(quặng sơ đại là kiểu quặng nguyên sơ, ban đầu; còn “lão khanh” tức là ‘hố cũ’ hình thành lâu rồi, hiều nôm na như ‘ mỏ hình thành lâu ấy. Một loại khác là Tân Khanh: hố mới, mỏ mới hình thành, ko lâu năm = lão khanh)
Xe từ từ đi qua, Bạch Tử Thạch ghé vào kính ló đầu ra nhìn một đống mao liêu, trong lòng khẽ động, dựa theo trình độ tiêu pha của mình, số tiền cậu đổ thạch kiếm được kia phỏng chừng cũng không dùng được bao lâu. Kể từ khi biết, cầm chi phí nuôi dưỡng của bộ lạc thì hôn nhân sau này có thể bị can thiệp, nên trước khi rời đi Bạch đã cự tuyệt cung cấp nuôi dưỡng của bộ lạc Aggreko, bây giờ trong thẻ từ của cậu còn dư lại không sai biệt lắm vạn điểm. Vincent đã nói với Bạch Á Thành là nơi xa hoa nhất trên toàn bộ đại lục, mức độ tiêu phí của Á Thành cũng đứng đầu trên toàn bộ đại lục. Như vậy, trước khi đến Á Thành, cậu cần tiền nhiều hơn. Trước kia khi còn ở Maca thành, sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, nên trừ lần đầu ra, Bạch không mua thêm bất kỳ một khối mao liêu nào nữa, chỉ chuyên tâm học tập ở giải thạch trường. Nhưng hiện tại trên con đường mà bọn họ đi có rất ít người, nếu như cậu ở chỗ này đổ trướng cũng sẽ không có bao nhiêu người biết.
Lúc cậu đang tính toán như vậy, thì xe cư nhiên từ từ ngừng lại. Bạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về vị trí lái, Vincent cũng đang quay đầu lại nhìn chăm chú vào cậu, bên cạnh là Allan hô to gọi nhỏ: “Ai? Vincent, sao ngươi dừng xe ? Chưa đến giờ ăn cơm a?”
Thú nhân không để ý đến bằng hữu bên cạnh, trong cặp mắt đen ánh lên ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Bạch Tử Thạch sửng sốt, nhưng ngay sau đó trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp, nguyên lai Vincent chú ý tới ánh mắt của mình, cậu mở cửa xe đi xuống, Vincent đi theo phía sau cậu, đi qua chỗ đặt mao liêu, đi vào trong.
Đây là một gian phòng rất lớn, bên trong dựng mấy cái giá cao to, phía trên để một số đồ dùng nhà bếp cùng với các loại đồ dùng dã ngoại như lều bạt, gối, chăn nệm, một cái kệ khác bày biện một số đồ gia vị, đồ uống, thịt khô, thịt sấy cùng với thức ăn chín, ngoài ra còn có một số sách và mấy món đồ chơi nhỏ, nơi này tựa hồ là một tiệm tạp hóa.
Khi Bạch đang đánh giá xung quanh, từ cửa sau của tiệm tạp hóa chạy vào một cái thú nhân, hắn vóc dáng không cao, không sai biệt lắm hai thước một, hai thước hai, nhìn thấy Bạch và Vincent, trên khuôn mặt cũng có vẻ thanh tú lộ ra một nụ cười ấm áp: “Khách nhân, muốn mua gì?”
Bạch Tử Thạch có chút do dự: “Ta muốn mua một số mao liêu. . .”
“Mua mao liêu, chờ một chút.” Thú nhân kia không chút đắn đo, hướng về phía sau hô: “Kỳ Á, Kỳ Á, có người muốn chọn mao liêu! Mau ra đây. . .”
“Ai nha ~~ tới đây, tới đây ~~” một lát sau từ cửa sau truyền tới một thanh âm biếng nhác, giọng điệu kéo dài chầm chậm, mang theo một chút âm mũi, nghe mà làm người ta có cảm giác ngứa ngáy. Đại khái qua hai phút, một người á thú nhân y phục làm từ Thổ Ti thú từ bên trong đi ra, mái tóc dài đỏ rực mềm mại phủ trên lưng của hắn, tinh tế hợp vóc người, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng khiêu gợi, mũi cao. . . Nhìn thế nào cũng là một cực phẩm mỹ nhân.
Bạch hơi há hốc mồm. . . Tổng cảm thấy cái á thú nhân này có một loại cảm giác phong tình vạn chủng, nhưng lại không làm người khác cảm thấy khó chịu, cái loại cảm giác lười biếng trên người lại càng làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Lúc Kỳ Á thấy Bạch, ánh mắt sáng lên: “Nha. . . Hài tử thật là đáng yêu a. . .” Nói xong liền đi tới vươn tay nhéo má Bạch một cái, hô, “Thật mềm, thật non a.” Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy trên mặt một trận đau đớn, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy ‘Ba’ một tiếng, cái tay đang nhéo trên mặt đã rời đi. Hoàn hồn lại, trước mắt đã là gương mặt tuấn tú của Vincent. Thú nhân trước mắt đang nâng cằm của cậu, cẩn thận kiểm tra mặt cậu, hơi thở ấm áp của đối phương phun lên da cậu, làm cho Bạch Tử Thạch một trận không được tự nhiên, nhưng biết đối phương là đang nhìn vết thương của cậu, vì vậy cũng không có giãy dụa, chỉ rũ xuống mi mắt, không nhìn đối phương.
May là chỉ bị nhéo đỏ một mảng, Vincent thở dài một hơi, hắn còn nhớ rõ khi lần thứ hai nhìn thấy Bạch lúc cậu bị Bích Khê kéo đi, trên cổ tay chưa gì đã bị nắm đến tím một vòng, làn da của cậu mềm mại như vậy căn bản không chịu được lực đạo hơi lớn một chút. Biết cậu không có gì đáng ngại, vốn nên thả Bạch ra nhưng Vincent lại có chút luyến tiếc, tiểu á thú nhân trước mắt đang ngẩng mặt lên, có lẽ là cảm thấy thẹn thùng, trên gương mặt trắng nõn hiện lên chút đỏ ửng hồng phấn, đôi mắt khép nửa, lông mi dày như hai trăm chiếc quạt nhỏ hơi hơi rung động, tựa như đang ngượng ngùng mời hôn. Vincent nhất thời thất thần một lúc.
“Uy, các ngươi hôn hay không hôn a?” Đúng lúc này, một thanh âm lười biếng chậm rãi hỏi.
Vincent rũ mắt xuống, buông lỏng tay ra, tầm mắt lạnh lùng nhìn về phía á thú nhân bên cạnh: “Không được động thủ động cước với cậu ấy nữa.”
Kỳ Á bĩu môi: “Không phải là nhéo một cái thôi sao? Cũng không phải là đồ dễ vỡ.” Song khi hắn thấy trên mặt Bạch Tử Thạch một mảng hồng, cũng nhịn không được kinh hô một tiếng, “Di? Sao lại đỏ? Ta không dùng mấy phần khí lực a!”
Bạch nhẹ nhàng vuốt vuốt khuôn mặt, có chút oán niệm, rõ ràng chính là các ngươi khí lực quá lớn! Lớn lên da mềm mại hơn người ở thế giới thú nhân không phải lỗi của ta!
Kỳ Á thấy Bạch không để ý tới hắn, trong lòng cũng có chút áy náy, lại có chút mất mặt liền xin lỗi, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không biết sẽ như vậy, ai bảo lớn lên đáng yêu như thế. . .”
Bạch Tử Thạch căm tức nhìn hắn, lớn lên đáng yêu, lớn lên đáng yêu. . . Ta rõ ràng là một người đàn ông bình thường, đến đây liền biến thành dạng đáng yêu là lỗi của ta sao? !
Kỳ Á chịu nộ khí của Bạch Tử Thạch, ánh mắt xoay chuyển: “Như vậy đi, ngươi không phải muốn mua mao liêu sao? Ta tính ngươi rẻ một chút liền xem như lời xin lỗi.”
Đối phương đã nhận lỗi, Bạch Tử Thạch cũng không nói gì nữa, bất quá nếu như lão bản chủ động giảm giá, không thể không lấy: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Kỳ Á liền dẫn Bạch đi ra ngoài, Vincent đứng ở cửa phòng nhìn.
“Tất cả mao liêu đều ở chỗ này. Ngươi từ từ chọn đi. Nói trước, nơi này mỗi khối mao liêu đều có giá tiền, chỗ này của ta không luận cân bán.”
Bạch Tử Thạch gật đầu, những mao liêu này có khoảng bốn mươi năm mươi khối, phần lớn là lớp vỏ bạch sa, hoàng sa và ô sa, to to nhỏ nhỏ không đồng nhất. Nhỏ nhất chỉ bằng hai bàn tay Bạch Tử Thạch, khối lớn cũng chỉ hơn hai trăm cân. Nhưng càng xem Bạch Tử Thạch càng giật mình, cậu phát hiện đống mao liêu này chất lượng bề ngoài thật là không phải tốt bình thường, bất kể khối nào bên trên đều có rải rác một ít trứng muối, đại đa số còn có mãng đái, hơn nữa là, từ vỏ ngoài còn trực tiếp thấy sương mù trắng hoặc vàng —- phải biết rằng, sương mù là tương đương với tạp chất của phỉ thúy, vả lại bất luận phẩm chất phỉ thúy tốt hay xấu, mao liêu có sương mù bên trong có khả năng ra lục là tương đối lớn. Nhất là có sương trắng, sương trắng nói lên là chủng lão, mao liêu như vậy một khi ra lục, phỉ thúy bên trong thông thường đều là tính chất sạch sẽ, thế nước không kém đến nỗi nào.
Những mao liêu này sợ rằng khối nào cũng không rẻ. Bạch Tử Thạch thần sắc ngưng trọng, phỉ thúy bề ngoài tốt như này thế mà lại xếp đống ở đây, phía trên ngay cả cấp bậc cũng không viết.
Bất kể thế nào, vẫn là trước nhìn kỹ rồi nói. Lần này đến đây Bạch Tử Thạch cũng không mang công cụ gì, cứ như vậy trực tiếp bắt đầu nhìn. Ban đầu cậu chọn một khối mao liêu lộ ra sương trắng bằng khoảng cỡ bàn tay, khối mao liêu này chừng ba bốn mươi cân, phía trên phân bố bốn năm đoàn trứng muối màu đen, hiện rất rõ ràng trên lớp vỏ màu vàng, không rời rạc mà cũng không được gọi là chặt chẽ, nhưng mãng văn lại rất rõ ràng, từ vỏ ngoài có thể nhìn thấy các sợi lục đậm, hơn nữa hướng ăn vào vô cùng rõ ràng. Khối này tất nhiên sẽ không rẻ. Bạch Tử Thạch nghĩ vậy, liền đem tay đặt lên.
Kỳ Á có chút ngoài ý muốn nhìn tay Bạch Tử Thạch không mang gì, nhíu mày, cũng không có nói thêm gì.
Cảm giác từng đoàn từng đoàn vật nhỏ mao nhung nhung trong nháy mắt liền lao tới, nghịch ngợm nhảy lên chạm vào cậu, cảm giác thân thiết này làm Bạch Tử Thạch cơ hồ ngốc tại chỗ, cái cảm giác này quả thực tốt đẹp quá mức, làm cậu một hồi lâu sau mới thoát ra khỏi cảm giác tuyệt vời này, cậu ngẩng đầu cơ hồ là khẩn cấp hỏi: “Khối mao liêu này bao nhiêu tiền?”
Kỳ Á đi tới, tùy ý lật lật vài cái: “Khối này bề ngoài tương đối khá, gần như là một trong những khối tốt nhất ở chỗ này của ta, vạn.”
“ vạn!” Bạch Tử Thạch có chút giật mình, “Khối mao liêu này cũng không lớn, vạn có phải hơi đắt hay không?”
Kỳ Á tùy ý khoát tay áo: “Ngươi nhìn một chút đây là chỗ nào, vạn tuyệt không nhiều. Ta đã tính rẻ cho ngươi rồi, nếu là người khác khối mao liêu này ít hơn vạn ta tuyệt đối không bán!”
Bạch Tử Thạch cắn cắn môi, lại nhìn một chút khối mao liêu kia, không nói gì, trực tiếp lách đi qua, cậu mua không nổi.
Liên tiếp nhìn mấy khối mao liêu có sương mù, bên trong trên căn bản đều có phỉ thúy, chẳng qua là phẩm chất phỉ thúy tốt xấu khác biệt, chỉ cần là cảm thấy cảm ứng lực mạnh, Bạch Tử Thạch đều nhất nhất hỏi giá tiền, mà những khối rõ ràng còn không bằng khối Phù Dung Chủng giải ra được ở nhà Bích Khê, cậu đều không để ý đến, nhưng thật đáng tiếc là, những khối phẩm chất tốt, hiển nhiên giá đều không phải giá mà cậu chịu nổi. Hơn nữa, Bạch Tử Thạch phát hiện, trừ một khối vỏ ô sa, phẩm chất phỉ thúy bên trong giá tiền không cao như một khối vỏ bạch sa khác ra, Kỳ Á đem giá tiền mao liêu sắp xếp từ cao xuống thấp, căn bản cũng chính là thứ tự phẩm chất phỉ thúy cao thấp mà cậu cảm ứng được. Phần nhãn lực này, thật là tinh chuẩn!
Bạch Tử Thạch nhìn thoáng qua Kỳ Á, sâu sắc cảm giác mình khó mà ở nơi này dưới mắt người ta kiếm trác được gì. Kỳ thực khi Bạch Tử Thạch kinh ngạc vì ánh mắt tinh chuẩn của Kỳ Á, thì Kỳ Á sao lại không ngạc nhiên vì cậu? Kỳ Á năm nay tuổi, năm ngoái mới tại tổng công hội đổ thạch sư thông qua khảo nghiệm của công hội đổ thạch sư, từ đổ thạch sư học đồ cấp mười tấn thăng thành đổ thạch sư cấp một, phần tư chất này ở Á Thành cũng là hiếm có. Lần này xuất hiện ở chỗ này cũng bởi vì người bạn thuở nhỏ gả cho một thú nhân ở Maca thành nên đến thăm một chút, thú nhân bày quầy bên đường chính là bạn lữ của bằng hữu hắn, hắn nhất thời cao hứng, chọn lấy ít mao liêu bán ở chỗ này, không nghĩ tới ở nơi này cư nhiên gặp phải một tên nhóc có ánh mắt tinh chuẩn. Tên tiểu tử này nhìn đều là mao liêu có bề ngoài tốt nhất ở nơi này, đây vốn cũng không có gì, những người hơi hiểu đổ thạch cũng nhìn ra được, đáng lẽ Kỳ Á cũng không có để ý, song, chỉ chốc lát sau hắn liền phát hiện mấy khối mao liêu mà tiểu á thú nhân kia hỏi giá trên căn bản đều là mấy khối hắn đoán có thể ra lục ! Mà mấy khối vẻ ngoài tốt nhưng khó ra lục, chỉ xem qua liền để xuống. Đây chẳng lẽ là một cao thủ tàng ẩn? !
Kỳ Á thu hồi vẻ thờ ơ lúc mới đầu, cẩn thận quan sát tiểu á thú nhân này, lúc chạm đến mao liêu cũng không mang hắc văn bao tay, thông thường người như vậy có hai loại tình huống: một loại là không bị U Tháp xâm hại, một loại còn lại là người mới không thường xuyên đổ thạch, cảm thấy một hai lần tổn hại của U Tháp cũng không nghiêm trọng lắm. Nhưng không biết cậu ta là loại nào? Mà thời điểm cậu ta xem xét mao liêu cũng không cần công cụ gì, kính lúp, cường quang khí không nói, ngay cả nước cũng chưa từng vẩy qua! Cùng lắm cũng chỉ lấy tay lật mao liêu nhìn một hồi rồi để xuống. Kỳ Á có chút mơ hồ, có dạng cao thủ như này sao? Ngay cả mấy cái đại sư trong công hội đổ thạch sư cũng không thể cứ lật lật nhìn nhìn như thế liền xác định bên trong có phỉ thúy hay không a!
Bạch Tử Thạch cũng không biết suy nghĩ trong đầu á thú nhân bên cạnh đã vòng vo mấy vòng, cậu nghĩ một lát, ngẩng đầu hỏi: “Nơi này có mao liêu vạn trở xuống không?”
“Có.” Nguyên lai là tài chính không đủ. Kỳ Á đi tới, trong đống mao liêu chọn chọn lựa lựa, móc ra mười ba khối mao liêu, mỗi khối cũng không lớn, trong đó nhỏ nhất là một khối vỏ ô sa, “Những mao liêu này thấp nhất là vạn, cao nhất là vạn.”
Bạch Tử Thạch lần này không nhìn từ phẩm chất tốt nữa, trực tiếp chọn một khối mao liêu màu nâu bên trên không hiện trứng muối cầm lên, mao liêu không có bất kỳ phản ứng nào làm cậu có chút thất vọng để xuống. Lại tiếp tục chiến đấu với một khối khác, chỉ một lát sau, lại để xuống, xem qua khoảng năm sáu khối, phát hiện có một khối lực cảm ứng không sai biệt lắm là phẩm chất Đậu Chủng, còn có một khối so với Đậu Chủng mạnh hơn không ít, nhưng lại yếu hơn Phù Dung Chủng, những khối khác đều là trắng bóng một mảnh. Thả xuống một khối không có gì trong tay, Bạch Tử Thạch cầm lên khối vỏ ô sa nhỏ nhất.
Khối vỏ ô sa này chính là khối mà Kỳ Á nói giá tiền thấp nhất, là sau khi hắn chọn mao liêu, lão bản cho kèm theo, không chỉ nhỏ nhỏ, mà biểu hiện cũng không tốt, chỉ có một đoàn trứng muối rời rạc không nhìn kỹ là nhìn không ra, mãng văn hoàn toàn không có, thậm chí ngay cả rêu hoặc vết nứt để mạo hiểm đổ cũng không trông thấy một mống, thứ duy nhất được cho là ưu điểm, chính là theo lão bản nói, đây là tổ tiên nhiều đời truyền lại, mao liêu được sản xuất ra từ mỏ sơ đại. Lúc đầu tổ tiên lão bản cũng bởi vì nghĩ đây dầu gì cũng là lấy từ mỏ sơ đại lão khanh, mấy lần có người coi trọng cũng không chịu bán tháo đi, mới lưu lạc trở thành kết cục vật tặng kèm thế này, bất quá nguyên nhân cũng vì Kỳ Á là khách hàng lớn.
Ban đầu Kỳ Á cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhưng sau khi nhìn kỹ, tuy kết luận nó xác thực giống liêu tử lão khanh sơ đại nhưng ngoài điểm đó ra, cũng không nhìn ra một điểm có thể ra lục, cũng không biết suy nghĩ thế nào, lại định giá năm vạn để đó. Năm vạn điểm với mao liêu biểu hiện như vậy mà nói thật ra cũng coi là giá rất cao.
Mà bây giờ, Bạch Tử Thạch lại cả người ngốc trệ, một khối mao liêu cỡ hai bàn tay đang được cậu cầm. Cậu cứ như vậy cảm giác đang đặt mình trong cơn mưa ấm áp, những tiểu mao cầu mìn màng đang rơi khắp toàn thân cậu, nghịch ngợm đụng chạm vào tâm linh của cậu, nhiều như vậy, ấm áp và thân thiện như vậy. Hai tay cậu nắm chặt khối mao liêu này, gắt gao kiềm chế vẻ mặt kích động của bản thân, đem khối mao liêu này đặt sang một bên, tiếp tục xem năm khối còn lại.
Mặc dù là đang xem, nhưng thật ra cậu đã không còn tâm tư gì, toàn bộ tâm thần đều đang nghĩ tới đó là một khối phỉ thúy như thế nào? Mà lại có thể làm cậu sinh ra cảm giác như thế, gần như còn mạnh hơn so với tất cả Phí Thúy cậu đã cảm ứng được cộng lại. Cuối cùng trong hơn mười mấy khối mao liêu còn lại cậu chọn ra cái khối mao liêu so với Đậu Chủng mạnh hơn, so với Phù Dung Chủng yếu hơn để sang một bên: “Ta muốn hai khối này, bao nhiêu tiền.”
Kỳ Á thấy Bạch đem khối ô sa quặng sơ đại lão khanh chuyển ra, lông mày hơi nhướn lên, chỉ vào khối vỏ hoàng sa hơi lớn hơn chút ở bên cạnh: “Này khối phải vạn, khối nhỏ này, vạn, tổng cộng vạn.”
Bạch Tử Thạch gật đầu, lấy ra thẻ từ của mình, đưa cho Kỳ Á, Kỳ Á nhận lấy, rồi dẫn Bạch vào trong cửa hàng, hai người thanh toán xong mới đi ra, Kỳ Á nhìn hai khối mao liêu trên mặt đất: “Chỗ này của ta có công cụ giải thạch, dùng một lần điểm, bất quá nhìn ngươi đáng yêu như thế, ta sẽ không thu ngươi tiền giải thạch.”
Bạch Tử Thạch cũng khẩn trương muốn biết phỉ thúy như thế nào mà đem lại cho cậu cảm giác như thế, huống chi còn có Vincent và Allan là hai thú nhân, cậu không thể mang theo hai khối nguyên thạch lên đường, cũng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu.
“Cần giúp một tay không?” Kỳ Á hảo tâm hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối vỏ ô sa kia, thành thật mà nói bây giờ hắn đối với khối mao liêu này lại thấy hứng thú, tại sao trong nhiều mao liêu biểu hiện tốt hơn lại không quá đắt tiền thế kia, mà tiểu á thú nhân khiến người ta nhìn không thấu này lại xem trọng khối này chứ ?
Bạch Tử Thạch vốn cũng không am hiểu giải thạch lắm, đã có người hỗ trợ vậy cậu cũng vui vẻ bằng lòng, đem khối vỏ hoàng sa đưa tới, rồi chỉ vào khối vỏ ô sa trên mặt đất nói: “Khối biểu hiện tốt này liền phiền lão bản, còn khối còn lại ta làm, chúng ta mỗi người một khối, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Kỳ Á. . . Kỳ thực, ta muốn giải chính là khối biểu hiện không tốt kia nha. . . Hắn nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp đem khối mao liêu này đặt dưới máy cắt thạch, mao liêu thế này không cần sát, trực tiếp cắt cũng được. Nhìn một chút trứng muối và mãng đái, độ nông sâu, hình dáng, hướng đi, nhiều ít, mật độ, sau đó liền kéo xuống tay cầm của máy cắt thạch, một đao hạ xuống, vẩy lên ít nước, liền nhìn thấy một vệt lục nhỏ nhỏ, cũng không phải thanh thúy, mà lộ ra có chút trầm muộn. Kỳ Á cũng không thấy bất ngờ, liền đem mao liêu xoay hướng khác, rồi cắt mấy đao, mỗi lần đều là hai ba đao là thấy lục, riêng phần công lực này thôi cũng khiến Bạch Tử Thạch xúc động.
Kỳ Á bên này tiến triển rất nhanh, Bạch Tử Thạch cũng không hàm hồ, lựa chọn sử dụng đá mài thủ công, bắt đầu sát từ một điểm trên vỏ ngoài, cậu cũng không biết phỉ thúy bên trong đến tột cùng lớn bao nhiêu, nằm ở đâu, nhưng chỉ cần sát cẩn thận từng chút một, thì chắc chắn sẽ không tổn hại đến nó.
Kỳ Á tình cờ ngẩng đầu, nhìn thấy loại động tác cẩn thận này của Bạch Tử Thạch, trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, vừa có chút ngưng trọng không rõ ràng. Dứt khoát ngừng công việc trong tay lại để nhìn đối phương sát thạch, lần này từ động tác của Bạch Tử Thạch, Kỳ Á nhìn ra Bạch Tử Thạch thật sự là người mới giải thạch, tay không ổn định, phương hướng, độ mạnh yếu sát thạch cũng không chú trọng, nhưng duy nhất một điểm chính là rất cẩn thận. Bất quá khi nhìn đá vụn rơi xuống mặt đất ngày càng nhiều, mao liêu lại vẫn như cũ một mảnh trắng bóng, Kỳ Á liền không còn chút kiên nhẫn nào.
Quả nhiên chẳng qua là một khối gạch liêu a. Hắn không khỏi cười thầm bản thân, nhìn bộ dạng giải thạch và tuổi tác của đối phương, cũng biết chỉ là cái thái điểu mới nhập môn, nếu là cao thủ, trên người chẳng lẽ chỉ có vạn thôi sao? Thế mà lại cảm thấy tiểu á thú nhân này là một cao thủ thâm tàng bất lộ!
Bạch cũng mặc kệ Kỳ Á đánh giá động tác của cậu thế nào, dù sao phỉ thúy bên trong cũng không được phép chịu một tý tổn hại nào, nhưng mà thể tích khối mao liêu trong tay cũng đã ngâm nước hơn một nửa mà vẫn không thấy bóng dáng phỉ thúy, lúc này Bạch Tử Thạch cũng lẩm bẩm trong lòng, chẳng lẽ cảm ứng lực lại sai lầm? Nhưng mà không thể a, đến tận bây giờ cậu vẫn có thể cảm giác được loại va chạm giống như bị cơn mưa to ấm áp dội vào này.
Nhất định có, Bạch Tử Thạch nhẫn nại sát thạch, Kỳ Á bên cạnh đã sớm đem khối phỉ thúy còn lại giải ra để ở một bên, là khối Du Thanh Chủng, độ thông thấu cùng sáng bóng làm nhìn qua có cảm giác bóng nhẫy, là loại thường gặp, nhưng cũng may khối này lục sắc nồng đậm, mặc dù rõ ràng không tinh khiết, có thành phần màu xám, màu lam, nhưng cũng coi như trong thượng phẩm Du Thanh.
Hắn dựa vào vách tường cửa hàng, nhàn nhã nhìn tiểu á thú nhân kia ngồi lặp lại những động tác nhàm chán, khối mao liêu kia chỉ còn lại bằng hai nắm tay của tiểu á thú nhân, một chút dấu hiệu ra lục cũng không có, cũng không biết tại sao cậu vẫn chưa bỏ cuộc.
Kỳ Á nhìn một hồi cảm thấy chán, quay đầu quan sát thú nhân có tướng mạo tuấn mỹ bên trong cửa hàng mà lúc này tới, cũng không biết tại sao, hắn tổng cảm thấy đã thấy qua người thú nhân này ở đâu đó.
Ánh mắt của hắn cũng không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến Vincent, tầm mắt của Vincent nháy cũng không nháy chuyên chú đặt trên người tiểu á thú nhân đang không chút dấu hiệu bỏ cuộc kia.
Kỳ Á chép miệng: “Kêu cậu ta bỏ cuộc đi, đã đến mức độ này, cậu ta cho dù có đem cả khối mao liêu sát ra cũng không có gì đâu, chỉ uổng phí sức lực thôi.”
Vincent giống như không nghe thấy gì, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Kỳ Á, Kỳ Á không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ mị lực của hắn giảm xuống? Bản thân luôn kiêu ngạo vì là á thú nhân được hoan nghênh làm Kỳ Á không nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu tùy ý nghiêng mắt nhìn cảnh sắc chung quanh.
Đột nhiên một tiếng kinh hô ngắn ngủi của Bạch Tử Thạch hấp dẫn sự chú ý của hắn, trong thanh âm kia tràn đầy kinh hỉ cùng kinh ngạc.
Kỳ Á tò mò nhìn sang, khi tầm mắt của hắn chạm đến mảnh mao liêu tiểu á thú nhân cầm trong tay, con ngươi nhất thời trợn tròn, trong nháy mắt động tác từ đứng dựa biến thành chạy vọt qua, hai ba bước liền qua, gần như là đoạt lấy, đem khối mao liêu trong tay Bạch Tử Thạch cầm lấy: “Tiếp theo để ta giải.”
Bạch Tử Thạch cũng không thèm để ý đến sự mạo phạm của hắn, ngược lại cậu phi thường hiểu tâm tình của Kỳ Á, cậu buông mao liêu, ngồi xuống sát Kỳ Á, hai má đỏ ửng tràn đầy kích động nhìn chằm chằm động tác đối phương, tuyệt không để ý vụn đá bắn ra rơi đầy lên tóc cùng người cậu.
Vincent đứng ở cửa, nhìn hai mắt tiểu á thú nhân phát sáng kinh người, môi cong lên khẽ cười.