“Bước đầu tiên tạo người rất thú vị…”
Cả đêm hôm đó, Bộ Huy không trả lời tin nhắn, lúc quán vắng khách Ngư Vi thường xuyên lấy điện thoại ra kiểm tra hộp thư. Những lo lắng hỗn loạn trong lòng dần bện lại thành một sợi dây thừng xiết chặt tim cô như muốn nghiền nát nó, Ngư Vi biết đây là tình huống xấu nhất.
Có lẽ hắn tức giận, nếu không sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như vậy, thậm chí còn phức tạp hơn cả tức giận, hắn căn bản không muốn nói chuyện với cô…
Đêm đó Ngư Vi về nhà, tắm rửa nằm lên giường rồi mà hai mắt vẫn không dời điện thoại được, nghĩ tới chuyện ngày mai dù muốn hay không cô cũng phải đối mặt với Bộ Huy, trốn cũng không thoát, trong đầu cô hình dung ra đủ các tình huống, suy nghĩ trước sẽ phải đối phó thế nào.
Chiều hôm sau, kết thúc công việc trong cửa hàng tiện lợi sớm hơn một chút, Ngư Vi ngồi tàu điện ngầm đến Bộ gia, khi đặt chân tới trước cửa bầu trời dần chuyển tối, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Rất lâu rồi cô không đến Bộ gia, khoảnh sân trước nhà đã hoàn toàn thay đổi, cảnh vật khoác lên mình chiếc áo mùa hè, cỏ cây tươi tốt, cành lá rậm rạp, ngút ngàn trong tầm mắt là màu xanh thẫm bóng mượt đầy sức sống, thấp thoáng xa xa căn nhà cổ núp mình trong bóng râm thanh mát. Những khoảnh trống trong sân giăng đầy những chuỗi đèn đủ sắc màu, có cả một khung Pergola phủ đầy dây leo lộng lẫy như bức tranh nghệ thuật. Ngư Vi ấn chuông, như thường ngày, Diêu Tố Quyên lập tức từ cửa chính vội vã đi ra.
“Đại công thần của tôi tới rồi!” trong ngày vui này, Diêu Tố Quyên mặc một bộ đồ màu đỏ, nhìn thấy Ngư Vi cười không khép miệng bước nhanh ra đón, vừa mở cửa liền ôm chằm hai vai cô, hờn giận nói: “Cái con bé này, bao lâu rồi con không tới đây hả? Ông cụ cứ nhắc con mãi, ta nói… chắc đứa trẻ lớn rồi, không muốn về nhà nữa…”
Ngư Vi vội nói không phải vậy chỉ vì gần đây cô hơi bận rộn, hai người vừa trò chuyện vừa đi vào nhà, tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Khoảnh khắc bước vào cổng cô cứ thấp thỏm, sợ nhìn thấy Bộ Huy sẽ rất khó xử, nhưng bây giờ cái cảm giác ‘về nhà’ này khiến cô cảm thấy không còn gì để lo lắng nữa.
Cũng như gia đình nào mà không có những rắc rối, người một nhà đôi khi cũng giận hờn, trách móc nhau, nhưng dù thế nào đi nữa cuối cùng vẫn quay trở về, cùng nhau ngồi ăn mâm cơm. Ngư Vi nhàn nhạt nghĩ, cô sẽ nói rõ mọi chuyện với Bộ Huy.
Đi theo Diêu Tố Quyên tới bậc thềm tam cấp, bỗng bên tai truyền tới tiếng trẻ con khóc rất khỏe, âm thanh vang dội, oa oa gào to, xen lẫn là tiếng Phàn Thanh vội vàng đuổi người nào đó tránh ra.
Tiếp theo đó, vang lên âm thanh vô lại ngả ngớn cô hết sức quen thuộc kia: “Để chú ôm chút nào…”
Là giọng nói của Bộ Tiêu, Ngư Vi vừa nghe tiếng của anh, đã thấy Diêu Tố Quyên phì cười một cái, nhìn cô nói: “Long Long rất thông minh, có thể nhìn ra ai là người tốt, ai là người xấu, ai ôm hắn cũng cười hì hì, nhưng vừa nhìn thấy lão Tứ liền gào khóc, lão Tứ liếc mắt nhìn hắn cũng không cho!”
Ngư Vi buồn cười, khóe môi cong lên như quả đậu, xem ra dáng vẻ của anh không được lòng trẻ con rồi. Quả nhiên vào phòng, nhìn thấy Phàn Thanh ngồi trên sofa ôm cục cưng nhỏ, Bộ Tiêu bị đuổi sang một chiếc sofa khác, khuỷu tay anh đặt trên tay vịn, đầu chống lên tay, đôi mắt đen lấp lánh nhìn chị dâu dỗ bảo bối, nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Bộ Tiêu chăm chú nhìn cô chốc lát, sau đó mỉm cười quay đi, tựa như vô tình vỗ nhẹ chỗ trống cạnh mình. Ngư Vi biết anh muốn cô sang đó ngồi, nhưng bên cạnh Phàn Thanh vẫn còn chỗ trống đủ cho năm người như cô.
Kết quả, cô vẫn là đi tới, ngồi bên cạnh Bộ Tiêu…
Ánh mắt Bộ Tiêu vẫn đang nhìn Long Long, cảm nhận được cô ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách rất gần dường như anh chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm cô vào lòng, mùi hương của cô như có như không phảng phất nơi đầu chóp mũi anh. Anh xoay mặt sang, trên mặt là nụ cười mãn nguyện đã thực hiện được ý đồ xấu xa, hạ thấp giọng hỏi: “Nhớ chú không?”
Tim Ngư Vi thịch thịch nhảy loạn, thấy rèm mi anh khẽ lay động, ánh mắt đó đăm đắm nhìn cô, cô gật đầu ‘dạ’ một tiếng.
Hơi thở Ngư Vi còn chưa trở lại bình thường đã thấy Bộ Tiêu ngã người ra sau tựa vào sofa nghiêng sát lại, một cánh tay duỗi về phía đỉnh đầu cô, cơ thể Ngư Vi như bị khóa chặt cứng đờ ra, không biết anh định làm gì. Một giây sau, bỗng cảm thấy bàn tay anh chạm vào kẹp tóc trên đầu mình, vuốt vuốt búi tóc, có vẻ rất hiếu kỳ: “Rốt cuộc bên trong cái này là gì thế?”
Hôm nay lúc nhập hàng ở cửa hàng tiện lợi, Ngư Vi khiêng hàng hóa vào, ngại tóc dài vướng víu, cô túm lại thành đuôi ngựa, nhưng trước khi đến đây, thấy quá đơn điệu lại lộn xộn không đẹp mắt, cô búi thành củ tỏi gắn thêm cái kẹp tóc nhỏ lên. Lúc này cảm giác được Bộ Tiêu đang vân vê nghịch tới nghịch lui, cô sợ anh làm tóc rơi ra, vừa khẽ nghiêng đầu muốn tránh khỏi tay anh đã thấy tóc xõa tung xuống, còn gì là củ tỏi.
Ngư Vi vội đưa tay giữ tóc lại, nghe thấy tiếng cười đầy thỏa mãn của Bộ Tiêu, anh còn dịu dàng nói: “À, chú không cố ý.”
Vốn dĩ cô không cảm thấy gì, nhưng khi nghe anh nói thế, liền biết ngay anh cố ý làm chuyện xấu.
Ngư Vi đưa tay giữ tóc, thấy nụ cười xấu xa trên mặt anh sắp lan ra tận mang tai rồi, vô lại nhưng đầy mê hoặc, anh im lặng chăm chú nhìn cô. Ngư Vi không có lược, nhất thời không biết nên cột lại thế nào, không còn cách nào khác đành phải lấy sợi dây thun cột tóc đeo vào cổ tay, thả hết tóc xuống, vuốt vuốt lại chỗ tóc bị rối.
Mái tóc đen dày tung xõa xuống, sóng sánh phủ tràn lưng đậu trên bờ vai thiếu nữ mượt mà như tơ lụa, gợn sóng bồng bềnh hơn bình thường đôi chút.
Mùi hương thiếu nữ trong trẻo tinh khôi thoảng ra phủ lấy hơi thở anh, động tác vuốt tóc của Ngư Vi rất đẹp, ngón tay thon dài tựa tuyết trắng dịu dàng lướt qua mái tóc đen huyền như vẩy mực, cô cột gọn hết lên đỉnh đầu để lộ ra gò má thanh tú. Hương vị nữ tính dịu dàng, tĩnh lặng tản ra khắp người.
Bộ Tiêu nhìn đau đáu, ánh mắt đầy đam mê, lúc lấy lại tinh thần mới nhớ ra, rõ ràng là anh trêu cô trước, sao lại biến thành anh bị cô trêu chọc rồi. Đúng lúc đó, Diêu Tố Quyên bưng nước hoa quả ra, thấy Ngư Vi cột lại tóc, nghi ngờ hỏi: “Sao tự nhiên tóc lại bung ra thế?”
Phàn Thanh ôm bé cưng nhịn không được cười nói: “Còn có thể sao nữa chị, lão Tứ không có việc gì làm, đi nghịch kẹp tóc trên đầu cô bé nhà người ta, cái tay của chú ấy lướt qua lướt lại, tóc liền rơi ra thôi…”
Diêu Tố Quyên ngồi xuống cạnh Phàn Thanh, ánh mắt nhìn Bộ Tiêu ra vẻ ‘chị hiểu chú’. Bộ Tiêu biết bà đang trêu chọc mình, liền nhàn nhạt cười quay mặt đi. Diêu Tố Quyên quay sang hỏi Ngư Vi: “Cháu còn chưa nhìn thấy thằng chó con này, có muốn ôm cu cậu thử không?”
“Được không ạ?” Ngư Vi lập tức ngồi thẳng dậy, thật ra lúc vừa vào cửa cô đã muốn ôm thử rồi. Vì muốn hôm nay có thể ôm được cu cậu, cô còn đặc biệt nghiên cứu cách ôm trẻ con vừa tròn tháng tuổi, còn dùng gối đầu luyện tập qua một lần.
Diêu Tố Quyên ôm Long Long đưa qua cho cô, Ngư Vi vô cùng cẩn thận ôm nhóc con vào lòng. Đặt đầu của cu cậu trên khuỷu tay trái, khuỷu tay bảo vệ cái đầu nhỏ, tay trái đỡ phần lưng và eo, tay phải giữ mông và chân, tư thế rất đúng chuẩn.
“Sao cháu chuyên nghiệp vậy chứ?” Bộ Tiêu nhìn động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi của cô, lúc ôm còn cúi đầu xuống nháy nháy mắt đùa với thằng nhóc, anh không khỏi kinh ngạc.
“Cháu có xem hướng dẫn trên mạng.” Ngư Vi thản nhiên trả lời, chăm chú nhìn Long Long trên tay mình, trắng nõn như cái bánh bao nhỏ, đôi mắt đen to tròn lúng la lúng liếng, cả người đều là mùi sữa ngọt ngào, bàn tay bé xíu nắm thật chặt như đang cầm vật gì đó. Đây là lần đầu tiên Ngư Vi ôm một đứa bé nhỏ như vậy, nhất thời không nỡ buông tay, nhìn sao cũng thích.
Bộ Tiêu cũng trơ mặt vào nhìn cháu mình, biếng nhác gọi to: “Thằng nhóc kia…”
Long Long đang tròn xoe mắt đột nhiên nhìn thấy xuất hiện một khuôn mặt, hệt như nhìn thấy con chó sói, lại ‘oa’ một tiếng khóc ầm lên, khiến Ngư Vi giật cả mình vội vàng ôm cu cậu xoay qua chỗ khác cách xa Bộ Tiêu ra.
Bộ Tiêu thấy cháu mình lại bị dọa khóc, quyết định giáo dục một phen: “Thằng nhóc nhỏ cháu mới tí tuổi đầu đã thích mỹ nữ, sau này lớn lên phải làm sao hả?”
Long Long tựa như hiểu được, càng khóc dữ dội hơn, Ngư Vi chỉ có thể ôm cu cậu vỗ nhẹ, dịu dàng dỗ dành: “A a, ngoan nào, đừng khóc nữa.”
Thật lạ, ngay cả Phàn Thanh và Diêu Tố Quyên cũng cảm thấy kỳ lạ, Ngư Vi chỉ ôm hắn đong đưa dỗ dành mấy câu, Long Long liền nín khóc, y như lật mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào. Ngư Vi cúi đầu nhìn, hai mắt cô bị khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn non mềm của hắn hút chặt không sao dời đi được, nhìn bao nhiêu cũng thấy không đủ.
Bộ Tiêu ngồi bên cạnh, nhìn mái tóc đen nhánh, dáng vẻ cẩn thận ôm Long Long trong lòng của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười. Anh tựa người vào sofa, thong dong hỏi: “Thích trẻ con vậy sao?”
“Dạ.” Ngư Vi lại dỗ Long Long một lúc rồi ngoảnh đầu nhìn Bộ Tiêu, phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình, có chút hiếu kỳ hỏi: “Chú không thích ạ?”
Bộ Tiêu nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ của cô, nhất thời nói không nên lời, sau đó nhướng nhướng mày, ngả ngớn: “Sao có thể không thích? Bước đầu tiên tạo người rất thú vị…”
Đương nhiên, phải xem sinh với ai, nếu sinh với cô, một xe cũng ngại ít. Bộ Tiêu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cái mặt dày của mình cũng xấu hổ rồi, liền cúi đầu ho một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, nhưng hơi thở cứ nóng bừng lên, anh khẽ thở ra một hơi rồi đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.
Ngư Vi thấy anh nói xong cái câu ngả ngớn đó rồi tự mình rối rắm đứng dậy rời đi, không khỏi cảm thấy buồn cười. Đúng lúc đó, chợt vang lên tiếng bước chân xuống lầu, Ngư Vi ngước mắt nhìn, thấy người đi xuống là Bộ Huy, tim cô nhất thời lộp bộp không yên.
Quả nhiên, khoảnh khắc Bộ Huy nhìn thấy Ngư Vi ngồi trên ghế sofa, ôm cháu mình trong lòng, sắc mặt liền trầm xuống, vội vã dời ánh mắt đi, cúi đầu bước ra cửa tìm Bộ Tiêu.
Không lâu sau đó tới giờ cơm. Lúc ăn tối, cả nhà đều tập trung đông đủ. Bầu không khí trên bàn ăn còn náo nhiệt hơn cả dịp tết. Vừa ăn mừng Bộ Huy đậu vào đại học G, vừa mừng lão Tam có con trai bảo bối, có thể nói là song hỷ lâm môn. Đến cả ông cụ Bộ sau khi làm mặt quỷ trêu chọc cháu trai đang nằm trong xe nôi một hồi, cũng rạo rực cao hứng rót một chung rượu. Diêu Tố Quyên lại càng lâu rồi không có uống rượu, ai khuyên cũng không nghe, cuối cùng vui quá uống đến nước mắt cũng hạnh phúc tuôn ra.
“Ta nói, thằng nhóc tiểu Huy này, gặp được nha đầu Ngư gia thật may mắn mà, nếu không có con giúp đỡ, sao hắn có thể thi đậu vào đại học tốt như vậy. Lúc này đã mờ mịt lên máy bay ra nước ngoài rồi, cả nhà ai cũng lo lắng!” Diêu Tố Quyên vừa khóc vừa nói, khiến Ngư Vi như đứng đống lửa ngồi đống than, nhấp nhỏm không yên vì Bộ Huy đang ngồi bên trái cô cũng nghe thấy, vẻ mặt hắn rất lúng túng.
Bộ Tĩnh Sinh vội đưa khăn giấy qua: “Được rồi, được rồi, ngày vui thế này, em khóc gì chứ!”
Diêu Tố Quyên lau khô nước mắt nước mũi, nín khóc mỉm cười, ôm chai rượu đứng lên: “Cũng đúng, em thất lễ rồi, trước hết tự phạt ba ly, hôm nay là ngày vui như thế, em lại ở đây nói những lời này…”
Bộ Tiêu nhìn thấy dáng vẻ của chị dâu cả, không nhịn được khẽ mỉm cười, đưa ly rượu của mình ra: “Chị dâu, em cạn với chị.”
Diêu Tố Quyên đương nhiên không khách khí với anh, ào ào rót rượu, lại khôi phục dáng vẻ lanh lợi thông minh thường ngày: “Lão Tứ, trên bàn này chỉ còn chú lẻ loi một mình, chú phải nắm chặt cơ hội, gặp được bông hoa xứng đáng cứ thẳng tay mà bẻ, móng vuốt hồ ly kia của chú phải nhanh chóng chộp lấy, lần sau hai chúng ta uống với nhau, sẽ là rượu mừng của chú!”
Bộ Tiêu nhìn dòng rượu ào ào rót vào ly, bọt trắng sóng sánh tràn ra ngoài, nhất thời cảm thấy mê mẩn, cách ly rượu, người ngồi đối diện kia như thực như mơ, cô vẫn đang ngồi đó trong thế giới của anh, nhưng như xa như gần, vừa chân thật lại mông lung đến lạ.
Ăn cơm xong, Ngư Vi chào tạm biệt mọi người xin phép ra về, sáng mai cô còn phải đi làm. Diêu Tố Quyên nhìn ra ngoài, chỉ thấy một màu tối đen như mực. Nhưng buổi tối mọi người đều uống rượu không thể lái xe, đang tính kêu lão Tứ, bảo hắn đưa Ngư Vi đến bến tàu điện ngầm rồi quay lại, Bộ Huy đã đi tới nói: “Để con đi.”
Ngư Vi thấy hắn đi tới, cũng không ngạc nhiên, biết hắn có chuyện muốn nói với mình nên bước ra sân trước.
Nhưng Diêu Tố Quyên lại ngẩn ra quay lại nhìn con trai, vẻ mặt Bộ Huy lành lạnh, mặc áo khoác vào, đi tới cửa đổi giày xong, mới quay đầu nhàn nhạt nói với bà: “Tối nay con không về.”
Trong lòng Diêu Tố Quyên lập tức tuôn ra vô số nghi ngờ. Hôm qua, con trai đi cả đêm không về, sáng sớm trở lại đã say mèm, ngủ thẳng một giấc tới xế chiều, hôm nay lại muốn đi xuyên đêm, không nhịn được mở miệng: “Thằng nhóc con không phải có bạn gái rồi chứ? Cả đêm qua không về nhà, con ngủ ở đâu hả? Mẹ nói rồi, con là con trai thì không sao, nhưng không được phép bắt nạt con gái nhà người ta, phải có biện pháp an toàn…”
Bộ Huy ngước mắt, thật sự, thật sự không còn gì để nói, nhìn bà một cái rồi dời mắt đi: “Con không có bạn gái, ngủ ở tiệm net.”
Như thế còn kỳ quái hơn, Diêu Tố Quyên nhìn dáng vẻ Bộ Huy đi ra ngoài, nghĩ thầm hắn vậy là sao chứ. Rõ ràng sau khi đậu vào đại học, lên cơn gào rú khắp nơi mừng rỡ y hệt chó sói điên, hai ngày nay bỗng nhiên tinh thần lại sa sút, rầu rĩ không vui.
Đêm đó, trên đường đi tới bến tàu điện ngầm, Bộ Huy chỉ im lặng không nói gì. Ngư Vi mở lời trước, hỏi hắn tối nay định đi đâu, Bộ Huy lặng lẽ quay đầu lại nhìn cô, lành lạnh nói: “Tớ đi đâu cậu quan tâm sao?”
Ngư Vi bị nghẹn ngang, không biết phải nói gì, im lặng không trả lời. Thật ra cô vẫn rất quan tâm tới hắn, kể từ khi hắn bắt đầu học chung với cô và Kỳ Diệu, lúc nào ba người cũng đi với nhau, dần dần trở nên rất thân thiết, cô đã bắt đầu xem Bộ Huy như một trong những người quan trọng, vừa là bạn bè vừa là người thân, phân lượng rất nặng, cũng rất quan tâm đến cảm nhận của hắn.
Gió đêm phơ phất, sóng vai bên Ngư Vi đi trong đường núi, Bộ Huy không cách nào hiểu được cảm giác của mình lúc này, rõ ràng là nghẹn một bụng rất nhiều lời muốn nói, nhưng một câu cũng không mở miệng được. Hôm qua, nhận được tin nhắn của cô, cô từ chối hắn xem như thôi, cô còn nói cô đã có người mình thích. Lúc đó hắn không thể nào tiếp nhận được chuyện này, liền trực tiếp ném luôn điện thoại xuống sông.
Dù sao trước đó, hắn vẫn luôn cảm thấy Ngư Vi thích hắn, tuy cô như gần như xa, hờ hững lãnh đạm, nhưng hắn cho rằng có lẽ đó là do cô muốn ngụy trang, hoặc tính cách của cô vốn vậy. Cho đến giây phút bị từ chối kia hắn mới thật sự nhận ra, trong lòng cô căn bản không có hắn, cô chưa từng để ý đến hắn.
Càng nghĩ càng cảm thấy thật khó tiếp nhận, tâm trạng cứ như sóng ngầm dưới đáy biển, còn có cả ghen tuông, giận dữ, thất vọng. Hắn hẹn Cường Điện và Lý Hạc Nhân ra ngoài uống rượu cả đêm, cho tới giờ cũng chưa từng say như vậy.
Cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết, đêm qua hắn và hai người anh em tốt ngồi bên cạnh bồn hoa dưới lầu chung cư nhà cô uống rượu, hắn nhìn về phía cửa sổ ban công phòng cô, nhìn như vậy suốt cả đêm.
Cô giống như ánh sáng của ngọn đèn đường trong đêm tối, hắn không thể chạm vào cũng không phải vì hắn mà thắp lên.
Bộ Huy càng nghĩ càng trầm mặc, sau khi bước lên tàu điện ngầm, dưới ánh đèn sáng choang của buồng xe, hắn cầm vòng tay vịn đứng đối diện Ngư Vi. Hắn có thể cảm giác được thỉnh thoảng cô ngước mắt liếc nhìn hắn, tựa hồ rất lo lắng cho cảm nhận của hắn, vì vậy hắn đem những vấn đề khiến lòng mình rối rắm hỏi ra: “Hiện giờ, cậu không có đang hẹn hò, đúng không?”
Ngư Vi thấy hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó hỏi mình một câu như vậy, cô gật đầu: “Không.”
Khoảng cách giữa cô và hắn rất gần, trong trí nhớ dường như chưa bao giờ mặt đối mặt đứng gần nhau như vậy, lúc toa tàu lắc lư, cả người chao đảo, cô nghe thấy Bộ Huy nói tiếp: “Tớ sẽ không buông tay, theo đuổi là chuyện của tớ, còn đáp lại hay không thì tùy cậu.”
Ngư Vi cảm thấy nơi cổ họng như có từng giọt sáp nến nhỏ vào, nó muốn ngăn cô đừng mở miệng nói những lời từ chối, từng giọt từng giọt rơi xuống, sao cô không biết những lời mình nói ra sẽ gây tổn thương cho hắn chứ. Ngư Vi khẽ cắn chặt răng, cố gắng ép cái cảm giác chua chát nơi cổ họng xuống: “Tớ… đời này tớ sẽ chỉ thích một mình anh ấy, tớ xin lỗi, tớ thật sự…”
“Đừng nói nữa.” Bộ Huy cắt ngang lời cô, xoay mặt đi, hít một hơi thật sâu nhưng không nhìn tới cô nữa, vẻ mặt rất khó chịu. Ngư Vi chỉ có thể ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Sự im lặng kéo dài khiến thời gian cũng trở nên ngừng trệ. Khi âm thanh báo hiệu tàu sắp đến trạm dừng vang lên, Ngư Vi biết trạm kế tiếp cô sẽ phải đi xuống, ngay lúc chuẩn bị nói lời tạm biệt, Bộ Huy lại mở lời.
Tàu điện ngầm giảm tốc chậm lại, rất đông người ùa về phía cửa ra vào để chuẩn bị đi xuống, câu nói đó của hắn không lớn nhưng rất rõ ràng, giọng nói tựa như đang độc thoại với chính mình: “Ngày đó, lúc tớ đi tìm cậu, đã nhìn thấy cầu vồng…”
Lúc đó Ngư Vi không hiểu hắn nói gì, nghĩ lại mới nhớ, có lẽ là cái hôm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, hắn đội mưa đến tìm cô, mưa vừa tạnh mặt trời đã bừng sáng, có lẽ trên đường về Bộ Huy đã nhìn thấy cầu vồng.
“Ừm, như thế nào?” Cô hỏi.
Tàu điện ngầm dừng lại, ngay lúc cửa mở ra, Bộ Huy ngẩng đầu nhìn cô thật sâu, hé mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, chẳng thốt ra được chữ nào, hầu kết trượt một cái, lông mi cụp xuống: “Không có gì.”
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cầu vồng, và cô đối với hắn mà nói, chính là ánh cầu vồng rực rỡ. Cái ngày cầu vồng xuất hiện trước mắt hắn, đã chia cuộc sống của hắn ra làm hai nửa, nửa có cô hắn có một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Cô là tất cả ý nghĩa của hắn, dường như bởi vì cô, hắn có những bất an xao động thời trưởng thành, vào cái ngày hắn không ngờ đến, hắn có người mình thích, thích một người rồi, hắn biến thành một người đàn ông thực thụ.