Biên tập: B
Ta quỳ xuống trước mặt cha, rốt cuộc bây giờ cha đã biết kế hoạch của ta và Thanh Y, ông hung hãn quăng cho ta một cái tát: "Diêu Lục Y, con đây là đang muốn làm cha tức chết đúng không, con có biết Thanh Y đã phải chịu bao nhiêu khổ sở không hả? Cha đã phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được con bé trở về."
Ta chỉ có thể im lặng.
Cha đi qua đi lại, rồi dừng trước mặt ta: "Nhất định không được nói ra chuyện này, tìm được Thanh Y trước rồi nói sau, con ngoan ngoãn ở yên trong phòng cho cha, nghe rõ chưa?" Ba chữ cuối cùng gần như là gầm lên.
Ta gật đầu.
"Bây giờ con cứ quỳ ở đây, tự suy nghẫm lại đi." Cha tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Ta quay đầu nhìn cha, nước mắt liền cứ thế chảy ra.
Ba ngày sau mới tìm được Thanh Y, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của nàng đủ khiến tất cả mọi người biết chuyện gì đã xảy ra với nàng.
Chỉ cần có người lại gần nàng, nàng liền thét chói tai không ngừng.
Thành chủ nổi trận lôi đình, nhưng cũng không thể tìm được tên tặc nhân đó.
Thanh Y được người của cha tìm được ở một ngôi miếu đổ nát, vì không thể để lộ thân phận thật, Thanh Y liền vẫn ở trong phòng ta như cũ.
Ta ở phòng nàng cũng có thể nghe được tiếng thét chói tai và tiếng đập phá đồ đạc của nàng.
Mạnh Quân đến cửa tìm cha ta, hắn nói với cha ta rằng bất kể Lục Y đã gặp phải chuyện gì, hắn cũng sẽ dùng kiệu tám người nâng đón dâu. Cha từ chối đề nghị của Mạnh Quân, đã vậy còn đuổi Mạnh Quân đi.
Sau đó cha nói chuyện này với ta, cha đập bàn rất mạnh, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận của mình: "Nếu như không phải con và Thanh Y càn quấy như vậy thì sao có thể xảy ra chuyện vô liêm sỉ này. Con tinh thông võ nghệ, sao tên tặc nhân kia có thể thuận lợi ra tay. Bây giờ người của Mạnh gia chỉ có một mình Mạnh Quân tới, thế thôi cũng đã biết thái độ của Mạnh gia rồi."
Ta nhìn người cha mà ta vẫn luôn kính nể: "Cha, nếu người bị bắt đi thực sự là con, cha sẽ không đau lòng đâu, phải không?"
Cha chợt nắm chặt quyền, đứng phắt dậy khỏi ghế: "Diêu Lục Y, con bé là muội muội con."
Ta tới thăm Thanh Y, vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng khuyên nhủ của nha hoàn bên trong: "Đại tiểu thư, người hãy ăn một chút gì đi." Đáp lại nàng ta chỉ có tiếng đập phá.
Ta liền đi thẳng vào, Thanh Y đang rúc ở trên giường, nhìn thấy ta thì hơi ngây người, cánh tay đang giơ bình hoa lên khựng lại, nha hoàn bên cạnh vội xông lên đoạt lấy.
Ta nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng, quay sang bảo nha hoàn hầu hạ đi ra ngoài.bg-ssp-{height:px}
Thanh Y nhìn vẫn nhìn ta chằm chằm, từng giọt lệ cứ thế chảy ra.
Ta vừa đi tới mép giường, ống tay áo của ta liền bị Thanh Y túm lấy, nàng đang khóc.
Tay ta run rẩy, cuối cùng ôm lấy Thanh Y.
Ta nghe Thanh Y nói với ta: "Đúng... Đúng... Không dậy nổi."
Thanh Y tự sát.
Dùng roi Thực Cốt của ta.
Cha liền như già đi mười tuổi, ông cho người nhanh chóng tổ chức hậu sự cho Thanh Y.
Người trong cả thành Hoạ Tiên đều biết Diêu Lục Y đã chết.
Ngày hôm sau, Diêu gia bày tỏ vì thương nhớ Lục Y, Thanh Y đã đổi tên thành tên của tỷ tỷ mình, sống thay cả phần của Lục Y, hơn nữa còn để roi Thực Cốt mà tỷ tỷ thích nhất ở bên người để tưởng niệm.
Hai năm sau, thiên kim của Diêu gia Diêu Lục Y được gả vào phủ thành chủ.
Nếu như không phải ta phát hiện hà bao mà Thanh Y thêu xuất hiện trên người Mạnh Quân, ta cũng sẽ không biết là họ đang lừa gạt ta.
Khi đang tức giận, ta lại bất ngờ phát hiện ánh mắt quan tâm quá mức của thành chủ với mình.
Ta bèn dùng hôn sự của mình để đưa ra yêu cầu này với hắn, lập ra kế hoạch khiến Thanh Y biến mất. Dĩ nhiên, ta không hề muốn Thanh Y xảy ra chuyện gì cả.
Đèn thỏ chính là ám hiệu của ta với thành chủ, đèn thỏ rơi xuống đất là sẽ ra tay, ai bảo họ để ta phát hiện ra tư tình của họ cơ chứ.
Vốn dĩ ta chỉ định để Thanh Y rời khỏi thành Hoạ Tiên, nhưng tên tặc nhân mà thành chủ mời tới lại thấy sắc mà nổi tà dâm, làm loại chuyện đó với nàng.
Nhưng vậy thì cũng thế nào? Trên thế gian này vốn chỉ nên có một Lục Y ta mà thôi.
Hoàn.