Edit&Beta: Miêu
Bụng của Tiểu người què hiện tại to như là cái trống, Trương đồ tể bây giờ chuyện gì cũng không cho y làm, mỗi ngày khi mở tiệm cũng dẫn tức phụ theo.
Bây giờ Tiểu người què ăn uống rất tốt, Trương đồ tể mỗi ngày đều tìm món mố để dỗ y ăn.
Đại phu nói phải có chay mặn phối hợp với nhau, mỗi ngày ngoại trừ thịt Trương đồ tể còn mua thêm trái cây, nấu nhiều món khác nhau để dỗ Tiểu người què ăn cơm.
"Để ta nằm cho ngươi ngồi đi, đại phu nói mấy ngày này phải vận động nhưng không được làm quá sức." Trương đồ tể nhìn Tiểu người què nằm trên chăn bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, "Nếu có chỗ nào không thoải mái ngươi nhất định phải nói với ta, có nghe thấy không! Ta đã mời bà mụ đến rồi, đang ở phòng bên cạnh, mỗi ngày ta đều ở cạnh ngươi không cần phải sợ."
"Ta không có sợ." Tiểu người què mỉm cười nhìn hắn hồi hộp, y bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều, gấp cái chăn thôi mà cũng đâu tính là việc nặng đâu, cũng chỉ có mình Trương đồ tể là lo sợ không đâu.
"Ngươi đừng lo ta nói thật mà."
"Bảo a." Trương đồ tể ôm Tiểu người què mũm mĩm vào lòng, cùng nhau ngồi trên ván giường cảm thán, "Cuộc sống sau này của chúng ta nhất định là rất tốt."
"Đó là đương nhiên."
Tiểu người què chầm chậm ngẩng đầu ở trên mặt phu quân mình hôn một cái.
Hình như thích hắn rồi.
Ân, chỉ có chút mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
- ---
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Miêu: Thật ra Miêu tình cờ biết được bộ này, lúc đọc thử thì thấy cũng rất được nên quyết định dịch ra.
Với lại mấy ngày nay tui cũng không có tâm trạng để dịch truyện, nên dùng bộ này để tìm lại cảm giác.
Truyện còn nhiều sai sót mong mọi người bỏ qua nha!
Cảm ơn mọi người đã đọc!.