Hàng năm, Bộ gia đều thả đèn trời để cầu xin những ước nguyện an lành. Năm nay trong nhà không có ai, Ngư Vi một mình làm. Người năm ngoái làm đèn, thả đèn đã không còn ở đây, Ngư Vi nhớ lại từng khoảnh khắc Bộ Tiêu dạy mình, ngỡ như anh vẫn còn đang bên cạnh, anh vẫn ngồi đó trên sofa, nơi khóe miệng luôn đong đầy nụ cười nhìn cô chăm chú. Ngư Vi trôi trong cái hư hư thật thật mơ hồ đó từng bước từng bước làm đèn trời.
Sau khi làm xong rồi, là lúc viết lên những ước nguyện, năm ngoái cô viết ‘Nguyện hàng năm có hôm nay, tuổi tuổi có sáng nay’. Khi đó cả nhà đoàn tụ đầm ấm hạnh phúc, khoảng thời gian ngắn ngủi đó thật tốt đẹp biết bao. Năm nay, cảnh vật vẫn còn đây nhưng người đang mãi tận nơi nào.
Ngư Vi và ông cụ Bộ ngồi ăn cơm trên bàn ăn trống trơn chỉ có hai người. Sau khi ăn tối xong, một mình Ngư Vi đi ra sân, cô đứng giữa tuyết rơi vô tận nhìn lên bầu trời đêm vời vợi, suy nghĩ trong chốc lát rồi viết lên hai chữ ‘Về nhà’.
Đèn Khổng Minh chở đầy hy vọng của cô, ngọn đèn vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp từ từ bay lên không trung. Hai chữ ‘Về nhà’ đen đậm kia sáng bừng lên nổi bật giữa không gian thăm thẳm. Bất luận hiện giờ mọi người đang ở đâu, cô cũng hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng trở về nhà.
Ngay đêm đó, trời đổ xuống một trận bão tuyết lớn. Ngư Vi ngủ rất muộn, nhưng cứ mãi chập chờn không yên. Vừa rạng sáng, cô đột nhiên bừng tỉnh, nghe thấy từ trên lầu truyền tới một tiếng động rất lớn.
Ngư Vi xỏ dép vội vàng chạy lên lầu, đến trước phòng ông cụ Bộ gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp lại ‘vào đi’, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi mở cửa ra bước vào trong, nhìn thấy ông cụ đang ngồi ở mép giường ho khan dữ dội, trên mặt đất có một chén trà bị vỡ vụn, Ngư Vi hoảng hốt lo lắng không yên.
Đêm đó, ông cụ lên cơn sốt nhẹ không ngừng ho khan, dường như đã bị nhiễm phong hàn. Suốt cả đêm, Ngư Vi không dám để ông cụ một mình trong phòng, cô gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của gia đình, sau khi bác sĩ khám xong kê toa truyền nước, cô ngồi đó đợi ông cụ ngủ say rồi cứ ngồi yên ở bên giường như vậy cho đến sáng.
Sáng hôm sau, người Bộ gia đang ở thành phố G đều trở về. Nhưng trước khi Bộ Tĩnh Sinh và Diêu Tố Quyên về tới, Bộ Huy đã có mặt ở nhà.
Hắn nhận được điện thoại của ba mình bảo hắn mau về nhà chăm sóc ông nội. Vừa bước vào cửa, Bộ Huy vô cùng kinh ngạc, hắn căn bản không biết trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế. Làm sao mà vừa về đến đã thấy trong nhà trống tênh không một bóng người, chỉ có Ngư Vi và ông nội ở nhà, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của ông nội, hắn vô cùng lo lắng.
Mới chỉ qua một đêm, mà ông cụ đã bị tắt tiếng hoàn toàn, Ngư Vi luôn ngồi sát bên giường trông nom một tấc không rời, có lần ông nội khàn khàn giọng chỉ mấp máy môi không thành tiếng, thều thào trong cổ họng dường như muốn nói gì, Ngư Vi kề lại gần cẩn thận lắng nghe, rồi hỏi: “Người muốn ngồi dậy ạ?”
Ông nội gật đầu, ngay sau đó Bộ Huy nhìn thấy Ngư Vi đứng dậy, đỡ lấy hai bên dưới xương sườn ông cụ dùng sức nâng người ngồi dậy, cô đặt cái gối tựa vào lưng ông nội, chỉnh lại cho ngay ngắn, khoác thêm áo ngoài cho ông rồi rót nước ấm bưng tới. Thậm chí khi ông nội muốn nhổ đờm, cô cũng không ngại bẩn, lấy khăn giấy lau cho người, vỗ vỗ vào lưng ông cụ để ông nhổ sạch đờm ra. Một lúc sau, ông nội đột nhiên muốn nôn mửa, nhưng lúc Ngư Vi đưa chậu tới, ông đã nôn hết ra giường. Chờ ông nội nôn xong, cô lại bắt đầu lau dọn, đổi chăn mền khác.
Trong thời khắc này, Bộ Huy cảm thấy Ngư Vi và hắn không cùng một thế hệ, cô giống như người lớn trong nhà tự tay chăm sóc ông nội. Mà hắn, thân là cháu trai chỉ có thể đứng một bên ngóng nhìn không dám đến gần, tay chân luống cuống không biết phải làm gì, quả thật là một người dư thừa.
Lúc Diêu Tố Quyên và Bộ Tĩnh Sinh vội vã chạy về đến nhà, đã thấy Ngư Vi và tiểu Huy đang canh giữ bên giường. Nhìn dáng vẻ của Ngư Vi biết cô cả đêm không được nghỉ ngơi liền bảo cô về phòng ngủ một chút lấy lại sức. Lúc Bộ Huy đi theo Ngư Vi xuống lầu, mới nhìn thấy vẻ mặt cô có chút mệt mỏi.
“Cậu chưa ăn sáng phải không?” Ngư Vi quay đầu lại hỏi Bộ Huy, vừa rồi cô nhìn qua đồng hồ để bàn mới bảy giờ sáng.
“Đừng để ý tớ, cậu đi ngủ đi.” Bộ Huy sao có thể để cô lại phải lo lắng chuyện ăn uống của mình.
“Vậy chút nữa cậu nhớ gọi tớ, có thể lát nữa ba mẹ cậu sẽ đi, người giúp việc vẫn chưa tới…” Trước khi đi ngủ, Ngư Vi dặn dò Bộ Huy. Lúc đi về phòng mình, cô nhìn thấy Bộ Huy vẫn đứng yên ở đầu bên kia hành lang, vẻ mặt nhìn cô có đôi chút phức tạp.
Có lẽ hắn cảm thấy khó hiểu vì sao cô có thể chăm sóc người bệnh thành thạo và nhuần nhuyễn đến vậy. Lúc này Ngư Vi đã trở về phòng, cô kéo rèm cửa sổ ra, trong lòng thầm nghĩ nếu cô cũng giống như Bộ Huy, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua chuyện vui buồn hợp tan, có lẽ khi nhìn thấy ông cụ bị bệnh, cô cũng sẽ đứng ngây người ở bên cạnh, tay chân luống cuống giống như hắn.
Ngư Vi không tránh được lại nhớ tới chuyện cũ, khi đó cô vừa tròn mười bốn tuổi, bệnh của mẹ không phải cảm lạnh đơn giản thế này. Cô tự tay chăm sóc bà, rồi cũng trơ mắt nhìn bà ngày một yếu dần cho đến ngày bà rời bỏ cô mà đi.
Trước khi ngủ, Ngư Vi nhìn bốn chữ ‘Bình Bộ Cửu Tiêu’ đang treo ở tường đối diện, tên anh, khoảnh khắc này, cô nhớ Bộ Tiêu, nhớ đến da diết khôn nguôi, đến cả sống mũi cũng thấy chua xót.
Có lẽ bởi vì trước khi đi ngủ, Ngư Vi đã nghĩ ngợi quá nhiều thêm vào đó là một đêm thức trắng mệt mỏi, vừa nằm xuống Ngư Vi đã nhanh chóng ngủ thiếp đi nhưng giấc ngủ rất cạn và mơ hồ.
Rèm cửa sổ không đóng kín, bên trong phòng tranh sáng tranh tối, Ngư Vi lạc vào tầng tầng lớp lớp những giấc mơ, nó ào ào đổ ập xuống ép cô tới mức không thở nổi.
Tất cả đều là những cơn ác mộng, hầu hết là những chuyện trước đây cô đã trải qua. Cô khóc nức nở chạy trong bóng đêm đen tối đầy tuyệt vọng, cô cố gắng nắm bắt thứ gì đó, cô đã thật sự nắm được trong tay, nhưng lại phát hiện ra đó chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, hai tay cô trống trơn chẳng có gì. Trong cái mông lung huyền ảo đó cô nhìn thấy mẹ khỏe mạnh nấu cơm trong bếp, cô hạnh phúc quá ôm chằm lấy bà vui đến ứa nước mắt: “Mẹ, thì ra mẹ không bị bệnh, mẹ vẫn khỏe mạnh về nhà sống với con, con cứ ngỡ mẹ đã bỏ con mà đi…”
Trong những kẽ hở rất nhỏ giữa mộng mị và tiềm thức, cô nghe đâu đó có tiếng vọng lại nhắc nhở rằng người đã mất thật rồi. Nó khiến cô không cách nào thở được, kẹt sâu vào tuyệt vọng bi thương.
Có những mảnh ký ức vỡ vụn vào những ngày trước khi mẹ qua đời, bà ra đi vì căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. Những ngày cuối cùng, bà bị xuất huyết tiêu hóa, từng ngụm từng ngụm máu cứ ọc ra. Ngư Vi nhìn thấy mình trong giấc mơ đó, cô đứng trước giường bệnh muốn làm điều gì đó cho mẹ, nhưng cô bất lực không làm được gì, tay cô dính đầy máu, toàn thân cô dính đầy máu. Trên giường, trên sàn nhà, máu cứ tuôn ra cô không cách nào ngăn được.
Trong mơ, cô nhìn thấy mình đi thi, thi đến môn cuối cùng. Trong lòng cô đầy bất an lo lắng, cô vật lộn từng giây từng phút trong phòng thi, cơ hồ dưới lớp áo sơ mi mỏng manh của cô đã ướt đẫm, như đã rút cạn nước trong cơ thể cô, mọi thứ trước mắt như trở thành hư ảo. Khoảnh khắc vừa làm bài xong, cô lao nhanh ra khỏi phòng thi, trời rất nóng, đến cả nhựa đường như cũng bị cái nóng thiêu đốt đó nấu tan ra vặn vẹo hình dáng, cô chạy như điên đến bệnh viện, nhưng… người đã không còn…
Trên giường bệnh trống không, căn phòng rất tối, rất tối.
Ngư Vi như con rối đờ đẫn, lảo đảo vịn cánh cửa phòng bệnh khụy người té xuống, trời đất ngả nghiêng.
Cô thật sự không chịu nổi, cô cảm thấy tim mình như bị xé tan ra, thế giới này cũng tan nát như trái tim cô.
Rõ ràng biết là mơ, nhưng cô vẫn không nhịn được bám vào khung cửa, òa lên khóc nức nở, vì sao lại bắt cô phải trải qua giấc mơ đau đớn thế này một lần nữa?
Không biết đã khóc bao lâu, cô bỗng cảm giác có một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt khuỷu tay mình.
Ngư Vi nức nở quay đầu lại, khi nhìn thấy rõ người trước mặt, cô biết cơn ác mộng tưởng chừng không có điểm cuối này rốt cuộc cũng đã đến lúc kết thúc, anh đã đến cứu cô thoát khỏi nó.
Vẻ mặt Bộ Tiêu trầm lặng đứng sau lưng cô, giữ lấy cô, đỡ cô đứng dậy khỏi mặt đất.
Anh là người duy nhất trong giấc mơ cô có thể nhìn thấy rõ, rõ đến từng đặc điểm khuôn mặt dáng người, chân thật đến vậy.
Cô lại khóc đến nát ruột nát gan, cô nhào vào lòng Bộ Tiêu, ôm chặt thắt lưng anh, tựa như nắm chặt cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, hai chữ kia không thể đè nén được tuôn ra khỏi cổ họng, là thứ âm thanh đầy tuyệt vọng đau đớn truyền từ nơi sâu thẳm linh hồn.
“Chú Bộ…” Cô khóc thật to kêu lên, tiếng khóc đó cơ hồ muốn ném cô ra khỏi giấc mơ đầy đau đớn: “Mẹ cháu chết rồi! Cháu không có mẹ! Chú có thể giúp cháu, giúp cháu…”
Bộ Tiêu rủ đôi mi dài ôm chặt lấy cô, bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve sau đầu cô, anh không nói gì chỉ áp mặt cô vào ngực mình để cô có thể khóc thật lớn.
Trong mơ màng hư hư thực thực đó cô cứ vô thức gọi ‘chú Bộ’, ‘chú Bộ’. Những giọt nước mắt lành lạnh lăn dài trên gò má thấm ướt đẫm gối kéo Ngư Vi ra khỏi giấc mơ, cô mới chợt nhớ ra mình đang ở nơi nào, nhưng những hồi ức đầy đau đớn đó níu giữ cô thật chặt, cô không cách nào thức tỉnh lại được, nước mắt cứ tuôn ra. Chưa bao giờ cô thấy cần anh như lúc này. Bây giờ cô không cần gì hết, chỉ muốn được nhìn thấy anh, giống như trong những giấc mơ, chỉ cần anh đến, anh sẽ đưa cô thoát ra khỏi những đau khổ.
Từ năm cô mười bốn tuổi, anh đã luôn ở bên cô. Lúc mẹ cô bị bệnh, anh đến giúp đỡ; lúc mẹ cô qua đời, anh đến an ủi vỗ về cho cô điểm tựa, rồi cái ngày đi đến nghĩa trang chôn cất tro cốt của mẹ, cũng là anh ở bên cô.
Ngay lúc này đây, cô mong anh trở về biết bao nhiêu, bản thân cô không cách nào khống chế được tâm trạng của mình nữa. Kể từ ngày anh đi, cô âm thầm góp nhặt những bất lực, cô độc và nhung nhớ; giờ đây tất cả mọi thứ đều vỡ òa.
“Cậu tỉnh dậy đi.” Ngư Vi vẫn còn đang khóc, bỗng nhiên có một đôi tay duỗi tới lắc lắc vai cô, đôi mắt Ngư Vi đẫm lệ mông lung nhìn về phía bên kia giường. Khoảnh khắc đó, cô ngỡ như mình nhìn thấy Bộ Tiêu, nhưng khi định thần lại, dáng vẻ của người đó có đôi phần tương tự anh, nhưng rõ ràng không phải anh.
Là Bộ Huy.
Ngư Vi phủ chăn lên che mặt lại, cô phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí yếu đuối này của mình.
Vừa rồi Bộ Huy đi đến cửa phòng Ngư Vi để gọi cô, chợt nghe thấy tiếng cô hét lên bên trong, hắn mở cửa đi vào nhìn thấy cô như đang rơi vào ác mộng, nhưng miệng cô liên tục gọi những gì, hắn nghe rất rõ.
Cô gọi ‘chú Bộ’, lẽ ra, cô không gọi chú Út như vậy, nhưng cô vẫn gọi theo cách xưng hô trước đây, cô khóc rất nhiều khóc đến thương tâm, hắn còn mơ hồ nghe thấy cô nói cái gì ‘Mẹ mất’…
Hắn chưa bao giờ thấy Ngư Vi như thế này. Lúc từ trong phòng cô đi ra, Bộ Huy đã nghĩ, tất cả dáng vẻ của cô chú Út đều tận mắt nhìn thấy, bởi vì từ rất lâu trước đây, lâu đến bản thân hắn cũng không biết là khi nào, chú Út đã luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô.
Trước đây cô từng nói với hắn rằng, từ khi lên mười bốn tuổi cô đã thích chú Út. Hắn khi đó tâm trạng kích động, căn bản không quan tâm cũng không để nó trong lòng. Cho đến hôm nay, hình như hắn mới mơ hồ hiểu ra, đối với Ngư Vi chú Út có ý nghĩa quan trọng như thế nào, quan trọng tới mức hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Bây giờ chỉ vì hắn mà chú Út phải rời đi, cô cần chú ấy như thế, nhớ chú ấy như thế còn kiên cường chống đỡ mọi thứ. Lúc này đây, hắn mới hiểu ra tình cảm của hắn dành cho Ngư Vi đã hoàn toàn không cách nào dùng chữ ‘thích’ để diễn tả nữa. Nó đã trở nên rất lạ lùng khó hiểu, hắn cũng không nắm bắt được, tựa như xa lạ lại tựa như đã hiểu rất rõ, nhưng có một điều hắn tuyệt đối không bao giờ muốn nhìn thấy Ngư Vi đau khổ.
Bộ Huy đi lên lầu hai, nhìn thấy Diêu Tố Quyên đang ngồi nói chuyện với Bộ Tĩnh Sinh vẻ mặt đầy căng thẳng, lúc hắn đến gần nghe thấy Diêu Tố Quyên nói: “Anh bảo lão Tứ trở về đi, trong nhà hỗn loạn thế này, một mình Ngư Vi sao có thể chống đỡ nổi…”
Bộ Tĩnh Sinh trầm mặc, rủ mắt xuống dường như đang áy náy, còn chưa kịp cất tiếng nói gì đã nghe thấy một giọng nói khác vang lên.
“Muốn tham gia quân ngũ là quyết định của riêng con, vốn dĩ không nên để chú ấy đi,” lúc Bộ Huy đi ngang qua hắn nói: “Con sẽ gọi điện cho chú Út bảo chú ấy trở về.”
Nghe thấy hắn nói một câu như thế, Diêu Tố Quyên lập tức trừng to hai mắt, sững người chằm chằm nhìn con trai mình. Nhưng Bộ Huy đã lướt qua bà bước ra ban công lấy điện thoại ra, lúc trước hắn đã xóa số của chú Út, giờ nghĩ lại mới thấy hành động đó trẻ con đến mức nào.
Cho dù có xóa bỏ thì những con số đó hắn vẫn thuộc làu làu từng chữ không thể nào quên được, càng không có khả năng che đậy những thứ như huyết thống, bất luận vào lúc nào, ở đâu, hắn nhìn thấy Bộ Tiêu cũng phải gọi một tiếng ‘chú Út’, đó là chuyện đã được định sẵn từ khi mới chào đời.
Kỳ thật rất nhiều lần, thỉnh thoảng hắn về nhà đi ngang qua căn phòng trống tênh của chú Út, hắn cũng không cách nào thích ứng được.
Nhấn số xong, Bộ Huy bắt đầu cảm thấy hồi hộp, rất lâu rồi hắn không nói chuyện với chú Út nên có đôi phần luống cuống lạ lẫm, nhưng điện thoại chỉ vừa vang lên hai tiếng đã có người bắt máy.
Hắn không nói gì, án binh bất động đứng sững người ra đó, hắn nghe thấy đầu bên kia cũng đôi chút trầm mặc nhưng rất nhanh sau đó đã truyền đến bên tai hắn tiếng cười hư hỏng đầy thân thuộc, Bộ Tiêu nghe thấy không nhịn được cũng bật cười theo.
“Rốt cuộc cũng đã chờ được điện thoại của nhóc.” Giọng nói của chú Út rất lâu rồi hắn không nghe thấy, nhưng vẫn âm điệu trầm thấp đầy khinh bạc chẳng khác nào lúc trước: “Thằng nhóc cháu cuối cùng cũng nhớ chú Út của nhóc rồi sao?”
Bộ Huy bất đắc dĩ dụi dụi chân mày, vừa định mở miệng, trên hành lang bỗng truyền đến tiếng la hét đầy hoảng hốt, sau đó cửa ban công đột nhiên ‘rầm’ một cái bị kéo mạnh ra, Diêu Tố Quyên như cơn lốc đột ngột lao vào, Bộ Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nghi hoặc nhìn bà, thấy sắc mặt bà trắng bệch đầy hoảng hốt.
“Tiểu Huy, ông nội con bị ngất xỉu rồi, con nhanh nói với chú Út, bảo chú ấy về mau đi!”