“Anh hy vọng điếu thuốc này vĩnh viễn đừng bao giờ tàn.”
Ngư Vi bất giác không biết phải trả lời anh thế nào, tựa như có bức tường chặn ngang nơi lồng ngực đến hít thở cũng khó khăn, không cách nào mở lời được.
Cô đối với Bộ Tiêu hiển nhiên đã vượt qua cái ‘hiểu’ đơn thuần, những ngày này, cô vì anh khó chịu, vì anh ấm ức, vì anh áy náy, vì anh đau khổ, vì anh mà cảm thấy nhẹ nhõm khi anh đưa ra quyết định. Trong mọi khoảnh khắc, cô chưa từng len vào khe hở vùng cảm xúc của anh khiến anh phải phân tâm, chỉ từng giây từng phút bước sát theo bên cạnh để cùng cảm nhận những gì anh đang phải trải qua, cho dù Bộ Tiêu nói phải đi, cô cũng chẳng nghĩ ngợi trong đầu rằng bản thân mình muốn gì.
Ngư Vi ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt điềm tĩnh cất lời: “Anh thật sự không cần lo lắng cho em đâu, cho dù cả thế giới này không ai hiểu anh cũng sẽ có em hiểu anh, hơn nữa, em thật sự không khó chịu.”
Ánh mắt Bộ Tiêu đầy dịu dàng nhìn Ngư Vi, nhìn cô điềm tĩnh điều chỉnh lại tâm trạng bất an lo lắng của mình rồi chậm rãi nói từng câu từng chữ hết sức chân thành: “Được ở bên anh dù chỉ một ngày em cũng đã rất mãn nguyện, huống chi còn nhiều ngày như vậy, chúng ta đã làm với nhau rất nhiều thứ, có những thứ em chỉ mới được trải nghiệm lần đầu, cuộc đời này em không tiếc nuối điều gì hết.”
Bộ Tiêu nghe thấy cô nói những lời tận đáy lòng chẳng chút che giấu, bỗng chốc như có ngọn gió thổi hỗn loạn vào lòng hồ nơi đáy mắt anh tạo nên những gợn nước lấp lánh, cô nói những lời này sao mà ngốc nghếch đến thế, đơn giản và thật thà đến thế, nhưng lại khiến trái tim anh ngập xót xa, anh siết chặt năm ngón tay cô, lắng nghe cô nói tiếp.
“Khoảng thời gian khó khăn vất vả trước kia em đã vượt qua được rồi, sau khi ở bên anh, em không còn cảm thấy có bất cứ khổ sở nào nữa.” Ngư Vi nói tiếp những lời rất chân thành, chỉ hận không thể trút hết những ý nghĩ trong lòng mình ra cho anh thấy: “Những chuyện anh lo lắng kia sẽ không bao giờ xảy ra đâu, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình, không chỉ bản thân mình, mà cả tiệm của anh, còn có nhà trên núi, em cũng sẽ đến… Đợi anh về rồi, chúng ta còn rất nhiều rất nhiều thời gian, có thể làm tất cả những gì mình muốn.”
Nghe đến đây, Bộ Tiêu mỉm cười khẽ thở nhẹ một hơi. Gần đây anh đã quên mất một số chuyện, cô là một người vô cùng tự lập, trước đây cô rất ghét làm phiền anh, bây giờ không có anh ở bên cạnh, cô sẽ càng chăm sóc bản thân tốt hơn…
“Haizz, anh bị tổn thương rồi, em cứ như vậy không cần anh nữa sao, hửm?” Bộ Tiêu ngã người ra sau, vì không khí quá nặng nề nên anh nói đùa để cô được thả lỏng.
Nào ngờ, Ngư Vi hết sức nghiêm túc lắc lắc đầu, chỉ một câu nói đùa của anh mà cô đã biến luôn thành châm ngôn: “Dĩ nhiên sao em có thể không cần anh chứ, có anh thì còn gì tốt bằng, chỉ là không có anh thì em vẫn sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt. Nếu như chỉ vì không có anh ở bên cạnh, mà em liền sống như bùn nhão, thì sao anh có thể yêu em được?”
Bộ Tiêu dở khóc dở cười cúi đầu thật thấp, anh bị chân lý nhân sinh của cô chọc cô không cách nào khép miệng được. Sau khi nén được cơn buồn cười, anh lại quay đầu sang nhìn cô, vẻ mặt cô vẫn bình thản và kiên định như vậy, anh đột nhiên có một loại dự cảm, tương lai cô sẽ biến anh thành một bộ dạng mà anh hoàn toàn chưa bao giờ hình dung tới. Làm ăn lăn lộn nhiều năm như thế, những bảo vật quý nhất anh nhặt được, cũng không thể nào so sánh với một góc nhỏ của cô.
“Sao anh cảm thấy phần còn lại của đời mình, anh sẽ bị vợ quản chặt thế này?” Bộ Tiêu nhướng nhướng mày, duỗi ngón tay ra ấn vào mặt Ngư Vi một cái: “Anh thấy, sau này chị dâu cả có thể lui về tuyến sau rồi, chuyện trong nhà để em quản là được…”
Đêm đó, Bộ Tiêu không ở lại nhà cô mà về ‘Vô Bảo Trai’. Ngư Vi biết anh còn công việc phải xử lý. Hửng sáng hôm sau anh đã có mặt ở nhà cô, nói đã mua vé máy bay vào ngày mai, gần đây có rất nhiều buổi triển lãm giao lưu trong và ngoài nước, anh chỉ cần chạy xong chuyến này cũng có thể mất hơn nửa năm. Trò chuyện với anh đôi ba câu, Ngư Vi mới biết, thì ra việc làm ăn này của anh cần phải chạy khắp nơi trên thế giới, mỗi khi đi đến các địa phương thu hàng sẽ tìm hiểu được rất nhiều chuyện xưa thú vị, gặp gỡ rất nhiều con người đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên Bộ Tiêu tán gẫu với cô chuyện làm ăn, anh còn tuyên bố rất nhiều lời táo bạo.
“Giãy chưa ra một trăm triệu anh chưa về.” Bộ Tiêu cà lơ phất phơ nói với Ngư Vi một câu như thế, Ngư Vi nghe vào tai cũng chẳng biết anh nói thật hay đùa, nhưng sau đó ngẫm lại thế nào cũng cảm thấy anh chỉ nói bừa…
Cô vốn lo lắng anh rời khỏi thành phố G lâu không về nhà, cuộc sống ở bên ngoài sẽ phải chịu vất vả. Nhưng khi lắng nghe anh nói chuyện một hồi, Ngư Vi bất giác cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Vốn dĩ anh cũng thường xuyên đi công tác, Bộ Tiêu nói gần đây quả thật anh quá lười, đã lâu rồi không có chạy ra ngoài, bây giờ chạy một chuyến cũng tốt.
Ngày hôm đó, hai người không ai nói gì đến buổi chia ly ngày mai. Kỳ thật Ngư Vi cũng không biết có phải anh sợ cô lo lắng nên mới cố ý nói những lời đó để an ủi cô hay không, nhưng theo thời gian dần trôi qua, cô cũng không muốn cứ nghĩ mãi những chuyện đó nữa, chỉ muốn một ngày này trôi qua thật êm đềm hạnh phúc.
Bộ Tiêu đưa cô đến mấy nơi, đầu tiên là về tiệm dặn dò cô một số việc vụn vặt, Ngư Vi đã chủ động đề nghị giúp anh trông coi tiệm, dù sao trong tiệm cũng còn có lão Hoàng làm chủ nên anh đồng ý.
Sau đó hai người đi đến siêu thị, dạo một vòng hết buổi trưa khiêng về rất nhiều thứ. Kỳ nghỉ Quốc Khánh đã gần kề, Na Na và Kỳ Diệu sắp trở về, Ngư Vi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, dự định đến lúc đó sẽ nấu cho cả hai những món thật ngon…
Cuối cùng tất cả mọi chuyện đều đã xếp đặt đâu vào đấy, hành lý cũng đã chuẩn bị xong, Ngư Vi hỏi Bộ Tiêu buổi tối anh muốn đi đâu, anh nhàn nhạt mỉm cười nói: “Ăn cơm em nấu.”
Thế là Ngư Vi vào bếp nấu mấy món ăn gia đình đơn giản, ba mặn một canh. Hai người ngồi đối diện trên bàn, ăn bữa tối cuối cùng trước khi tạm xa nhau một thời gian. Ngoài trời đã tối đen, màn đêm phủ xuống, bình minh đang đến gần, một đêm ngắn ngủi.
Tựa như những gì Bộ Tiêu đã viết trong bức thư tình kia, ‘Thời gian có đôi khi rất dài, có đôi khi lại vô cùng ngắn ngủi’, đó là một khái niệm mà người ta chỉ có thể định nghĩa theo sự mách bảo của trái tim, nó đằng đẳng trong những tháng năm đợi chờ hay đau thương mất mát, nó ngắn ngủi trong những tháng ngày hạnh phúc nhỏ nhoi. Ở bên anh trước khi phải chia xa thế này, cái khái niệm tương đối đó càng rõ ràng đến vậy.
Nếu xuất hiện một người có thể bẻ cong thời gian trong tim bạn, vậy thì người đó đã được bạn ban cho cái quyền chiếm giữ hết mọi ngóc ngách nơi linh hồn bạn suốt phần đời còn lại.
“Ngày mai anh bay chuyến mấy giờ ạ?” Trước khi ngủ, Ngư Vi nằm trên giường dịu dàng hỏi Bộ Tiêu. Cả ngày hôm nay, cô không hỏi vấn đề này, nhưng thời gian càng đến gần, cô càng cảm thấy hoảng hốt.
“Hơn tám giờ sáng.” Lúc Bộ Tiêu ngồi xuống mép giường, giọng nói cũng đã trở nên khá mệt mỏi.
Sớm như vậy, cơ hồ là trời vừa sáng anh đã phải đi. Lúc này đây, nằm cạnh anh trên giường, Ngư Vi mới cảm nhận được cái mùi vị chia xa đó, nó cứ chậm rãi đến gần rồi vặn xoắn trái tim cô, nó hoành hành khắp nơi day dưa không dứt, rồi dần dần biến thành sự trách hờn. Rốt cuộc tại sao cô và anh phải chịu đựng những điều này, từ đầu đến cuối Bộ Tiêu đều không bỏ lỡ cô, cô lại càng chưa từng bỏ lỡ anh, vì sao anh lại bị ép phải ra đi thế này…
Bộ Tiêu ôm Ngư Vi trong lòng, dần dần cảm giác được hơi thở cô bỗng trở nên rối loạn, anh xoay cô lại, một tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy em?”
Ngư Vi cắn chặt răng, cô sẽ cố chịu đựng đến ngày mai, sau khi anh đi rồi cô sẽ một mình vỡ òa, cô cố hết sức kìm nén cắn từng chữ: “Anh phải biết, anh không làm sai gì hết…”
Bộ Tiêu loáng thoáng nhìn thấy trong mắt cô những tia nước long lanh. Anh vốn biết cô hoàn toàn chẳng dễ chịu chút nào như cô cố thể hiện cho anh thấy, lúc này có lẽ đã đau lòng nát ruột nát gan rồi, anh vuốt ve mái tóc cô nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật sự không có gì đâu em, anh sẽ sớm trở về, chờ anh giãy ra một khoản lớn, anh sẽ đưa em đi dạo khắp thế giới, chúng ta biến trái đất thành quả địa cầu cho em nghịch, được không nào?”
Ngư Vi nghe anh nói đùa, rồi nghe anh kể nơi nào có phong cảnh đẹp, nơi nào nơi nào anh nhất định sẽ đưa cô đến. Cô ôm anh thật chặt, cảm nhận hơi ấm và mùi hương trên cơ thể anh, một giây thôi cũng không muốn phí phạm.
“Em ngủ đi, khuya lắm rồi.” Ánh mắt Bộ Tiêu sâu lắng nhìn cô nhắc nhở.
Ngày mai, khi cô đi học anh cũng đi rồi, trời đã gần sáng, nếu rơi vào giấc ngủ, đêm nay sẽ lại ngắn hơn.
Nhưng cô vẫn không cẩn thận ngủ thiếp đi, lúc giật mình mở mắt ra, mặt trời sắp ló dạng sau chân mây rắc chút ánh lam vào khe hở nơi mép rèm cửa sổ. Bên cạnh cô không có ai, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Bộ Tiêu đang rửa mặt.
Cái cảm nhận của thời khắc này cô thật sự chưa bao giờ nếm trải, Ngư Vi vén vội chăn đứng dậy. Cô biết thời gian không còn nhiều nữa, cô đi đến phòng tắm, nhìn thấy vali hành lý đã xếp gọn gàng của Bộ Tiêu trong phòng khách, cô vờ như mình không thấy gì hết, nhưng dạ dày cứ như có ai đó cấu cào, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Ngư Vi đẩy cửa phòng tắm ra, Bộ Tiêu đang cạo râu, anh xoay đầu lại nhìn cô, miệng nở nụ cười xấu xa thân thuộc: “Bảo bối, em dậy rồi sao?”
Gần gũi đến vậy, dường như chốc nữa đây anh phải đi chỉ là chuyện trong giấc mơ không có thật. Anh và cô cùng đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi ăn sáng. Ngư Vi nhìn lên đồng hồ treo tường, năm giờ, sáu giờ, đã sắp bảy giờ rồi, từng cây kim giờ, phút, giây cứ lướt đi rất nhanh, không cách nào buộc thời gian dừng lại… Cũng đến lúc Bộ Tiêu kiểm tra lại hành lý, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Giữa ban ngày, ánh mặt trời ấm áp sáng ngời phản chiếu rất rõ dáng hình anh. Anh mặc chiếc áo khoác đen dài, sải chân bước ra cửa, trên miệng là nụ cười ngả ngớn xấu xa, từng nét đều thân thuộc đến tột cùng, từng nét đều in sâu trong đáy mắt cô, cô tham lam muốn lưu giữ lại tất cả ở nơi sâu thẳm trái tim mình.
Lúc sắp bước ra cửa, Bộ Tiêu dừng lại hỏi cô: “Không ôm anh một cái sao?” Ngư Vi đi tới ôm chặt lấy anh, mặt chôn vào ngực anh, tựa như đã ôm thật lâu nhưng cũng tựa như chỉ thoáng qua một giây ngắn ngủi, đến cả hơi ấm của cơ thể anh cũng biến mất trong nháy mắt.
Không ai nói lời tạm biệt, chỉ như một ngày đi làm bình thường, sáng rời khỏi nhà rồi chiều tối lại trở về. Đôi đồng tử đen láy sáng ngời đầy giảo hoạt của Bộ Tiêu nhìn Ngư Vi thật sâu, anh nhướng mày nhìn cô mỉm cười, sau khi bước ra ngoài, anh đưa tay khép cửa lại.
‘Lách cách’ một tiếng, cửa đã bị đóng kín.
Toàn bộ thế giới, đột nhiên tĩnh mịch, im lặng như tờ.
Trước mắt cô bỗng chốc hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại căn phòng thinh lặng, rõ ràng cô còn ngửi thấy mùi hương trên người anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng hương nước ủi quần áo kia.
Bộ Tiêu đi rồi, không biết bao giờ mới trở về. Cô ở nơi này, không biết khi nào mới được nhìn thấy anh… Ngư Vi đột nhiên có một loại xúc động muốn xông ra cửa, chạy xuống cầu thang kéo anh lại, để cả thế giới này đều chìm vào địa ngục, tại sao ai cũng được quyền ích kỷ, dựa vào cái gì chỉ cô là không? Nếu bọn họ biết được, Bộ Tiêu có ý nghĩa thế nào đối với cô, giờ khắc này, cả thế giới đều rút sạch tiếng động, tắt hết ánh sáng, chỉ còn lại cánh cửa đóng sầm trước mặt cô, ai có thể hiểu cho nỗi khổ của cô.
Ngư Vi yên lặng đứng bất động ở đó, sự yên tĩnh bất ngờ ập tới là loại cảm giác tàn nhẫn vô cùng đáng sợ như dời non lấp biển đè chặt lên cô, không cách nào xoa dịu được.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy cả căn phòng như chìm vào ánh mặt trời rực rỡ sáng bừng đến không thật. Ngư Vi đi ra ban công nhìn xuống dưới lầu, chiếc xe màu đen của Bộ Tiêu đã không còn ở đó, nơi anh thường đỗ xe trống rỗng, anh đi thật rồi.
Đột nhiên cảm giác buồn nôn bỗng dâng trào mãnh liệt hơn, cô chạy thật nhanh vào phòng, xông vào nhà vệ sinh ôm bồn cầu nôn sạch toàn bộ thức ăn vừa nãy đã cố miễn cưỡng nuốt vào, cơ thể như bị người ta lộn ngược ra.
Bộ Tiêu đi xuống cầu thang, mở cửa xe bước vào, một loạt động tác vô cùng liền mạch lưu loát, cho tới khi khởi động xe, lấy hộp thuốc lá ra, động tác của anh bỗng khựng lại…
Hai tay anh đặt trên vô lăng, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá màu đen, trên gương mặt một chút nụ cười cũng không có.
Đây là thói quen cũ của bản thân, sau mỗi lần tạm biệt cô, anh đều ngồi trên xe đốt hết một điếu thuốc chờ đợi. Từ trước kia rất lâu, anh đã thầm ước định với mình như vậy, anh thật sự chưa từng bỏ lỡ một lần.
Trước đây, anh đợi dưới lầu nhà dì cô rồi đợi trước cổng trường nơi cô học. Sau này, anh đưa cô đến nhiều nơi, tâm trạng khi đốt điếu thuốc này cũng không giống nhau, có đôi khi lo lắng, có đôi khi đau đớn khổ sở, có đôi khi là nhẹ nhõm hạnh phúc, anh vì cô đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc như thế, nhưng chưa bao giờ trải qua cảm giác như lúc này.
Anh hy vọng điếu thuốc này vĩnh viễn đừng bao giờ tàn.
Tiếng ‘poong’ vang lên, anh bật lửa châm thuốc rồi rít một hơi, nhìn ngọn lửa lập lòe nơi đầu thuốc cháy sém một màu xám đen không ngừng lan tới đầu lọc, từng chút biến thành tro bụi rơi xuống, không thể nào ngăn nó lụi tàn. Lúc dụi tắt đầu thuốc, Bộ Tiêu khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười thoáng hư vô, đây có phải là điếu thuốc ngắn ngủi nhất trong cuộc đời anh không, sao nó lại vô tình tàn nhanh như vậy.
Bộ Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm hướng về phía ban công nhà Ngư Vi, hai chậu đỗ quyên kia vẫn còn đặt nơi đó, cô không có đi ra. Anh nhìn một lúc, treo lên mặt nụ cười hờ hững, rồi khởi động xe rời đi.
Ngày Bộ Tiêu rời khỏi thành phố G, ánh mặt trời rực rỡ đến lạ. Hôm sau là ngày nghĩ đầu tiên của lễ Quốc Khánh, buổi chiều hôm đó Ngư Na rời trường nội trú trở về nhà, cô bé vô cùng hứng khởi phụ Ngư Vi, hai chị em cùng nhau nấu cơm. Dường như con bé cũng nhận ra tâm trạng cô không tốt liền hỏi nguyên nhân, Ngư Vi nói Bộ Tiêu đi rồi, con bé há hốc miệng, bưng mặt: “Chị, chị và anh rể chia tay rồi sao?”
Vẻ mặt Na na đầy lo lắng, Ngư Vi lắc lắc đầu, lúc múc canh ra bát nhàn nhạt cất lời: “Sao có thể chia tay được, anh ấy đi công tác.”
Ngư Na ‘phù’ một tiếng, thổi ra một hơi dài: “Thật hù chết em, chỉ là đi công tác sao chị lại thương tâm thế này? Tình yêu ngay lúc cuồng nhiệt nhất tạm thời tách nhau ra giây lát cũng rất tốt, tiểu biệt thắng tân hôn đó, hai người cả ngày nghiêng qua lệch lại đều bám chặt lấy nhau, chỉ có cẩu độc thân như em đây sắp bị ngược chết.”
Thấy tâm trạng của chị gái không tốt, Ngư Na rất chịu khó rửa sạch bát đũa. Kết quả lúc loay hoay dọn dẹp nhà cửa, cô bé mới phát hiện ra khắp nơi đều là đồ đạc của Bộ Tiêu, bản thân cô bé chỉ mới rời nhà vào ký túc xá có một tuần lễ, vậy mà ở nhà chị gái đã mua thêm rất nhiều đồ cho anh rể, nào là dép đi trong nhà, ly nước, bàn chải đánh răng, tất cả mọi thứ đều có một bộ. Như thể khi cô bé không có ở nhà, hai người bọn họ đã sống chung với nhau. Ngư Na lại nhìn Ngư Vi đang ngồi trên sofa ngây người ra uống nước, bộ dạng lờ đờ muốn chết không muốn sống, cô bé không nhịn được thắc mắc: “Chị, mỗi lần chị và anh rể cái kia cái đó, có biện pháp không vậy?”
Ngư Vi đột nhiên nghe thấy em gái hỏi một câu kỳ quái như vậy, sững người ra một lúc, nghe nói thế, cô bất giác nhớ tới một chuyện, lần trước khi cô và Bộ Tiêu ở trong phòng tắm, lần đó quả thật không có biện pháp an toàn… Có điều trước đó chu kỳ kinh nguyệt của cô vừa hết, đúng vào giai đoạn an toàn. Nhưng lần đó cô quả thật có chút điên rồ, khiến cho Bộ Tiêu cái người không đáng tin kia ‘lên xe trước mua vé bổ sung sau’ còn sáng kiến âm thầm để hết lại bên trong.
Lúc này, đột nhiên nghe nhắc tới, Ngư Vi không kìm được bắt đầu căng thẳng, nửa mong đợi nửa lo lắng, cuối cùng cô dứt khoát nghĩ, nếu cô thật sự mang thai như vậy thật tốt, Bộ Tiêu không cần phải đi nữa…
Ngư Na nhìn vẻ mặt rối rắm của Ngư Vi, liền kề sát lại gần hỏi: “Chị, dì cả của chị chưa tới sao?”
“Không có việc gì đâu, thỉnh thoảng chậm mấy ngày thôi.” Lúc này đây, Ngư Vi cũng rối rắm không biết lòng mình đang nghĩ gì. Sáng nay cô còn bị nôn, có điều cô nghĩ vì tâm trạng không tốt, dạ dày không thoải mái nên mới buồn nôn, cho dù là phản ứng mang thai cũng không thể nào nhanh như vậy…
Trong lòng cứ đoán tới đoán lui, Ngư Vi bắt đầu mơ hồ thấp thỏm, nhưng vì xác suất rất thấp, nên cô cũng không nghĩ ngợi nhiều. Ngay lúc đó, kỳ nghỉ Quốc Khánh đúng hẹn mà đến, Kỳ Diệu trở về thành phố G. Ngày hôm sau, hai người liền hẹn nhau đi ăn cơm, đi dạo phố, tâm trạng của Ngư Vi mới tốt lên đôi chút.
Ngày nghỉ đầu tiên, cô và Kỳ Diệu hẹn nhau ở quán cà phê trước kia hai người thường lui tới. Ngư Vi tới trước, gọi một ly thức uống, đợi mãi hồi lâu sau, có tiếng chuông gió leng keng vang lên cửa tiệm bị đẩy ra. Cô ngẩng đầu nhìn thấy người đang tiến vào, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười rất lâu rồi mới xuất hiện trở lại.
“Đuôi!” Quả nhiên, từ đằng xa, cô đã nghe thấy tiếng hét to vô cùng thân thuộc Kỳ Diệu gọi mình, âm thanh đó ngọt ngào lại giòn tan, nhìn dáng hình quen thuộc kia kích động chạy tới chỗ cô đang ngồi.