư Vi chỉ dịu dàng nhìn hắn trong chốc lát đã quay đầu đi chỗ khác nói: “Không sao đâu, tớ có thể chờ cậu chuẩn bị xong.”
Còn chuẩn bị? Chuẩn bị cái khỉ! Bộ Huy kéo cái ghế của mình xuống hàng cuối cùng, ngồi nói chuyện phiếm với Lý Hạc Nhân, Cường Điện và mấy anh em tốt khác, rồi copy bài tập của nhau.
Sáng hôm sau, thầy giáo trả bài kiểm tra toán đã làm hôm trước, lúc phát xuống kết quả lại khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ, Ngư Vi từ trước tới giờ lúc nào cũng là người có số điểm cao nhất nhưng lần này chỉ đạt hơn tám mươi điểm. Thầy Triệu không vui đã chỉ đích danh phê bình cô thật lâu.
Cô cứ cúi đầu nghe mắng, suốt cả tiết học đó cũng không ngẩng mặt lên. Lúc tan học, Bộ Huy nhìn qua phía cô, thấy hai khóe mắt đó mơ hồ ngấn lệ, lúc đó đột nhiên Bộ Huy thấy phiền không chịu được, đang tính rời đi thì nghe thấy Ngư Vi lên tiếng.
“Thật ra, tớ luôn hâm mộ cậu.” Ánh mắt Ngư Vi không nhìn hắn mà lãng đãng nhìn bên ngoài cửa sổ, điều này khiến hắn cảm thấy khá thoải mái, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu những lời cô vừa nói có ý gì.
Bộ Huy thấy cô đang nói chuyện với mình, bây giờ mà bỏ đi thì cũng thật là… không làm được, chỉ có thể nhíu mày ‘A?’ một tiếng.
Ngư Vi tiếp tục dịu dàng khẽ nói: “Cậu thông minh nên trước kỳ thi chỉ cần tùy tiện xem lướt qua sách vở một chút đã có thể đối phó được, còn tớ ngốc nghếch, lúc nào cũng sống chết mà học, chỉ là con mọt sách.”
Bộ Huy vừa nghe đã cảm thấy không đúng, sao cô lại nói hết mấy lời cao ngạo trong nội tâm của hắn rồi, mà còn với dáng vẻ ngưỡng mộ như thế, phe ta với phe địch hình như có gì nhầm lẫn đây.
“Hơn nữa, cậu còn có người quan tâm lo lắng cho mình, mẹ cậu và cả chú Út đều rất tốt với cậu, còn tớ cho dù làm bài có không điểm đi nữa thì cũng không có ai nhìn tới.” Lúc Ngư Vi nói mấy câu này, Bộ Huy đã âm thầm bị tấn công vào điểm yếu mà bản thân hắn cũng không nhận ra – hạ gục hắn ngay tại chỗ.
Mặc dù hắn không muốn chú ý tới hoàn cảnh của Ngư Vi, nhưng nhiều lần nghe ông nội và mẹ hắn nói chuyện, hắn cũng thấy quả thật có phần đáng thương.
Hiện tại đang là giờ nghỉ giải lao giữa buổi, vì tiết sau là môn thể dục nên phần lớn mọi người đều ra sân chơi, lúc này phòng học rất yên tĩnh, Bộ Huy phát phiền thở dài, nhưng lại hết cách với cô, chỉ có thể rối rắm đưa khăn giấy qua cho Ngư Vi.
Xế chiều hôm đó, Ngư Vi cầm bài kiểm tra toán còn nửa câu cô đã chừa ra không làm nhét vào cặp sách, cảm thấy hình như kết quả không khác lắm với những gì mình dự đoán.
Giờ tự học buổi tối vừa tới, Ngư Vi liền cầm sách vở đi ‘quấy rầy’ Bộ Huy. Hắn vẫn ngồi ở hàng cuối như hôm trước, lưng dựa vào tường, áo sơ mi để mở một nửa hàng cúc, chân gác lên bàn, ngồi đó nói chuyện phiếm với mấy người Lý Hạc Nhân. Ngư Vi vừa đến, đám con trai bắt đầu léo nhéo.
“Ai, ui, đại ca Huy, bông hồng trắng của cậu đến tìm cậu kìa!” Cái mặt béo tròn của Lý Hạc Nhân đỏ bừng, âm dương quái gở nói.
“Bộ Huy, cậu hãy nhìn xem, cậu hãy nhìn đi, người ta tìm cậu kìa…” Cường Điện ngồi một bên bắt chước giọng nói của Ngư Vi, bẻ tiếng eo éo nói.
Bộ Huy phiền không chịu nổi, một cước đá Cường Điện văng luôn rồi nhíu mày nhìn về phía Ngư Vi, vừa định lên tiếng đuổi đi, lại trông thấy cô đang lẳng lặng nhìn mình, đôi con ngươi đen nhánh như một mảnh lân quang, buồn và trong vắt hệt mắt hươu con, lời nói đã đến khóe miệng, được rồi, hắn miễn cưỡng nuốt xuống, thiếu chút nữa tự nghẹn chết chính mình.
Chú Út đã nói mấy câu thế nào ấy nhỉ, đàn ông mà không biết thương hương tiếc ngọc, còn không bằng không có công cụ duy trì nòi giống …
Nhưng hắn không hề nghĩ rằng, Ngư Vi đã hạ quyết tâm rồi, một lần không được sẽ làm tiếp lần thứ hai. Tối nào cô cũng chạy tới hàng cuối tìm hắn, đến ngày thứ ba, Bộ Huy quả thật không chịu nổi nữa, giữa âm thanh ồn ào la ó rung trời, hắn kéo cái ghế của mình về chỗ cũ, ngồi bên cạnh Ngư Vi. Nguyên đám con trai ngồi hàng cuối rên rỉ ngâm nga ‘hành khúc đám cưới’, nhưng Ngư Vi cứ vờ như không nghe thấy, đến cả đầu chân mày cũng không nhíu lấy một lần, chỉ tập trung đẩy quyển vở bài tập trong tay qua, bảo hắn trước tiên hãy tự mình làm hết mấy bài tập đó.
Hai ngày đầu, cô nàng này cũng không có gì quá phận chỉ là ngồi nhìn hắn làm bài tập, sau đó lại đưa bài kiểm tra toán vừa rồi cô không đạt được điểm tối đa bảo hắn xem, Bộ Huy cũng kiên nhẫn xem hết bài thi của Ngư Vi, vốn tưởng cô sẽ coi thường, sẽ nói hắn nhìn theo đó mà học tập, chẳng ngờ ai có thể nghĩ cô lại cầm sách bài tập tới để nhờ hắn hướng dẫn cách làm!
Bộ Huy còn tưởng cô giễu cợt mình, mất kiên nhẫn hỏi: “Không phải cậu là đại diện môn toán sao? Điểm thi của tôi còn chưa bằng một nửa của cậu, cậu hỏi tôi cái gì?”
Nhưng Ngư Vi lại hết sức chân thành trả lời, cô chậm rãi nói: “Tớ xem bài thi của cậu rồi, phần lớn những chỗ sai là do tính toán không chính xác, là vì cậu không cẩn thận thôi, chứ thật ra cậu rất thông minh, thông minh hơn tớ rất nhiều, có những bài cách giải của cậu vừa ngắn gọn, rõ ràng lại chính xác. Chỉ là lúc làm bài cậu có vẻ không để tâm lắm, lần sau cậu tập trung hơn, chắc chắc kết quả sẽ rất tốt.”
Ngư Vi luôn nói chuyện bằng chất giọng trầm lắng mà bình thản, dịu dàng mà ấm áp cẩn trọng, khiến người ta nghe thấy rất dễ chịu, tựa cơn gió nhẹ trong lành thoảng qua ngày trưa hè oi ả.
Ngọn gió Ngư Vi này đã thổi luôn vào lòng hắn rồi, quấy nhiễu không tan khiến hắn hỗn loạn. Kể từ hôm Bộ Huy nghe cô nói như thế, lúc làm bài thi thử sau đó không dám ẩu tả làm qua loa cho xong nữa, nghĩ tới cô sẽ xem bài hắn làm, vì thể diện lần đầu tiên trong đời hắn nộp một bài thi hoàn chỉnh, thậm chí sau khi nộp bài xong, hắn còn thấp thỏm không yên đi kiểm tra lại đáp án với người khác.
Bộ Huy đã bắt đầu thay đổi từng chút một như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận thức được điều đó, Bộ gia cũng vì chút biến hóa này mà trở nên yên tĩnh hơn đôi chút.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Diêu Tố Quyên đang ngồi bôi kem dưỡng da, bỗng tấm tắc khen ngợi, nói với Bộ Tĩnh Sinh: “Nè, anh không cảm thấy gần đây trong nhà đặc biệt yên tĩnh sao?”
Bộ Tĩnh Sinh đầu đã chạm gối đang mơ màng đi vào giấc ngủ, chép miệng chặc lưỡi nói: “Mấy ngày nay lão Tứ không về, sao không yên tĩnh được.”
Gần đây công việc kinh doanh của Bộ Tiêu rất bận rộn, anh đã đi Hải Nam mấy ngày không về nhà, cũng không biết hiện tại có ở thành phố G không.
Diêu Tố Quyên nện ông xã mình một cái: “Trời ạ, không phải! Em là nói tiểu Huy, vừa rồi em đem nước hoa quả vào phòng nó. Ông trời ơi, bài thi trước mặt nó không ngờ được tới tám mươi tám điểm, em nghĩ, có lẽ quân sư của em đã bắt đầu bí mật hành động rồi…”
Bộ Tĩnh Sinh nghe mấy lời bà xã mình nói, không rõ ý gì: “Cái gì quân sư?”
“Nha đầu nhà Ngư gia đó ạ!” Diêu Tố Quyên kích động vén chăn chui vào, đẩy đẩy ông xã mình: “Chuyện là vầy, em ngả bài trước với anh luôn, cô con dâu này, em đã ngắm trúng! Sau này có đổi cô nương nào khác em cũng không đồng ý cho vào cửa đâu. Anh cũng nên góp thêm cho con trai anh chút sức đi, bộ dạng của hắn bây giờ thiệt chẳng xứng ngón chân út người ta.”
Bộ Tĩnh Sinh nghe thấy bà xã mình lại bắt đầu nói mấy lời ‘trên trời dưới đất’, đầu không khỏi phình to: “Con còn nhỏ như vậy, em nói hươu nói vượn gì chứ?”
“Nhỏ cái gì mà nhỏ, anh không nghe ông cụ nhắc đi nhắc lại cả ngày sao, trưởng bối của Bộ gia mình và Ngư gia đã có ước hẹn con cháu hai nhà sẽ kết hôn với nhau, thế hệ người lớn không thực hiện được, không phải tới phiên thế hệ Ngư Vi sao? Em đã tính bát tự hết rồi tốt lắm, đại sư người ta còn nói, bát tự của Cá nhỏ nha, vừa nhìn chính là mệnh gả vào nhà chúng ta…” Diêu Tố Quyên lại bắt đầu bát quái.
Bộ Tĩnh Sinh lật mình một cái, kéo chăn trùm kín đầu.
Trưa thứ bảy hôm nay, Diêu Tố Quyên như đã hẹn lần trước, lái xe đến trường đón Ngư Vi và Bộ Huy tan học. Vì kẹt xe, nên bà tới hơi trễ một chút, vừa dừng xe đã thấy con trai mình và Ngư Vi đang đứng đợi trước cổng trường.
Ánh mắt bà rất tinh, chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra quan hệ giữa hai đứa không còn cứng nhắc như trước kia nữa, ít nhất lần này khi đi ra xe, khoảng cách người trước người sau đã được rút ngắn rất nhiều.
Diêu Tố Quyên không khỏi cảm thấy hưng phấn, đón bọn trẻ về tới nhà, ăn cơm trưa xong, không ngờ lại nhìn thấy cảnh Bộ Huy hết sức thành thật ngồi vào bàn học bài với Ngư Vi, ngồi một cái ngồi luôn gần một tiếng đồng hồ, vậy mà một câu oán hận cũng không có. Chuyện này khiến bà kinh ngạc không thôi, thật hiếm lạ mà, bà cũng muốn sốc luôn rồi, thầm nghĩ không biết rốt cuộc tiểu Ngư Vi đã nghĩ ra thủ đoạn gì, mà có thể trị được đứa con trai đang trong thời kỳ phản nghịch nhiều khi cứ bốc đồng như chó điên của bà, khiến nó trở nên ngoan ngoãn dễ bảo như thế.
Nhưng hiện tại trong lòng Ngư Vi đang nghĩ đến, lại không phải là người và việc trước mắt cô.
Trưa nay, vừa tới Bộ gia, cô đã biết Bộ Tiêu không có ở nhà, nghe Diêu Tố Quyên nói anh đi Hải Nam, trong lòng liền cảm thấy trống trải. Cô đi vào phòng ông nội Bộ thăm hỏi ông trước, ông cụ vui lắm ngồi nói chuyện thật lâu, Ngư Vi ngẩng đầu lên thì thấy trên chiếc bàn hẹp dài cổ xưa có đặt một bàn cờ, trên đó đang bày một thế cờ của Ngô Thanh Nguyên, ông cụ đang học nước cờ. Cô thuận miệng hỏi, ông cụ nói thường ngày mình thích nghiên cứu, hỏi Ngư Vi có biết chơi không, Ngư Vi biết trình độ của mình không cao, liền lắc đầu xem như không biết.
(Ngô Thanh Nguyên thường được biết đến với tên gọi Go Seigen là một nhà Trung Quốc học và kỳ thủ cờ vây nổi tiếng người Nhật gốc Trung Quốc. Ông được nhiều người đánh giá là kỳ thủ cờ vây nổi tiếng nhất thế kỷ .)
Ông nội Bộ nói, sau này có thể bảo Bộ Tiêu dạy cho cô chơi, cô thông minh như vậy, chắc chắn sẽ học rất dễ dàng.
Ngư Vi ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó đã nghe ông cụ oán hận than phiền, nói trong nhà lão Tứ là người chơi cờ tốt nhất, nhưng ông cụ không thích đánh cờ với lão Tứ, vì hắn chưa bao giờ nhượng bộ để ông cụ thắng lần nào.
Thật ra thì trước đó Ngư Vi đã đoán được Bộ Tiêu biết chơi cờ, vì trên cái đuôi cáo con hồ ly trang trí mà anh treo trên thẻ cơm của cô có đề ‘Học viện cờ Cửu Tiêu’ cùng một dãy số điện thoại, cô đã mơ hồ đoán được Bộ Tiêu và học viện đánh cờ đó có quan hệ với nhau, nhưng lúc này anh không có ở đây, cô cũng không có cách nào chứng thực được.
Đến khoảng hai ba giờ chiều, đột nhiên trong sân truyền tới tiếng chó sủa inh ỏi, Bộ Huy đặt bút xuống ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch miệng mỉm cười.
Ngư Vi đoán là Bộ Tiêu trở về, nghe thấy tiếng động đó cô cũng nôn nóng muốn chạy ra xem, nhưng bài tập tiếng Anh trong tay còn chưa làm xong, nên cố kiên trì ngồi viết tiếp. Cô nghe thấy dưới lầu tiếng của Diêu Tố Quyên réo to: “Lão Tứ, chú muốn tìm đường chết sao, chú nhìn coi chú mặc cái gì thế hả!”
Sau đó âm thanh kia vang lên, là âm thanh cô quen thuộc nhất: “Không phải em nóng sắp chết rồi sao?”
Rốt cuộc Bộ Huy cũng ném văng bút đi ra khỏi phòng, Ngư Vi lại do dự một lúc không biết nên làm gì, đợi đến khi trên bậc thang vang lên tiếng bước chân, cô thật sự không thể kìm nén được nữa, liền bật dậy đi ra cửa.
Ngư Vi đứng tựa vào khung cửa, nhìn thấy người đó cúi đầu bước lên cầu thang, ánh mắt anh nhìn chằm chằm di động trong tay. Bộ Tiêu đang đi lên, trời đang giữa đông, vậy mà anh chỉ mặc một bộ quần áo màu đen ngắn tay, tay kia xách vali hành lý, cả người phong trần mệt mỏi, dường như còn rám nắng đen hơn một chút.
Bộ Tiêu vừa ngẩng đầu lên thấy cô đang đứng cạnh cửa nhìn mình, đôi mắt đen sáng ngời khẽ ngưng đọng, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, nụ cười rực rỡ chói lòa kia lại hiện lên trên khuôn mặt anh.
Vậy là sau một tuần xa cách, cô lại được gặp anh. Vì anh mới đi xa về, trên người mang theo chút mệt mỏi và cả sự thả lỏng sau khi kết thúc một chuyến đi, nên nhìn anh có phần không giống trước đây.
Ngư Vi còn chưa kịp cất tiếng gọi, Bộ Tiêu đã mỉm cười đi tới, khi lướt ngang qua anh chăm chú nhìn cô một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã quay mặt đi, để lại âm thanh biếng nhác đảo lại theo chiều gió: “Không tệ, cuối cùng cũng đã nuôi cháu béo lên được một chút.”