Người đàn ông đẩy cửa vào nhà, lỗ mãng vứt chìa khóa xe lên bàn, cởi áo khoác âu phục văng lên sofa, đi đến quầy bar tự rót cho mình một cốc nước đá, rồi uống một ngụm lớn.
Mặc dù không có rượu, nhưng cảm giác cay cay vẫn tràn ngập trong lòng. Anh cúi đầu nhìn cốc thủy tinh hình lục giác trên tay phải, bởi vì quá dùng sức nên khớp xương nổi lên rõ ràng, máu trên đầu ngón tay bị rút đi, để lại màu trắng nhợt nhạt.
Khép mắt lại, Đường Kính thả lỏng tay.
Như thế này không giống mình, không khống chế được cảm xúc, quả thực làm cho người ta sợ hãi.
Bỗng nhiên có một đôi tay vòng đến từ phía sau, sau đó một thân thể ấm áp mềm mại nép vào người, một âm thanh dụ dỗ nhẹ nhàng vang lên ngay sát tai anh: “… Mơn mởn đào non, lá xanh rườm rà. Cô ấy lấy chồng, thuận với người nhà.” []
[] Trích từ bài thơ “Đào yêu” trong Kinh Thi. Bài thơ có ba đoạn, đoạn Tiểu Miêu đọc là đoạn cuối. Cả bài:
I
Mơn mởn đào non,
Rực rỡ nở hoa.
Cô ấy lấy chồng,
Êm ấm cửa nhà.
II
Mơn mởn đào non,
Lúc lỉu quả sai.
Cô ấy lấy chồng,
Êm ấm nhà ai.
III
Mơn mởn đào non,
Lá xanh rườm rà.
Cô ấy lấy chồng,
Thuận với người nhà.
Đường Kính nhíu mày, vẻ mặt bất ngờ.
Tô Tiểu Miêu suy sụp hạ mặt: “Biểu tình của anh là sao?”
Anh xua tay: “Thấy một kẻ lưu manh bỗng nhiên có văn hóa như vậy, có chút không quen.”
Tô Tiểu Miêu nghiêm mặt nói: “Xin đừng coi thường lưu manh, cảm ơn.”
Đường Kính cúi đầu lướt nhìn đôi tay đang ôm chặt bên hông mình, nâng tay lên gõ mặt quầy bar, “Tiểu thư, phiền em buông lỏng tay một chút, anh muốn lên lầu.”
“Không được,” cô kiễng chân dựa sát vào lưng anh: “Trả lời một vấn đề đã mới cho anh đi.”
Anh nâng cốc lên uống một ngụm, biểu tình thản nhiên, sau đó mở khớp hàm: “Nói.”
“Vấn đề là thế này,” cô thanh thanh cổ họng, bắt đầu vấn đề: “Vào mùa đông năm X, anh đoán em đang làm gì?”
Đường Kính làm ra biểu tình tiếc nuối.
“Không biết,” anh đáp không chút để ý, “Anh chỉ biết mình đang làm gì.”
Tô Tiểu Miêu nhất thời phân tâm: “Anh làm gì?”
“Phạm tội.”
“…”
“Rửa tiền, giao dịch, v.v. Nhưng anh không giết người,” anh vẫn ra vẻ không để ý như trước, vừa uống nước vừa nhàn nhã đáp: “Còn muốn nghe tiếp không?”
“Không không không, không cần…” Tô Tiểu Miêu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thế giới đó của anh quá rộng lớn, tạm thời em không có ý muốn đi vào…”
“Vậy,” anh đặt cốc thủy tinh xuống: “Phiền toái em buông tay ra, anh muốn lên lầu.”
Cô bỗng ôm anh càng chặt hơn.
“Đường tiên sinh,” cô không có ý tốt ghé vào lỗ tai anh mở miệng, giọng điệu bỡn cợt: “Trước đây em đã từng nói với anh chưa, bộ dáng miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo của anh thật đáng yêu?”
“Chưa,” trong mắt anh hiện lên ý tứ sâu xa, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nhưng mà trước đây em từng nói với anh một câu khác.”
“Câu gì?”
“Khi phụ nữ nói đàn ông đáng yêu, % là đang quyến rũ anh ta…”
Lời còn chưa dứt, anh đột ngột quay lại ôm thắt lưng cô, dùng sức áp cô dựa sát vào quầy bar.
Chùm đèn thủy tinh trong phòng khách tỏa ánh sáng dịu dàng.
Cô bị đặt lên quầy bar, lồng ngực phải chịu lực, vì thế không nhịn được hô hấp dồn dập, không chịu thua muốn nâng chân đá anh: “Chẳng nhẽ anh không cho em được một phần trăm cơ hội chống án?”
“Không cần,” anh trói hai tay cô ra sau, thuận thế giơ tay cởi bỏ cúc áo ở cổ tay mình, động tác ôn tồn âm thanh dịu dàng như nước: “Một phần trăm đó, anh có thể lịch sự hoài nghi về nó.”
Tô Tiểu Miêu cười rộ lên, tươi cười có chút giảo hoạt, ngón tay gõ lên quầy bar: “Hoài nghi tức là huỷ bỏ, đây là chủ nghĩa cường quyền của anh đúng không.”
Bỗng nhiên Đường Kính cảm thấy thú vị.
Cùng người thông minh , quả nhiên trình tự cũng không giống nhau, tất cả chính trị pháp luật mà không hiểu chút gì, thì sẽ không khống chế được cô.
Anh chậm rãi cởi cúc áo sơmi của mình, dần dần lộ ra thân thể cường tráng, đồng thời không quên đùa với cô: “Em có biết pháp luật có một nguyên tắc này không, hoài nghi không phải là tội?”
“Ha,” cô cười một tiếng: “Xã hội đen cũng hiểu pháp luật?”
“Dùng một câu của em,” anh nhếch môi: “Xin đừng coi thường lưu manh, cảm ơn.”
Tô Tiểu Miêu nghẹn lời, bỗng nhiên cảm thấy mình đang bị người ta chiếm tiện nghi.
Ngón tay thon dài luồn vào trong chiếc áo dệt kim cổ rộng có cúc của cô, Đường Kính cho cô cơ hội cuối cùng: “Đoán đi, đoán trúng nguyên tắc này anh sẽ bỏ qua cho em.”
Cô nhún nhún vai, vẻ mặt hối hận.
“Đường tiên sinh, anh có biết ngành báo chí không học chương trình pháp luật không.”
“Được rồi, anh nói cho em, nguyên tắc đó tên là, nghi ngờ là vô tội,” nói ra đáp án, anh nở nụ cười, “Thế nên, vừa rồi em bị anh nghi ngờ có tội, nhưng cuối cùng anh được vô tội phóng thích em.”
Tô Tiểu Miêu chỉ chỉ cái áo dệt kim của mình bị anh niết chặt trong tay, nhìn anh cởi bỏ từng cái cúc một, cô nâng nâng cằm: “Anh đã quyết định phóng thích em rồi, thế cái này gọi là gì?”
“Cái này à, tên là…” Anh tươi cười dụ hoặc: “Vợ chồng .”
Cô thấy anh không chút để ý cởi bỏ cúc áo của mình, động tác khiêu khích lại khiêu khích, đồng thời còn không quên đi uống hết nước trong cái cốc thủy tinh bên cạnh. Vài phút sau, mới tiếp tục việc đang làm dở.
Tô Tiểu Miêu không nhịn được ha ha một tiếng chê cười anh: “Anh uống gì mà nhiều thế, khát lắm sao?”
Anh không để ý đến lời chế giễu của cô, móc ngón tay tháo bỏ trói cuộc trên người cô, sau đó thản nhiên mở miệng: “Uống nước và khát nước không liên quan đến nhau.”
Buông cái cốc, anh bỗng nghiêng người về trước, hai tay ôm chặt vòng eo cô, cắn lên môi cô. Cô còn không kịp phản kháng, anh đã nuốt lấy đầu lưỡi của cô rồi.
Lúc này Tô Tiểu Miêu mới hiểu được, anh uống nhiều nước là có hàm ý.
Bởi vì từng có nước trong thấm vào, nên không gian nhỏ hẹp này trở nên sạch sẽ thanh nhuận, có cảm giác ẩm ướt mềm mại, mang theo hơi thở thuần khiết mát lạnh, càng tăng thêm sức dụ dỗ cô tiến vào.
Hóa ra, điều anh nói là thật, uống nước thật sự không liên quan gì đến khát nước, mà chỉ liên quan đến chuyện làm yêu với cô thôi.
Loại chuyện này, thật sự chỉ có cao thủ mới có thể làm được.