“Bộ Tiêu, em yêu anh.”
Kỳ Diệu đi rồi, những chuỗi ngày ly biệt vẫn chưa kết thúc, ngay sau đó Phó Tiểu Thiều cũng đến thành phố W, đám anh em tốt của Bộ Huy cũng lần lượt rời đi, phân tán người trời nam kẻ biển bắc. Chợt quay đầu nhìn lại, chỉ còn Ngư Vi và Bộ Huy vẫn ở lại thành phố G.
Mùa hạ cứ thế trôi qua, khi gió thu về mang theo những cành hoa quế, trong cái vàng óng ánh nồng nàn hương quế, Ngư Vi cất bước tiến vào cổng trường đại học G, bắt đầu cuộc sống sinh viên.
Cuộc sống đại học của cô không tràn ngập sắc màu, mới mẻ và phong phú như phần lớn các bạn học khác. Vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt, Ngư Vi đăng ký học ngoại trú, buổi tối vẫn đi làm ở quán bar như trước. Ban ngày có giờ lên lớp, nên cô đã xin nghỉ việc ở cửa hàng tự chọn, cuối tuần này bắt đầu đến dạy kèm cho một cậu bé học cấp hai, số tiền kiếm được ít hơn khoảng thời gian cô còn nghỉ ở nhà, nhưng vào ngày nhập học cô lại nhận được một món quà đến ngoài ý muốn.
Sáng hôm đó sau khi vào trường đăng ký làm thủ tục xong, Ngư Vi nhận được điện thoại của văn phòng tuyển sinh đại học G, thông báo cô là người có số điểm thủ khoa đầu vào, nhận được phần học bổng cao nhất, hai vạn năm ngàn tệ. Năm nay, đại học G có chính sách tuyển sinh ưu đãi cho ba thí sinh có số điểm cao nhất được miễn hoàn toàn bốn năm học phí. Khi Ngư Vi nghe được tin đó, cảm thấy như một khối vàng lớn nện thẳng lên đầu mình.
Ngay trong hai tuần đầu tiên làm thủ tục nhập học, Ngư Vi nhanh chóng điền vào hồ sơ nộp lên hoàn thành xong các thủ tục, chỉ cần chờ phê duyệt xuống, học bổng sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản, nói cách khác, cô không cần phải đợi đến cái ngày đã khoanh tròn trên lịch nữa…
Không biết hôm nào số tiền đó sẽ vào tới tài khoản, cô có thể gửi lại cho ông nội Bộ trước thời hạn, rồi thực hiện những ước hẹn của chính mình, thổ lộ với Bộ Tiêu.
Lúc này đây, cô không còn bất kỳ đắn đo do dự nào nữa, thậm chí còn đang đợi thời gian trôi qua trong những ngày đầy vui vẻ và trông mong, nhưng có một người, luôn khiến cô mơ hồ lo lắng.
Bộ Huy vẫn mãi theo đuổi cô, kể từ khi lên đại học, thủ đoạn và mánh khóe của hắn ngày càng tăng, mặc cho Ngư Vi cự tuyệt thế nào đi nữa, hắn vẫn không có một tia dấu hiệu buông tha.
Gần đây, khi gặp nhau hay nói chuyện hắn hoàn toàn không đề cập đến chuyện thích cô nữa, mà chỉ nghĩ đủ các biện pháp đối xử thật tốt với cô, khiến cô không cách nào tránh né được mà cũng không đành lòng mất đi một người bạn như hắn.
Nếu nói về thay đổi, Bộ Huy tuyệt đối là người thay đổi nhiều nhất trong đám bạn trung học, đến mức ngày đầu tiên khi nhập học, Ngư Vi sửng sốt không dám tin.
Một buổi sáng, lúc Ngư Vi xuống lầu định đến bến tàu điện ngầm đi học, một chiếc Mercedes chậm rãi dừng dưới khu chung cư nhà cô, người tới là Bộ Huy.
Đó là chiếc xe Bộ Tiêu đã tặng quà sinh nhật hắn mười tám tuổi, hè rồi hắn đã sớm lấy được bằng lái, thậm chí Bộ Huy còn đến thành phố Z tham gia các khóa huấn luyện đua xe ở các cơ sở đào tạo, đã lấy được giấy phép lái xe hạng E, gần đây còn đang chuẩn bị tham gia thi đấu.
Vì vậy ngày khai giảng đầu tiên, Ngư Vi bị hắn tống lên xe mui trần chạy như diễu hành đến sân huấn luyện quân sự, một đường huênh hoang, khuấy động ầm ĩ trong sân trường.
Sau đó là chuỗi ngày huấn luyện quân sự, Bộ Huy lại tận dụng triệt để thời gian nghỉ đến tìm cô, lần nào tới cũng mang theo đủ thứ nước mát và kem chống nắng rồi kéo cô tới bóng râm nói chuyện. Mỗi lần xuất hiện đều kèm theo tiếng ngưỡng mộ la hét chói tai của rất nhiều nữ sinh, cả tiếng rầm rì bàn tán. Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Ngư Vi thật sự không thoải mái chút nào, bảo hắn đừng đến nữa, nhưng tới giờ có khi nào hắn nghe cô nói đâu.
“Tớ muốn đối xử tốt với cậu, cậu cũng ý kiến sao?” Đây là lời thoại thường xuyên của hắn.
Hắn quá khoa trương, quá nổi bật, ngày nào cũng lái siêu xe đến trường, vóc dáng cao lớn lại điển trai, từ lâu đã thu hút rất nhiều ánh mắt nữ sinh. Sau ngày khai giảng, đội xe của đại học G tuyển chọn đội ngũ mới, hắn không cần đăng ký đã được mời vào. Dù sao số người có giấy phép đua xe chỉ đếm trên đầu ngón tay, chuyên ngành của hắn lại là công nghệ kỹ thuật ô tô, được đội xe đào tạo bồi dưỡng thành tay đua. Hai chữ ‘tay đua’ này đối với các cô gái mà nói lực hấp dẫn quá mạnh, chưa tới mấy ngày hắn đã thành nhân vật đình đám, trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn ‘Hot boy năm nhất nổi tiếng nhất trường đang theo đuổi một cô nàng vô danh’…
Ngư Vi đích thực không có danh tiếng gì, cô học ngoại trú, luôn đi về một mình, mỗi ngày đúng giờ đến lớp, đúng giờ ra về, không có bất kỳ tiếp xúc nào với các bạn học, về cơ bản, không có ai biết cô. Nhưng bởi vì sự theo đuổi của Bộ Huy, dần dần cái tên cô cũng trở nên nổi tiếng, có người còn đến bắt chuyện, phần lớn đều xuất phát từ tâm lý tò mò, tới nghe ngóng tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Ngày hôm nay, rốt cuộc Ngư Vi cũng thấy mệt mỏi, không chịu được nữa rồi. Lúc Bộ Huy lái xe tới đón cô, cô nói cô sẽ không ngồi xe hắn nữa. Hắn chầm chậm lái theo phía sau cô, được một lúc thấy thái độ của cô chẳng mảy may thay đổi, hắn mặt lạnh giẫm mạnh chân ga, nghênh ngang rời đi.
Buổi chiều là tiết toán cao cấp, Ngư Vi mở sách giáo khoa chuẩn bị bài, vốn tưởng Bộ Huy thật sự tức giận sẽ không tới nữa, kết quả năm phút trước khi chuông vào lớp vang lên, một dáng người cao gầy bước lên bậc thềm trước cửa phòng học hờ hững đi vào, đầu hơi cúi thấp dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ nhưng vô cùng anh tuấn, ngay lập tức kéo theo những tiếng trầm trồ bàn tán.
Mấy nữ sinh ở dãy bàn phía trước khá hỗn loạn, lúc Ngư Vi ngẩng đầu lên đã thấy Bộ Huy đi tới bên cạnh mình ngồi xuống.
Hình ảnh này gợi lên những thân quen ngày xưa, lúc Bộ Huy ngồi xuống nháy mắt như có ảo giác phảng phất đưa hắn trở về những ngày tháng trung học, hắn đều ngồi bên cạnh Ngư Vi như vậy, vẫn là phòng học, vẫn một chiếc bàn hai người ngồi chung. Hắn vụng trộm lén nhìn sườn mặt nghiêng của cô, cô mãi là giấc mơ tươi đẹp nhất thời niên thiếu mà hắn không thể chạm tới được.
Lúc này đây, mọi thứ không có gì khác xưa, thậm chí trong ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh, không biết chừng hắn và cô vẫn luôn được xem là một đôi rất đẹp đang yêu nhau… Nhưng cũng có điều khác xưa, hắn bây giờ đã trở nên ưu tú hơn, có thể làm lóa mắt bao nhiêu nữ sinh, nhưng người con gái này vẫn luôn lạnh nhạt, hờ hững với hắn.
Bộ Huy đặt trà sữa và bánh ngọt vừa mua lên bàn, trầm mặc một hồi, cất tiếng: “Cậu biết có bao nhiêu cô gái muốn tớ đưa đón không?”
Ngư Vi ngồi đó, mặc dù rất không thoải mái nhưng cũng không biểu lộ gì, chỉ khép quyển sách lại, suy nghĩ vài giây rồi nhẹ nhàng trả lời: “Tớ biết, cậu hãy suy nghĩ lại, có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, thời trang và nổi bật hơn tớ, cậu đừng để ý tới tớ nữa…”
Bộ Huy nghe thấy cô lại lôi mấy lý do cũ rích kia ra để từ chối, phiền muộn bức bối quay mặt đi chỗ khác, cào mái tóc rối bời. Ngư Vi ngồi bên phải hắn, nên chỉ có thể nhìn thấy cái nốt ruồi lệ màu nâu nhạt dưới đuôi mắt phải và sống mũi cao ngất.
Hắn thật sự trở nên rất phong độ, rất anh tuấn, cô thường xuyên nhìn thấy có rất nhiều nữ sinh chạy theo sau hắn, những cô gái đó đều vô cùng tươi sáng, rực rỡ, tựa như biết bản thân mình điều kiện không tệ mới dám theo đuổi hắn. Có lẽ những cô gái như vậy mới xứng đôi với Bộ Huy.
“Cậu không thích xe mui trần tớ có thể đóng lại, cậu không thích xe thể thao tớ có thể đổi về xe đạp,” Bộ Huy nói nói một lúc, đột nhiên nổi giận: “Hay là cậu chỉ sẵn lòng ngồi xe người đàn ông kia? Rốt cuộc hắn ta là ai, tớ chưa bao giờ nhìn thấy hắn, hình xăm của cậu cũng là vì hắn đúng không?”
Lúc này, Ngư Vi mới có thoáng rung động, không còn lạnh nhạt hờ hững như nãy giờ, nét mặt buông lỏng, con ngươi đen nhánh khẽ lay động. Bộ Huy thu hết những biến đổi đó vào mắt, lửa giận trong lòng như bị khơi lên, hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô nữa, hắn đứng bật dậy đi ra khỏi lớp.
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên, Ngư Vi cúi mặt xuống, cô ngồi một mình ở hàng ghế đó, khẽ lướt qua hình xăm trên cổ tay trái, chỉ thấy buồn và chua xót.
Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, đến ngày đó, cô nhất định sẽ cho Bộ Huy một lời giải đáp, để tất cả những chuyện này đều kết thúc. Vốn dĩ cô định sau khi kết thúc công việc ở cửa hàng tiện lợi sẽ đi tìm Bộ Tiêu, nhưng cứ kéo dài mãi đến tận bây giờ, đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy anh.
Bộ Huy giận tới mức muốn nghiền nát răng, lao ra khỏi giảng đường như cơn lốc, nhìn thấy trước dãy phòng học chính chiếc xe màu đen của chú Út đang đậu ở đó, liền đi tới kéo cánh cửa bên ghế lái phụ ra.
Bộ Tiêu đang hút thuốc hờ hững nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thấy cháu trai ngồi vào vẻ mặt đầy u ám, nhất thời không biết phải nói gì, anh nhíu mày lại chậm rãi thở ra một vòng khói, thấy Bộ Huy cũng rút ra một điếu thuốc, ‘poong’ bật lửa sáng lên, đưa qua đốt cho hắn.
Sáng sớm nay, Bộ Huy đùng đùng nổi giận lái xe đến tiệm của anh, ngồi ở chỗ anh suốt cả buổi sáng, vừa uống rượu vừa bất mãn kể khổ, thấy hắn ban ngày mà đã muốn uống say, Bộ Tiêu muốn khuyên nhưng lại thôi.
Anh biết, hắn lại bị Ngư Vi cự tuyệt, trước đó rất lâu, kể từ lần đầu tiên Bộ Huy bị từ chối hắn đã đến tìm anh tham khảo ý kiến, nhưng bản thân anh có thể nói gì đây?
“Thằng nhóc cháu đừng đeo bám chặt quá, không có…” Bộ Tiêu nghĩ ngợi một lúc, rồi ngồi dậy phủi phủi tàn thuốc trên người, nói ra những lời rất thật: “Tính cách của cô ấy không thích quá khoa trương.”
Bộ Huy đang hút thuốc, động tác bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Bộ Tiêu: “Thật ạ?”
Bộ Tiêu cười khổ một cái, cánh tay khoác trên cửa sổ xe vịn đỡ trán, rốt cuộc vì sao anh lại phải dạy cho Bộ Huy cách theo đuổi cô thế này… Nhưng cũng chỉ đành thở dài, anh quả thật không còn cách nào khác, có lẽ đây là lần cuối cùng anh cho hắn ý kiến: “Theo đuổi con gái không phải thế này, đâu phải lúc nào cũng bám chặt theo như vậy, sẽ có lúc thu lưới, nhưng trước đó phải thả câu, lạc mềm buột chặt…”
“Chú Út, ý chú là con nên thờ ơ với cô ấy sao?” Bộ Huy như có điều suy nghĩ.
Bộ Tiêu không trả lời, nhàn nhạt nhếch môi cười, rốt cuộc nên làm thế nào là do chính bản thân hắn quyết định. Anh không cách nào moi tim móc phổi ra giúp hắn theo đuổi Ngư Vi, anh không cách nào làm được chuyện rộng lượng như vậy, anh cũng có góc khuất của mình.
Rốt cuộc anh đã đợi bao lâu rồi? Ngồi trong làn khói thuốc lãng đãng Bộ Tiêu thầm nghĩ. Bao lâu rồi, chính bản thân anh cũng không nhớ rõ, đợi mãi cũng đến ngày cô trưởng thành, vậy mà anh lại chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ. Anh không biết nếu như không có Bộ Huy dính vào, thì bây giờ quan hệ giữa anh và cô sẽ thế nào, chỉ là, nghĩ tới đây, Bộ Tiêu chau mày cười khổ, xem ra rất khó theo đuổi được cô, người gì đâu như ăn quả cân, quyết tâm sắt đá dầu muối không vào, cứng mềm không ăn, cho dù là chính anh theo đuổi, cũng không biết phải đuổi theo đến bao giờ.
Chỉ cách vẻn vẹn năm sáu mét, anh chỉ cần bước xuống xe, đi lên cầu thang đến cánh cửa kia là có thể gặp được cô, vậy mà anh vẫn không dám gặp, thậm chí cô còn không biết, giờ phút này anh đang đứng ngay ngoài giảng đường của cô.
Bộ Tiêu ngậm điếu thuốc lên miệng, khởi động xe, lúc xe từ từ lăn bánh rời khỏi trường học, lại nghe thấy Bộ Huy nói câu để đời kia: “Cháu sẽ không bỏ cuộc.”
Bộ Tiêu im lặng nghe, biết rõ mình chỉ có thể án binh bất động, chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát, kỳ thật trước mắt chính là ‘cục diện bế tắc’. Cho dù chỉ cần là Bộ Huy chịu buông lỏng ra một chút nói muốn từ bỏ, hoặc Ngư Vi lùi một bước nói đồng ý với tiểu Huy, anh sẽ không cách nào kìm nén được nữa, có lẽ đầu óc sẽ nóng lên kích động một lần mà nói với cô rằng anh thích cô. Nhưng tới giờ, hết lần này đến lần khác đều là, Bộ Huy cắn chặt không buông, cô thì kiên quyết cự tuyệt, hoàn toàn bế tắc.
Kể từ hôm đó, liên tiếp hai ngày sau Ngư Vi đều không nhìn thấy Bộ Huy, cô mơ hồ đoán rằng hắn đã buông tha mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Trưa hôm sau, trên đường đến căn tin ăn cơm, từ xa nghe thấy tiếng ‘gầm’ của chiếc siêu xe độ của Bộ Huy, cô xoay người lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Bộ Huy thả tốc độ chậm lại, trên xe là một cô gái cao gầy thon thả, dáng vẻ thuần khiết rất xinh đẹp nhanh chóng vụt lướt qua cô, cũng không nhìn cô lấy lần nào.
Bao nhiêu căng thẳng trong lòng Ngư Vi đã được đập tan, xem ra Bộ Huy đã thật sự từ bỏ rồi còn hẹn hò với bạn học khác, cô gái kia rất xinh xắn, nhìn vô cùng xứng đôi với hắn.
Chút áp lực cuối cùng còn sót lại đó rốt cuộc cũng đã có thể buông xuống. Hôm nay Ngư Vi nhận được tin nhắn của Bộ Huy, nói hắn xin nghỉ học đi đến thành phố khác thi đấu, cô chúc hắn đạt được kết quả tốt, hắn cũng không đáp lại.
Cũng trong ngày hôm đó, sự kiện luôn khiến cô ngổn ngang trăm mối đã đến lúc tháo gỡ. Ngư Vi nhận được điện thoại thông báo học bổng đã chuyển vào tài khoản, bảo cô kiểm tra xem đã nhận được chưa.
Trên đường đến ngân hàng, bầu trời sau cơn mưa trong vắt, đường phố rải đầy ánh vàng lấp lánh, những giọt thủy tinh trong suốt như chiếc gương đón nhận ánh mặt trời làm sáng bừng từng lá cây ngọn cỏ. Lúc rút tiền, các ngón tay của Ngư Vi run hết lên.
Nhìn vào số dư tài khoản là một con số cô chưa từng thấy bao giờ, cô đã để dành từ rất lâu, còn có cả học bổng, Ngư Vi cứ nhìn mấy con số kia không chớp mắt, khi tờ tiền cuối cùng chạy ra khỏi máy ATM trên tay cô đã là một xấp rất dày. Ngư Vi lập tức cất vào phong bì, gấp kín lại cẩn nhận nhét vào trong túi xách.
Ngày mai là đúng vào thứ bảy, tuần sau sẽ đến sinh nhật của Bộ Tiêu, sinh nhật anh là ngày hai mươi bảy tháng chín, những ngày này hệt như được thời gian xếp đặt, khiến Ngư Vi có một loại dự cảm tốt lành.
Chiều thứ sáu không có tiết học, Ngư Vi đi một mình đến trung tâm mua sắm, cô mua đôi giày cao gót đầu tiên trong đời, tiện thể mua thêm một chiếc váy và ít mỹ phẩm còn thiếu, đêm đó về nhà, cô ru mình vào giấc ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau, lúc thật sự đã đứng trước khoảng sân nhỏ của Bộ gia, Ngư Vi liếc mắt nhìn thấy xe của Bộ Tiêu đậu trong sân, trái tim như lập tức vọt lên cuống họng, thịch thịch thịch, nhảy đến vô pháp vô thiên, cô hít thật sâu mấy hơi dài rồi đưa tay nhấn chuông cửa.
Đợi một hồi lâu, lúc này Ngư Vi mới cảm thấy mình quá kích động nên đã tới hơi sớm, nhìn vào điện thoại vẫn chưa tới tám giờ.
Diêu Tố Quyên vội vã khoác áo ngoài chạy ra, khi nhìn thấy người đến là Ngư Vi, lập tức cười thật tươi: “Thím còn đang nghĩ xem ai đến, thì ra là cháu!”
Cửa mở ra, Ngư Vi muốn chào buổi sáng, nhưng nghĩ hồi lâu, không biết sau này vẫn gọi là bác gái hay sẽ thành chị dâu, cô bối rối liếm liếm đôi môi khô khốc không lên tiếng. Diêu Tố Quyên thấy cô mặc váy, đi giày cao gót, còn trang điểm rất xinh, hai mắt không khỏi tỏa sáng: “Sao hôm nay lại xinh đẹp thế này? Còn đến sớm như vậy, ngoại trừ ông cụ vẫn chưa có ai thức dậy đâu…”
Ngư Vi lấy lại bình tĩnh cất lời: “Cháu đến tìm ông nội Bộ.”
Diêu Tố Quyên nhíu đôi mày thanh tú, nhất thời không hiểu, chợt nhìn thấy phong bì Ngư Vi cầm trên tay, lập tức hiểu ra.
“Con đó, thật sự trưởng thành rồi.” Diêu Tố Quyên nói một câu nghiêm túc như vậy rồi nắm tay Ngư Vi đi vào nhà, đến phòng ông cụ Bộ.
Người già thường ngủ ít, trời vừa hửng sáng đã thức giấc, lúc Ngư Vi đi vào, ông cụ đang ngồi nghiên cứu nước cờ trước bàn đọc sách, thấy Ngư Vi tới, liền buông quyển sách dạy đánh cờ trên tay ra, có phần sửng sốt vui mừng và kinh ngạc, lấy cái kính lão xuống thả lủng lẳng trên sợi dây đeo trước ngực, thắc mắc: “Nha đầu con sau lại tới sớm thế này?”
Ngư Vi ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, sau đó vô cùng nghiêm túc lấy phong bì ra đặt lên bàn, nói: “Ông nội Bộ, con tới đây vì muốn nói về sau con không dám phiền ông giúp đỡ nữa, đây là khoản tiền đầu tiên con kiếm được, sau này đợi con kiếm được nhiều rồi, con nhất định sẽ đến hiếu kính người.”
Ông cụ Bộ nghe cô nói như thế, cô con dâu trưởng đứng bên cạnh cũng cười thật tươi, ông cụ mỉm cười hiền từ nói: “Con cháu lớn rồi, đã có tiền đồ rộng mở rồi, tốt, ông biết rồi, nhưng không được phép miễn cưỡng chính mình, nhất định phải lấy việc học làm trọng, ông chỉ là một ông già, cũng không cần con kiếm tiền hiếu kính, về sau có thể chơi cờ với ông, ông đã thỏa mãn.”
Nói xong, hai người đi ra khỏi phòng ông cụ, Diêu Tố Quyên kéo tay Ngư Vi tính dẫn xuống lầu: “Nha đầu, con ăn sáng chưa?”
Ngư Vi thoáng ngập ngừng, rốt cuộc vẫn đứng lại bên cạnh cầu thang: “Chú Bộ, hiện giờ đang ở trong phòng ạ?”
Diêu Tố Quyên kinh ngạc giương mắt nhìn Ngư Vi, thấy cô có vẻ rất khẩn trương, ngực cứ phập phồng lên xuống như đang thở dồn dập, còn liên tục nuốt nước miếng tựa như cổ họng đang khô khốc, bà thoáng không thể tin được, cười nói: “Hắn là đồ quỷ lười, hôm nay lại là thứ bảy, đương nhiên ở trong phòng rồi, con có chuyện tìm hắn, hắn ước còn không được, đi nhanh đi.”
Nhìn Ngư Vi cắn cắn môi dưới, như lấy hết dũng khí đi nhanh về phía cửa phòng Bộ Tiêu, lúc xuống lầu Diêu Tố Quyên ngẫm nghĩ, không phải cá thật sự cắn câu rồi chứ? Đợi lát nữa Ngư Vi đi xuống nhà, bà cũng muốn quan sát kỹ xem sao.
Ngư Vi bước đến gần phòng của Bộ Tiêu, từ xa đã thấy cửa phòng anh mở rộng, tim cô bắt đầu đập liên hồi, không ngờ anh đã thức dậy. Lúc đi tới trước cửa, vừa đứng lại ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh.
Có lẽ anh mới tắm xong, mái tóc đen dày vẫn còn ẩm ướt, anh đang ngồi ở cuối giường, hình như vừa mặc xong quần áo, trong miệng đang ngậm nửa quả táo, dáng vẻ biếng lười. Đột nhiên nghe thấy tiếng động, anh hờ hững ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, lúc nhìn thấy cô, vẻ mặt đầy sững sốt.
Bộ Tiêu khẽ cau mày mỉm cười lấy quả táo trên miệng xuống, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Ngư Vi, nụ cười cong trên bờ môi, ngữ điệu trầm thấp cất lời: “Sao cháu lại đến… sớm như vậy?”
Ngư Vi đã không còn nước miếng để nuốt xuống nữa, rõ ràng lúc nãy cô đã uống nhiều nước như vậy, lúc này hệt như bị đưa lên bếp củi hơ khô, toàn bộ đều bốc hơi không xót lại giọt nào, tim cũng càng lúc càng nhảy hỗn loạn, ùng ùng trong lỗ tai đều là tiếng tim đập của chính mình.
Đôi mày kiếm của Bộ Tiêu chau lại thật sâu, ánh mắt chăm chú nhìn Ngư Vi nghiên cứu, thong thả nói từng chữ từng chữ: “Sao không nói gì vậy?”
Khoảng thời gian Ngư Vi đứng bên cửa tựa như cả thế kỷ trôi qua, cô lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của anh, căng thẳng đến mức hơi thở loạn xạ, thanh âm cũng trở nên khàn đục lạ kỳ, giống như không phải giọng nói của cô vậy: “Chú Bộ, cháu có thể gọi tên chú không?”
“Tên chú?” Bộ Tiêu nhíu mày, khẽ cắn nhẹ môi dưới, vẻ mặt ngạc nhiên như mình nghe nhầm, cứ như vậy hồi lâu, sau đó dường như chợt bừng tỉnh lấy lại được phản ứng, thấp giọng đồng ý: “Ừm, có thể.”
Cái tên cô không dám nhắc đến nhất, cái tên cô luôn giấu sâu trong đáy tim. Để đến được bên anh, cô vượt đèo băng suối, ngàn vạn khó khăn gian khổ, chỉ để được gọi một tiếng tên anh.
Tim đập thịch thịch thịch, Ngư Vi xiết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Bộ Tiêu…” Cô khẽ gọi tên anh, rồi bật thốt ra câu nói đó: “Em yêu anh.”