Bạch Tử Thạch đem quyết định của mình nói cho Lan Gaia, Lan Gaia kinh ngạc rồi kéo Bạch Tử Thạch ngồi lên tràng kỷ: “Học viện Oliver, nếu như là thật, vậy cũng thật là chuyện không sai. Ta rất ủng hộ ngươi đi. Cái thú nhân gọi là Vincent kia, nếu ngươi đồng ý để hắn trở thành người canh gác của ngươi, như vậy ta có thể tin tưởng hắn đối với ngươi không có gì ác ý. Nhưng, ta hy vọng ngươi có thể cẩn thận bảo vệ mình, thân thể của ngươi so với á thú nhân bình thường yếu hơn rất rất nhiều, điểm này ngươi nhất định phải hiểu rõ. Kỳ thực, ta cũng vẫn do dự có nên khích lệ ngươi đi đến địa phương nào lớn hơn không, Maca thành mặc dù rất tốt, nhưng điều kiện nơi này quả thật kém hơn những địa phương khác. Ngươi lại là thứ cần được nâng niu chiều chuộng. Hiện tại, ta không cần phải do dự nữa rồi.”
Bây giờ Bạch Tử Thạch mới biết suy nghĩ của Lan Gaia, cậu vừa kinh ngạc vừa cảm động, cậu có thể ở lúc vừa mới xuyên qua gặp được người hiền hòa lại quan ái như này, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời của cậu.
Bạch Tử Thạch không tự chủ được cho Lan Gaia một cái ôm thật chặt: “Lan Gaia, ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận bảo vệ mình, sẽ không chịu thương tổn gì. Chờ ta hoàn thành việc học tập, ta sẽ trở lại gặp ngươi.”
“Ta chờ ngươi trở lại.” Lan Gaia sờ sờ đầu Bạch Tử Thạch, mỉm cười nói.
Ngày hôm sau, Lan Gaia xin y viện nghỉ một ngày, làm nhân chứng, tham gia nghi thức kết nối khế ước của Bạch Tử Thạch và Vincent.
Thủ bạn xử là nơi đặc biệt chịu trách nhiệm kết nối khế ước người canh gác, đồng thời bọn họ cũng chịu trách nhiệm bảo vệ quyền lợi của á thú nhân trong khi khế ước. Bạch Tử Thạch cầm thẻ từ của mình cùng Vincent đứng ở trên một cái đài tương tự như đàn tế, giải quyết thủ tục cho bọn họ là một á thú nhân nhìn qua có vẻ không thân cận lắm. Hắn đem thẻ từ của hai người chồng lên nhau đặt vào chỗ lõm xuống trên một cái hộp, sau đó ấn mấy cái nút, lúc cái hộp phát ra hai tiếng ‘Đô đô’ xong thì đem thẻ từ lấy ra, trả lại cho hai người Bạch Tử Thạch, nghiêm túc cảnh cáo Vincent: “Hiện tại, quan hệ khế ước của hai người đã ghi lại trong thẻ từ của ngươi, nếu như không muốn mang theo vết nhơ cả đời tìm không được bầu bạn hoặc là phải vào chỗ cấm giới, thì phải đối đãi thật tốt với cậu ấy.” (cấm giới tra toàn thấy là những điều cấm trong kinh phật, nhưng chỗ này chắc là chỉ nơi trừng phạt, giam cầm gì đó @@ !)
Vincent cầm lấy thẻ từ của mình, nét mặt luôn luôn lạnh lùng lúc này cũng thay đổi thành ôn nhu, hắn cúi đầu nhìn Bạch Tử Thạch, nhẹ giọng đáp: “Ta sẽ.”
Bạch Tử Thạch không hiểu sao, lại có loại cảm giác đứng ở trong giáo đường hướng về phía cha xứ nói ‘Ta nguyện ý’, ngô. . . Tâm tình có chút vi diệu.
Bởi vì Vincent vẫn còn lưu lại Maca thành mấy ngày, nên Bạch Tử Thạch bị hai người Bích Khê và Lan Gaia mang đi mua không ít đồ, bởi vì cũng không có kinh nghiệm đi xa, Bạch Tử Thạch quyết định đem hết thảy mọi việc đều giao cho hai người Bích Khê và Lan Gaia, đương nhiên, dùng chất liệu gì vẫn phải cần cậu đến chỉ định.
Cho đến lúc này, hai người Bích Khê và Lan Gaia mới biết được Bạch Tử Thạch đến tột cùng có bao nhiêu mềm mại. Giao thông của Maca thành cũng không phát triển lắm, từ nơi này tới thành phố lớn hơn ở phía đông Aggreko phải gần hai cái nửa tháng, phương tiện giao thông cũng không cần Bạch Tử Thạch quan tâm, nhưng cậu cần chuẩn bị đồ dùng rửa mặt của mình, chăn chiếu, quần áo, mặc dù nói thức ăn cũng có thể giao cho Vincent, nhưng Bạch Tử Thạch nghĩ đến từng đống thịt nướng, nên vẫn quyết định tự mình làm. Dù sao chặng đường lần này rất xa, Bạch Tử Thạch không muốn làm khó bản thân.
Chăn mềm hết thảy đều hoàn toàn mới may, dùng tơ Thổ Ti thú phun ra làm thành, kể cả y phục của cậu cũng vậy. Bởi vì trước đó đã nhìn thấy chiếc xe khổng lồ kia, có chút tương tự với phòng xe (xe có phòng nhỏ bên trong ở đc luôn), Bạch Tử Thạch rất rõ trình độ cứng của chỗ ngồi phía trên, vì vậy cậu lại mua bổ sung thêm mấy cái đệm lông Đỗ Áp thú, dùng vải tơ Thổ Ti thú đem mấy miếng đệm kia làm thành một cái, lại dùng phương thức tương tự làm cái gối đầu. Bộ đồ ăn cũng là trực tiếp đến cửa hàng đặt làm theo yêu cầu, Bạch Tử Thạch vui mừng phát hiện, nơi này lại có đũa tồn tại! Lựa chọn một đôi đũa ngắn nhẵn nhụi, nhẹ nhàng, rồi cẩn thận kiểm tra độ trơn nhẵn của dĩa ăn cùng thìa, chọn thật lâu mới chọn đến hơi chút hài lòng — đối với bọn Lan Gaia mà nói, dao nĩa này cầm chẳng những nhỏ còn không thuận tay, hơn nữa rất dễ dàng trơn tay. Còn có mấy cái chén nhỏ và đĩa nhỏ, nồi nhỏ, xẻng nhỏ các loại, những đồ này đối với á thú nhân mà nói đều là mấy ấu tể mới dùng, thậm chí nồi nhỏ và xẻng nhỏ còn là đồ chơi cho ấu tể tiểu á thú nhân. Nhưng tưởng tượng đến sức ăn của Bạch Tử Thạch so với một số ấu tể thú nhân còn không bằng, Bích Khê và Lan Gaia cũng chỉ có thể cười khổ nhìn nhau: bọn họ cho là đã đem tiểu á thú nhân chiếu cố rất tốt, lại không nghĩ tới Bạch Tử Thạch vẫn luôn không quen mà lại chịu đựng không nói ra.
Khiến bọn họ giật mình là thức ăn mà Bạch Tử Thạch chuẩn bị cho mình, có một trăm vạn kia làm chống đỡ, lúc này Bạch Tử Thạch không chút kiêng kỵ lựa chọn dùng những thứ mình thích ăn nhất. Cát Cát Thái là một loại rau tương đối quý, trên Bác Nhã đại lục rau, trái cây không độc so với loài ăn thịt còn khó bắt, chúng đều sinh trưởng trong lòng rừng rậm nguyên thủy, cũng có sức chiến đấu cường đại và năng lực sinh tồn, chỉ có thực vật như vậy mới không cần dựa vào độc để bảo vệ mình, mới có thể có tư cách sinh sôi. Cát Cát Thái chính là một loại trong đó, rễ cây là vũ khí của chúng, cực kỳ cứng rắn, lá cây thì lại rất mềm mại nhẹ nhàng ngon miệng, thông thường lá cây của chúng đều bị rễ cây lớn bao bọc lại, chỉ có hoàn toàn giết chết nó mới có thể lấy được. Một phiến lá rau Cát Cát dày chừng cm, kích cỡ gần cm, một mảnh đó mà cần điểm. Ngoài Cát Cát Thái ra, Bạch Tử Thạch còn chọn vài loại rau khác, có một loại Thúy Bổng Thái cắn giòn giòn lại không cần tốn sức để ăn, ăn vào có mùi vị hơi cay cay, còn có một loại nấm cắn xuống rất mềm mại. . . Còn có một chút trái cây, mà răng cậu có thể dễ dàng cắn. Chỉ riêng những thứ này đã tốn không sai biệt lắm gần bảy vạn điểm. Mặc dù đắt, nhưng khiến Bạch Tử Thạch hài lòng là thời gian cất giữ những thứ rau dưa, trái cây này, nếu để ngoài trời cũng có thể bảo đảm chất lượng trong khoảng bốn tháng.
Bạch thông qua lần mua sắm này liền ném ra ngoài không sai biệt lắm mười vạn điểm. Điều này làm cho Lan Gaia và Bích Khê một trận chắc lưỡi, này phải là dạng gia đình gì mới nuôi được cái tiểu đông tây thế này? Lan Gaia cũng càng vứt bỏ mấy do dự cuối cùng đối với việc Bạch Tử Thạch rời đi Maca thành, thân là thầy thuốc, hắn biết rõ thân thể Bạch Tử Thạch, dạ dày cậu chức năng cũng không quá tốt, hàm răng cũng không cứng rắn, vốn cho là trong nhà chuẩn bị đã rất tốt, thẳng đến bây giờ mới biết Bạch vẫn luôn nhẫn nại mà thôi. Chỉ có trong các thành phố lớn bên ngoài mới có đồ ăn tinh xảo mềm mại hơn, Bạch Tử Thạch liên tục ăn thức ăn không thích hợp, liền không hấp thu được dinh dưỡng, đối với trưởng thành của cậu ấy rất bất lợi.
Vì thế, hắn cố ý đem bệnh trạng của Bạch Tử Thạch đi tìm Vincent nói chuyện thật lâu, kết thúc cuộc nói chuyện nét mặt Vincent rất ngưng trọng. Nếu như thân thể Bạch vẫn yếu ớt như vậy tiếp, thế thì việc sau này của bọn họ tất nhiên sẽ rất khó khăn, Bạch cậu ấy thừa nhận được mình sao? Hơn nữa thú nhân ở phương diện này lúc đối mặt với bầu bạn tính tự chủ thật sự có hạn, sau này hắn có thể làm Bạch bị thương hay không?
Vừa nghĩ tới bộ dạng tiểu á thú nhân vẻ mặt tái nhợt nằm trên giường, Vincent trong mắt lóe lên vẻ lo lắng khác thường —- nhất định phải thật sớm làm chuẩn bị!
Ngày thứ năm, Bạch Tử Thạch lưu luyến không rời cáo biệt một nhà Lan Gaia, Bích Khê tới đưa tiễn. Bạch Tử Thạch vẫn cho là đã trải qua rất nhiều ly biệt nhưng giờ vẫn thập phần khó chịu, cậu thậm chí ôm Lan Gaia đỏ cả vành mắt, ngay cả chính cậu cũng không biết từ lúc nào mình đã trở nên nhạy cảm như vậy, có lẽ là bị xem như hài tử được chăm sóc đã lâu, có đôi khi Bạch Tử Thạch cũng cảm giác mình có phải trở nên ấu trĩ hay không.
Lan Gaia đối với tiểu á thú nhân nhu thuận mà tự tay mình chăm sóc hơn nửa năm này cũng là không nỡ, hắn yêu thương vuốt ve tóc Bạch Tử Thạch, trịnh trọng đem tay cậu giao cho Vincent đang đứng bên cạnh: “Hãy hảo hảo quý trọng cậu ấy.”
Bàn tay ấm áp dày rộng của Vincent nhẹ nhàng bao lấy tay Bạch Tử Thạch, trên khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng vô cùng: “Ta hướng pháp tắc thề, ta sẽ trọn đời mình, trân trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy.”
Bạch Tử Thạch toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn Vincent: cái thú nhân này, diễn kịch có phải quá thật rồi không?
Lan Gaia nhưng đối với lời nói của Vincent rất hài lòng, hắn nhìn Bạch Tử Thạch lên xe, bóng dáng xe chầm chậm rời đi làm hắn thở dài một hơi: “Từ đầu lúc Bàng Bích nhặt cậu ấy về, ta liền biết, Bạch sẽ không ở chỗ này ngốc lâu đâu, cậu ấy không phải hài tử thuộc về Maca thành.”
Bích Khê lo lắng đi tới kéo tay của hắn, Lan Gaia cũng cầm lấy tay của hắn vỗ vỗ: “Ta không sao, chẳng qua là không nỡ mà thôi. Ta chỉ có một đứa con là Carlo, các ngươi cũng chỉ có Khoa Đặc Đặc, đều là thú nhân, khó được có tiểu á thú nhân đáng yêu như thế. Nhưng Bạch chung quy cũng không phải người nhà chúng ta.”
Bích Khê chỉ có thể cầm tay Lan Gaia: “Cậu ấy tìm được người canh gác của mình, chúng ta phải vì cậu ấy cao hứng mới đúng. Người canh gác cường đại như vậy, Bạch là một hài tử may mắn, cậu ấy sẽ rất tốt.”
“Ân.” Nói đến điều này, Lan Gaia cũng cao hứng trở lại, “Vincent kia thoạt nhìn mặc dù là người lạnh lùng, nhưng ta nhìn ra được hắn một khi nhận định người nào, đó chính là chuyện cả đời. Hắn sẽ chiếu cố Bạch thật tốt.”
Bích Khê cũng nhớ tới chuyện lần đó hắn nắm đau tay Bạch tay, lúc Vincent bôi thuốc cho Bạch rất cẩn thận nhẹ nhàng, chẳng qua là. . .”Vincent thoạt nhìn rất bá đạo, cũng không biết Bạch có chịu nổi hắn hay không.”
Lan Gaia nghe cái này, cười lên: “Ta đem mức yếu ớt của Bạch tăng thêm ba phần nói cho hắn biết, trước lúc thân thể Bạch chưa tốt, hắn chính là phải nhịn.”
Bích Khê nhớ tới mức cường đại của thú nhân ở phương diện nào đó, không tự chủ được cười lên: “Vậy hắn sẽ thảm rồi.”
Lan Gaia đắc ý vung lên khóe miệng: “Mặc dù ta rất hy vọng Bạch có thể sống tốt hơn, nhưng mà, ta cũng không phải không để ý chuyện hắn vừa đến liền bắt cóc Bạch khả ái của ta.”
Tóm lại, Vincent, mọi người phải vì ngũ chỉ cô nương của ngươi mặc niệm. ~ (^ω^ )~ đây tuyệt đối không phải là cười trên nỗi đau của người khác đâu.