“Lâu rồi không gặp… có nhớ chú không?”
Ngư Vi đưa tay lau nước mắt, cất tờ giấy nhỏ màu vàng vào túi áo khoác, vừa lúc đó Kỳ Diệu bừng bừng hứng thú đi vào, khoa tay múa chân: “Đuôi, nơi này đúng là tuyệt vời, tớ có thể dọn tới ở với cậu được không?”
Kỳ Diệu chỉ lo ngắm nhìn mấy chậu sứ màu xanh da trời trên ban công, không để ý thấy khóe mắt Ngư Vi ửng đỏ, Ngư Vi cúi đầu trả lời: “Nếu dì cho phép, sau khi tớ chuyển tới, cuối tuần cậu đến đây ngủ chung với tớ.”
Kỳ Diệu bĩu môi ra vẻ không hài lòng: “Sao tớ lại không thể ở đây với cậu luôn chứ?”
Những lời này của cô nàng có chút hờn mát, Ngư Vi nhìn chậu đỗ quyên kia không chớp mắt, trước đây mẹ cô đã trồng rất nhiều đỗ quyên nhưng chúng không sống được lâu, chăm thật nhiều cuối cùng cũng úa tàn rồi chết. Cô nhìn hoa không khỏi nghĩ đến mẹ, con người và hoa cũng có khác gì đâu, sinh lão bệnh tử. Sau khi mẹ qua đời, điều thích và sợ thứ bảy của đỗ quyên tựa hồ trở thành một ẩn số vĩnh viễn không có lời giải đáp trong lòng cô, cho đến khi Bộ Tiêu nói cô biết, lấp đầy phần khuyết thiếu đó để nó trở nên trọn vẹn, mà lời anh nói ‘đỗ quyên bất tử mãi mãi không bao giờ tàn’, đã đi thẳng vào nơi sâu thẳm đáy tim cô.
“Không ai ở mãi bên cạnh một người.” Ngư Vi không kìm được nói một câu đầy ngậm ngùi như đã trải qua bao vật đổi sao dời.
Cô chỉ là xúc động nhất thời nói ra như vậy, không ngờ Kỳ Diệu lại rất để tâm, cứ mãi truy hỏi cô vì sao lại nói vậy, Ngư Vi cảm thấy nói những lời như ‘sinh ly tử biệt’ thật sự quá tàn phá sự ngây thơ hồn nhiên của cô nàng, liền thuận miệng nói: “Tựa như lúc tốt nghiệp rồi, chúng ta không còn ở cùng một thành phố nữa, sẽ phải chia xa…”
Ngư Vi thầm nghĩ mình nói vậy rất hợp lý, Kỳ Diệu vốn trẻ con, có lẽ sẽ không để tâm mấy chuyện này. Không ngờ những lời đó lại khiến cô nàng nghĩ đến viễn cảnh sắp phải chia tay, nhìn đâu cũng thấy mỗi chuyện đó chẳng còn nghĩ được chuyện gì khác, mãi đến thứ hai vẫn còn để trong lòng.
Giờ tự học buổi sáng, trong tiếng đọc bài lanh lảnh, Kỳ Diệu truyền cho Ngư Vi một mảnh giấy, vì khoảng cách giữa hai người khá xa, tờ giấy phải chuyển qua Bộ Huy mới tới được tay Ngư Vi. Trên đó chi chít những dòng chữ nhỏ, Kỳ Diệu nói nhất định sẽ cố gắng hết sức để thi vào cùng trường đại học với Ngư Vi, sau này cả hai sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau vĩnh viễn không chia lìa, Ngư Vi nhìn thấy những dòng chữ đó, đầy ấm áp và chua xót, cô suy nghĩ rồi đáp lại tám chữ.
Lúc giúp cô chuyển tờ giấy trở lại Bộ Huy có nhìn thoáng qua, những nét chữ xinh đẹp nho nhã, Ngư Vi chỉ viết một câu rất ngắn, ‘Tình cảm chân thành, sẽ không chia cách.”
Hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm tám chữ này hồi lâu mới giúp cô chuyển tờ giấy đi, cũng không biết tại sao, tám chữ này giống như sợi dây leo hoang dại đeo bám quấn chặt tâm trí hắn.
Như thường lệ, sáng thứ hai bắt đầu là buổi họp lớp trước khi vào tiết học, Trứng Muối đang văng nước miếng tung tóe trên bục giảng, đột nhiên chỉ đích danh khen ngợi Bộ Huy, nói hắn kể từ khi ngồi chung bàn với Ngư Vi môn nào cũng tiến bộ rất nhiều, nói xong còn bổ nhào thêm một câu: “Đúng là nam nữ phối hợp với nhau lao động không biết mệt mỏi.”
Cả phòng học lập tức phụt cười náo loạn, âm thanh ồn ào dậy lên tứ phía, Bộ Huy lúng túng mất tự nhiên, khuôn mặt nóng bừng lên, cả hai lỗ tai đều ửng đỏ, nhưng khi hắn khẽ liếc qua Ngư Vi, lại thấy cô hoàn toàn bình thản tựa như chẳng nghe thấy gì.
Hắn đã sớm phát hiện, dạo gần đây Ngư Vi thường mất tập trung, chuyện này cũng chưa là gì, trước giờ hắn luôn cho rằng Ngư Vi có tình cảm với mình, nhưng biểu hiện của cô lại hết sức lãnh đạm, lần trước còn đem số điện thoại của hắn cho Phó Tiểu Thiều, cho dù hắn chủ động tìm cô hỏi bài, giải thích xong rồi, cô cũng chẳng nói thêm với hắn chữ nào…
Bộ Huy càng ngày càng không thể hiểu nổi rốt cuộc cô nàng này nghĩ gì.
Buổi trưa Ngư Vi giữ Kỳ Diệu ở lại, Phó Tiểu Thiều mời hai người đến phố ăn vặt phía sau trường học, cô ấy muốn mời cơm.
Ba người chen chúc trong một quán ăn nhỏ rất đông khách, nồi cơm tay cầm nhanh chóng được bưng lên, Ngư Vi mở một lon coca, nhét ống hút vào đưa cho Kỳ Diệu, bỗng nghe Phó Tiểu Thiều vô cùng mất mát lên tiếng.
(Cơm tay cầm là loại phục vụ cho nhiều người, dọn chung cho cả bàn cùng ăn. Cơm tay cầm là cơm nấu chung với thức ăn, là cơm tổng hợp, người ăn không phải ăn kèm với thức ăn nào khác.)
Chủ đề dĩ nhiên là Bộ Huy, Ngư Vi yên lặng lắng nghe, thấy Phó Tiểu Thiều dùng đũa khẩy nhẹ miếng sườn sốt đậu đen nói: “Bộ Huy nói hắn sẽ đi Anh du học, có lẽ học kỳ sau sẽ không đến trường nữa, tớ phải làm sao bây giờ…”
Ngư Vi nghe vậy khá bất ngờ, nhưng lập tức nghĩ lại như thế cũng tốt, đối với thành tích hiện giờ của Bộ Huy mà nói, đây là lựa chọn tốt nhất, chỉ có thể an ủi Phó Tiểu Thiều mấy câu.
Kỳ Diệu trái lại liền lên mặt khoe câu vừa mới học được, nói với cô ấy: “Không việc gì, tình cảm chân thành, sẽ không chia cách”
Nhưng Phó Tiểu Thiều nghe xong càng đau lòng hơn, thả miếng sườn đang cắn trên miệng vào lại trong chén: “Nói gì tình cảm, từ đầu tới cuối Bộ Huy có để ý gì tới tớ đâu, đừng nói là chia cách, vốn dĩ chưa từng ở chung một chỗ.”
Kỳ Diệu chặc chặc lưỡi, cúi đầu ăn món cơm ếch thơm ngào ngạt của mình, cô nàng này đã bắt đầu ăn rồi là trong lòng không còn để ý tới bất cứ chuyện gì khác nữa.
“Ngư Vi, lần trước cậu nói cậu đã có người mình thích, đó là người thế nào vậy?” Phó Tiểu Thiều trút xong bầu tâm sự, kiếm chuyện tán gẫu với cô.
Tim Ngư Vi như có ai đó dùng dao khẽ cứa vào, nghĩ tới Bộ Tiêu, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn, đã hơn hai tuần cô không nhìn thấy anh, anh thật sự bỏ mặc cô rồi.
“Anh ấy…” nụ cười rạng ngời chói mắt của anh không ngừng hiện lên trong đầu cô, sườn mặt nghiêng, xương quai hàm góc cạnh nam tính, mãi nghĩ xem nên diễn tả anh là một người thế nào, giọng nói cô có chút nghẹn ngào: “Anh ấy là một người rất nam tính, phóng khoáng.”
Phó Tiểu Thiều trợn tròn hai mắt: “Anh ấy rất đẹp trai hả?”
Ngư Vi gật đầu, trong mắt cô anh không chỉ ‘đẹp’, mà là tất cả những gì tốt đẹp nhất hóa thành.
Phó Tiểu Thiều lại hỏi rất nhiều, hỏi Ngư Vi có tỏ tình chưa, đối phương có thích cô không, hỏi mãi tới nổi cô nàng Kỳ Diệu không thèm ăn cơm ếch nữa mà đầy tò mò lắng nghe. Ngư Vi cũng rất thật lòng, hỏi gì cô cũng trả lời, chỉ là kiên quyết không nói người đó là ai, cuối cùng Phó Tiểu Thiều hỏi cô thích người đó đến mức nào, Ngư Vi mới đắn đo đôi chút.
Đến mức nào quả thật cô chưa từng đo đếm, Ngư Vi nghĩ ngợi hồi lâu, dường như chỉ có cách biểu đạt như vậy mới có thể làm cho người khác hiểu được lòng mình.
Ngư Vi cúi đầu, ánh mắt điềm tĩnh và trấn định, chậm rãi nói: “Nếu cần tớ chết thay anh ấy, tớ sẽ không do dự giây nào.”
Cô vừa dứt lời, Phó Tiểu Thiều sửng sốt, Kỳ Diệu trợn mắt há hốc mồm, cái muỗng trong tay rớt cộp xuống.
Thứ năm, thứ sáu tuần này là đến kỳ thi cuối cùng, từ thứ bảy là bắt đầu nghỉ đông, thời điểm này phần lớn mọi người đều thấp thỏm không yên, lo đến nóng gan sốt ruột, cũng chính là thời điểm cô nàng Kỳ Diệu bắt đầu lâm trận mài gươm. Kỳ thực, Ngư Vi rất khâm phục ngưỡng mộ cô nàng điểm này, đó là càng tới gần ngày thi càng tập trung cao độ, đến mức bám chặt vào ghế.
Quả nhiên ăn cơm xong trở về lớp, cả buổi trưa cô nàng vùi đầu mải miết làm bài, làm thẳng cho đến giờ tự học buổi tối, còn kéo cô lên phía trước nhờ cô giải thích mấy bài vật lý. Ngư Vi có chút khó xử, dù sao cô cũng đã đồng ý hướng dẫn cho Bộ Huy.
Ai ngờ hắn sao cũng được, nghe cô nói muốn đi lên trên ngồi với Kỳ Diệu, hắn liền nhàn nhạt gật đầu, lúc Ngư Vi đi tới hàng đầu tiên xoay người lại, đúng lúc hắn cũng đang nhìn cô, ánh mắt lành lạnh nhìn cô hai giây sau đó nhanh chóng rời đi, cúi đầu làm bài tập.
Kỳ Diệu một khi đã lên cơn là không còn khái niệm thời gian nữa, giờ tự học buổi tối kết thúc rồi còn nhờ cô giải thích thêm mấy đề khó hơn. Mãi đến lúc bảo vệ đi vào hối thúc tắt đèn, trong miệng cô nàng vẫn còn lẩm bẩm đủ loại công thức, thu dọn sách vở vào cặp.
Lúc Ngư Vi và Kỳ Diệu ra khỏi phòng học, ánh đèn phía sau đã tắt lịm, dãy hành lang dài chìm trong bóng tối đen kịt, đi tới phía trước được mấy bước, Ngư Vi nhìn thấy một dáng người cao gầy lắc đảo từ trong góc tối đi ra, đeo một chiếc ba lô chéo vai, mặc chiếc áo khoác đen, đầu tóc hơi hỗn độn, nhìn kỹ thì ra là Bộ Huy, nhưng ngay sau đó là mùi thuốc lá nồng đậm bay tới.
Hắn đi phía sau Lý Hạc Nhân và Cường Điện, thấy cô và Kỳ Diệu đi tới, liếc nhìn một cái rồi xoay người xuống lầu.
“Bọn họ lại dám đóng tổ ở đây hút thuốc.” Suy nghĩ của Kỳ Diệu bị mùi thuốc lá thu hút, rốt cuộc cũng rớt khỏi mấy đề toán học trở về với thực tại: “Không học nữa.”
Ngư Vi vẫn biết Bộ Huy hút thuốc, ở trường thỉnh thoảng cô thấy hắn và mấy nam sinh tập trung trong góc tường phun mây nhả khói, trong hộc bàn của hắn cũng từng rơi ra một gói ‘Song hỷ’ màu đỏ.
Xuống lầu tới chỗ nhà xe, Ngư Vi đứng bên ngoài đợi Kỳ Diệu vào lấy xe, mới đứng được một lúc đã thấy Bộ Huy đẩy xe ra, lúc hắn đi tới phía trước cô, cô suy nghĩ một chút, gọi hắn lại.
“Bộ Huy.” Nghe thấy Ngư Vi gọi tên mình, động tác của Bộ Huy chợt khựng lại, dừng bước nhìn cô.
Ngư Vi thấy tối nay cô không có theo dõi hắn làm bài, lại chuẩn bị thi, cô khá lo lắng nên muốn hỏi thử: “Nghe nói cậu sắp đi Anh du học phải không?”
Trong bóng tối, vẻ mặt Bộ Huy có chút trầm mặc, nhưng ngay sau đó dửng dưng gật đầu: “Ừ, làm sao?”
Hắn thầm nghĩ, có lẽ cô nàng ‘giả đứng đắn’ này không chịu nổi nữa, muốn mở miệng giữ mình ở lại đây, kết quả lại nghe thấy Ngư Vi nói: “Vậy lần thi này sẽ là lần thi cuối cùng của cậu ở ngôi trường này, tớ hy vọng cậu sẽ đạt được kết quả tốt nhất.”
Bộ Huy nghe cô nói thế lập tức trừng to hai tròng mắt nhìn Ngư Vi, nghĩ thầm cô nàng này không chỉ ‘giả đứng đắn’, mà còn là ‘giả đứng đắn’ thuộc hàng đẳng cấp nhất!
Nghe mấy lời hoàn toàn trái với mong muốn, Bộ Huy tính lên xe lượn đi, nào ngờ phía sau Kỳ Diệu đang đẩy xe ra, nhìn hắn nói một câu giòn tan ngọt ngào: “Cường Điện nói xe hắn bể bánh, bảo cậu đợi hắn.”
Bộ Huy thở dài, đành phải vì anh em tốt đang ‘xả ruột’ tạm thời đứng yên đó nhìn Ngư Vi và Kỳ Diệu đi ra cổng.
Bầu trời càng lúc càng đen đặc, đợi một lúc, Bộ Huy mới thấy Cường Điện và Lý Hạc Nhân đẩy xe ra, liền mắng: “Cậu ‘xả’ tới ruột cũng tuột ra ngoài luôn hả?”
Cường Điện cười tít mắt, đôi mắt nhỏ hẹp đằng sau gọng kính màu đen không ngừng nhấp nháy: “Huy ca tâm tình không tốt sao?”
Bộ Huy mệt phản ứng với hắn, đúng lúc vừa muốn phóng xe ra ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét rất lớn, trong bóng đêm nồng đậm, một dáng hình nho nhỏ lao vào cổng trường, chính là Kỳ Diệu, cô ấy phóng như bay vào, vừa nhìn thấy ba người bọn họ liền hét to: “Bộ Huy, Cường Điện! Mau tới cứu Đuôi! Bạn ấy bị du côn chặn đường!”
Lúc Bộ Huy nghe thấy tiếng thét chói tai của Kỳ Diệu, hắn bị dọa sợ hết hồn vía, đến khi nghe rõ cô nàng nói gì, hắn không nói câu nào lập tức phóng lên chiếc xe leo núi lao thật nhanh ra ngoài.
Ngư Vi đang bị ba tên côn đồ người đầy mùi rượu bao vây, vừa rồi cô và Kỳ Diệu bị bọn chúng chặn lại dây dưa trêu ghẹo, thấy tình huống bất thường, cô đẩy mạnh Kỳ Diệu ra ngoài, bảo cô ấy đạp xe đi tìm người giúp. Cô không biết mình có thể chống chọi được bao lâu, lúc này cô đang bị vây phía trước, đang từng bước lùi về tường rào phía ngoài trường học, cô nghĩ nếu bọn chúng động tay động chân, cô sẽ hét lên gọi người giúp đỡ.
Nhưng thật may, một giây sau Ngư Vi nhìn thấy ba người Bộ Huy đạp xe vọt ra khỏi cổng trường, lúc Bộ Huy phóng tới bên cạnh cô liền vứt xe xuống đất, bước tới, nắm cổ áo một tên trong đó lôi xa khỏi cô, giọng nói trầm xuống lạnh như băng: “Mày chọc ghẹo ai đó?”
Tuy là học sinh nhưng dù sao Bộ Huy cũng cao hơn một mét tám, nên khi xuất hiện đã thu hút sự chú ý của ba tên côn đồ, sau đó Lý Hạc Nhân và Cường Điện cũng ném xe lao tới, hai bên xô đẩy túm cổ áo, mắng chửi qua lại mấy câu rồi xông vào đấm đá.
Tình huống nhất thời vô cùng hỗn loạn, đây là lần đầu tiên Ngư Vi ở gần hiện trường đánh nhau đến vậy, cô vội trấn định tinh thần lại lấy điện thoại báo cảnh sát, nhưng điện thoại chưa kịp thông, đột nhiên một tên côn đồ cắc ké nhìn thấy cô muốn báo cảnh sát, liền dồn sức tung nắm đấm ác liệt về phía cô, nhưng còn chưa chạm tới đã bị Bộ Huy đạp một cú thật mạnh, cả người hắn ta lảo đảo ngã quỵ xuống, nhưng Bộ Huy vì chú ý Ngư Vi nên nháy mắt đã bị một tên khác dùng chai rượu đập vào đầu.
Ngư Vi thở hổn hển, khí lạnh tràn vào phổi, nhìn thấy máu từ trên đầu Bộ Huy chảy xuống, cô không còn để ý được gì nữa mặc kệ tất cả tính nhào tới đỡ hắn, nhưng Bộ Huy ôm chặt đầu mình lại bay tới đá tên kia một cái, bàn tay hắn dính đầy máu, khàn giọng hướng về phía cô hét to: “Cậu qua bên kia đi, đừng tới đây.”
Ngư Vi nghe hắn hét lên, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chạy qua bên kia đường báo cảnh sát, gọi xe cứu thương. Dù sao thấy máu chảy ra, hai bên đều ngừng tay, không đấm đánh nữa chuyển sang giằng co chửi bới.
Lúc này Kỳ Diệu dẫn bảo vệ trường học vội vã chạy tới, Trứng Muối vừa làm việc xong năm phút trước đó vẫn chưa về cũng nhanh chóng chạy ra. Ngư Vi quả thật không biết thầy chủ nhiệm mình tính tình lão đại như thế, Vương lão sư nhìn thấy Bộ Huy bị đánh chảy máu, lửa giận phụt cao hơn ba thước, con mắt đỏ ngầu, túm cổ mấy tên lưu manh kia sấn tới muốn đánh nhau.
Cũng may xe cảnh sát và xe cứu thương đến rất nhanh, thấy vết thương của Bộ Huy khá nghiêm trọng, Ngư Vi liền đi theo xe cứu thương đưa hắn đến bệnh viện, trên đường đi cô cẩn thận nhẹ nhàng vuốt tóc hắn ra kiểm tra miệng vết thương, thầm nghĩ may mà chai bia không vỡ, nếu không mảnh vụn thủy tinh cắt vào vết thương sẽ rất nghiêm trọng. Bộ Huy bị cô vuốt tóc nhìn chăm chú như vậy, vô cùng lúng túng, khẽ đẩy cô ra: “Đừng nhìn, không chết được đâu.”
Đến phòng cấp cứu bệnh viện, bác sĩ kiểm tra vết thương của Bộ Huy, bảo trước hết sẽ khử trùng làm sạch vết thương, sau đó may lại là xong. Chuyện duy nhất Bộ Huy lo lắng đương nhiên là có bị cạo đầu hay không, bác sĩ phải lặp đi lặp lại vết thương của hắn ở ngay phía trên, hơn nữa vết thương không nghiêm trọng nên không cần phải cạo tóc, hắn mới đồng ý cho người ta đụng vào.
Ngư Vi ngồi một bên nhìn khuôn mặt dính đầy máu của hắn đang được bác sĩ khám chữa, chỉ khi nào đau lắm Bộ Huy mới cắn răng xuýt xoa mấy tiếng, lúc sắp băng bó xong vết thương, đột nhiên bên ngoài hành lang phòng cấp cứu truyền đến âm thanh rất ồn ào.
Có tiếng người gào lên, hệt như tiếng quỷ khóc, sau đó là âm thanh thân thuộc đến tột cùng, Ngư Vi cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời.
“Cái miệng bẩn thỉu của mày nói gì hửm,” âm cuối đó kéo rất dài, giọng nói biếng nhác lộ ra âm điệu cà lơ phất phơ: “Mày lặp lại lần nữa…”
Giọng nói của Bộ Tiêu.
Ngư Vi nghe thấy Bộ Tiêu đang ở ngoài cửa, vội đứng dậy khỏi ghế, Bộ Huy ngồi bên cạnh cũng ngước mắt ra cửa.
Cô kìm nén tâm trạng hỗn loạn của mình đi tới cạnh cửa, càng đến gần càng nghe thấy giọng nói anh phát ra rất rõ, Ngư Vi bước từng bước ra ngoài, thân hình cao lớn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cũng dần hiện ra trước mắt cô.
Khuôn mặt anh đầy ý cười rét lạnh, đĩnh đạc ngồi chồm hổm dưới đất, trước mặt là một tên đang ngồi xụi lơ, cả người mềm oặt dựa vào tường, lúc này cả khuôn mặt và đầu cổ hắn đều là máu, tóc tai rối bời bên trong còn có mảnh thủy tinh vỡ, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
Ngư Vi sửng sốt, chỉ thấy trên tay Bộ Tiêu cầm một cái ví đen, lúc nói chuyện, thong thả gằn từng chữ rất rõ, dùng ví vỗ vào mặt tên kia, mỗi cái vỗ nhàn nhạt nói một câu: “Không phải mày đã nói, nhất định không bồi thường, muốn gì giải quyết riêng, sao vừa từ cục cảnh sát đi ra lại không vui thế này, hửm?”
Anh ngồi xổm trên mặt đất, chiếc áo khoác đen vắt hờ trên vai, vạt áo rủ xuống đất, Bộ Tiêu nhét điếu thuốc vào miệng, cúi đầu bật lửa, rít một hơi rồi lấy ra kẹp trên tay, nhẹ nhàng phun một vòng khói phả vào mặt tên kia.
Rồi dường như nhận ra có ánh mắt chăm chú nhìn mình, mơ hồ cảm thấy điều gì đó khác thường, anh liền xoay đầu nhìn về phía cửa phòng, động tác của anh rất chậm, giống như những thước phim điện ảnh chiếu chậm từ từ rọi vào mắt Ngư Vi.
Khoảnh khắc Bộ Tiêu nhìn thấy cô, chợt ngẩn ra, đôi mắt đen láy không còn vẻ bỡn cợt bông đùa, con ngươi sâu thẳm nghiêm túc nhìn vào mắt cô.
Anh chỉ nhìn cô trong phút chốc rồi cúi đầu mỉm cười, đây là lần đầu tiên Ngư Vi thấy anh cười như vậy, nét cười thâm trầm pha lẫn bất đắc dĩ, không còn vẻ vô lại thường ngày, chỉ đơn thuần mỉm cười, nhưng vẫn rạng ngời chói mắt.
Bộ Tiêu quẹt chiếc ví vào tên kia lau sạch vết máu trên đó rồi đứng thẳng dậy, sải chân chậm rãi bước đi, áo khoác ngoài trượt xuống vắt trên cánh tay anh, từng bước một hướng về phía Ngư Vi, anh mỉm cười đi đến bên cạnh cô, lúc sắp vào cửa, khẽ thì thầm trên đỉnh đầu cô: “Lâu rồi không gặp… có nhớ chú không?”
Ngư Vi tựa người vào khung cửa, cảm giác khi lướt qua anh cố tình thoáng ngừng lại khẽ chạm vào cô, cúi đầu nhìn cô cười xấu xa, ánh mắt vô lại đó chẳng mảy may thay đổi chút nào.
Anh chỉ dừng lại bên cạnh cô phút chốc ngắn ngủi rồi đi vào phòng cấp cứu nói với các bác sĩ trong đó: “Bác sĩ, bên ngoài còn một người…”