Bạch Tử Thạch kinh ngạc nhìn con thú khổng lồ và mỹ lệ không gì sánh kịp kia, cảm thấy nó vừa xa lạ vừa quen thuộc, không có một điểm sợ hãi nào như trong tưởng tượng của cậu, ngược lại trong nhất thời lại có chút say mê, trong cặp mắt đen nhánh lộ ra vẻ si mê hiển nhiên làm Vincent rất sung sướng. Trong cặp mắt kim sắc của hắn ánh lên ý cười: “Nhìn ngây người sao?”
Bạch Tử Thạch ngượng ngùng chuyển tầm mắt, thấp giọng nói: “Ta không nghĩ tới Vincent thú hình của ngươi cư nhiên tuyệt đẹp như vậy. Bất quá, tại sao đôi mắt thú hình của ngươi lại là kim sắc?”
“A ba ta mắt là kim sắc, a cha mắt mới là hắc sắc. Ta di truyền hai người bọn họ, lúc hình người mắt là hắc sắc, thú hình chính là kim sắc. Thật kỳ quái sao?”
“Không, rất đẹp, nhìn qua rất tôn quý.” Bạch Tử Thạch tự đáy lòng cảm thán, hắc kim vĩnh viễn là sự phối hợp kinh điển.
Ánh mắt Vincent càng thêm nhu hòa, hắn hạ thấp người xuống nói: “Lên đây đi.”
Bạch Tử Thạch vịn lên lưng Vincent, hai tay khẽ dùng sức, đỡ thân thể nhảy lên trên ngồi.
“Ngồi vững nhá.” Cảm giác được hai tay Bạch Tử Thạch nắm thật chặt lông của mình, Vincent đứng dậy, chạy nhanh về phía trước, tứ chi cường tráng chạy băng băng nhưng không cảm thấy một điểm xóc nảy. Bạch Tử Thạch nhìn mặt đất theo bước chạy của Vincent càng ngày càng cách xa bọn họ một cách thần kỳ. Được cái đuôi của Vincent bảo vệ, nên không có cành lá của các cây đại thụ đụng phải cậu dù chỉ một chút, Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy tầm nhìn trở nên cực rộng, toàn bộ những cây cối che mất ánh sáng đều không còn, bầu trời ngay trên đỉnh đầu, thật giống như có thể chạm tay đến. Cậu cúi đầu nhìn xuống dưới, là rừng rậm rộng lớn bao trùm, đập vào mắt là màu xanh biếc tràn ngập, liên tục lan tràn thật xa thật xa đến tận chân trời.
Ngay phía dưới là từng tầng cây cối nhấp nhô, Bạch Tử Thạch cảm thấy bọn họ như đang chạy trên đầu ngọn cây, cảm thấy có chút mộng ảo không chân thực. Gió thổi đập vào mặt có chút lạnh, nhưng Bạch Tử Thạch bị bao bọc lại rất chặt chẽ nên cũng không còn cảm thấy lạnh lắm. Cậu nằm sấp trên người Vincent, lưng cong thành hình cung, vừa nhìn cảnh sắc xung quanh, vừa nắm chặt lông hắn.
Phảng phất như có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua bên tai, cũng có thể thấy vài con chim bay qua bên cạnh. . . Cảm giác rất mới lạ, giống như trong nháy mắt tất cả trọng lượng đè trên người đều biến mất, chỉ còn bầu trời nắng ấm mênh mông, màu xanh thẳm bát ngát vô biên không bị bất luận thứ gì che khuất.
Bạch Tử Thạch đắm chìm trong cảm giác thanh tịch tựa như vừa được gột rửa từ trong ra ngoài này, cũng không biết đã qua bao lâu, Vincent bắt đầu từ từ chạy xuống, bọn họ sẽ trở lại trên mặt đất. Ngồi ở trên người Vincent thêm mấy phút, Bạch Tử Thạch thậm chí có thể thấy được vách tường vàng xám ở xa xa, con thú dưới người cậu chầm chậm hạ xuống.
“Chúng ta tới đây thôi, rồi đi bộ vào.” Vincent nói, sau đó thấp người.
Bạch Tử Thạch buông tay nắm lông mao của hắn ra, cố gắng leo xuống, vừa mới động, chỉ cảm thấy cánh tay cùng chân đều có chút cứng ngắc, mất thăng bằng, thiếu chút nữa từ trên người Vincent té xuống, một cái đuôi màu đen quấn quanh hông cậu, nhẹ nhàng đem cậu đặt xuống.
Bạch Tử Thạch nhìn cái đuôi thật dài thoạt nhìn mềm như nhung kia thu về, trong lòng có cảm giác thất bại bùng lên, ấp úng nói: “Cám ơn.”
Vincent biến trở về hình người, y phục trên người vẫn là bộ lúc này, điều này làm Bạch Tử Thạch cảm thấy có chút thần kỳ, lúc hắn biến thân, chẳng lẽ những y phục này cũng biến đổi theo sao?
Trong mắt Vincent lóe lên một chút ý cười, hắn nhìn ra được tiểu á thú nhân của hắn đang thắc mắc cái gì. Giúp cậu cởi ra đồ trang bị trên người, lại thấy được một Bạch Tử Thạch gọn gàng khoan khoái, Vincent xoa nhẹ tóc cậu, dắt tay cậu: “Chúng ta đi.” Nắm bàn tay nho nhỏ mềm mại đến khó tin trong tay là cảm giác tuyệt vời thế này sao, trong lòng Vincent bỗng nhiên dâng lên xung động muốn nắm tay cậu thế này mãi.
Bạch Tử Thạch cũng có chút không được tự nhiên kéo tay ra, lại bị Vincent nắm thật chặt: “Mặc dù đã đến ngoài Tây Dã thành, nhưng nơi này ngẫu nhiên cũng sẽ có dã thú tập kích á thú nhân nhỏ yêu, ta nắm tay ngươi sẽ an toàn hơn.”
Bạch Tử Thạch bất động, chỉ có thể mặc cho thú nhân nắm tay cậu, bàn tay to dày rộng có chút thô ráp gần như đem cả bàn tay cậu bao bọc lại. Bàn tay như vậy có lẽ sẽ đem lại cho á thu nhân cảm giác rất an toàn đi, được cầm tay vô cùng cẩn thận như thế này, sẽ có cảm giác được người ta phủng trong lòng bàn tay.
Vincent là một người rất ôn nhu mà. Bạch Tử Thạch ngẩng đầu nhìn thú nhân tuấn mỹ, Vincent phát hiện ra tầm mắt của cậu: “Làm sao vậy?”
Bạch Tử Thạch nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng qua chỉ cảm thấy á thú nhân sau này trở thành bạn lữ của ngươi nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Ánh mắt Vincent tối sầm lại, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch nói: “Ta nghĩ, hắn cũng sẽ cảm thấy như vậy.” Bạch Tử Thạch một chút cũng không nghe ra ám chỉ trong đó, tâm tình có chút giảm xuống, bởi vì cậu nghĩ đến Vincent trước sau gì cũng sẽ có bạn lữ của riêng mình, đến lúc đó, loại ôn nhu này cũng sẽ không dành cho mình nữa.
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì Bạch Tử Thạch bị độc chiếm dục mơ hồ dâng lên của mình làm cho ngẩn ngơ, chỉ một lát sau, cậu tự nhủ trong lòng: Đừng có ngu ngốc, Bạch Tử Thạch, cho dù hắn có bầu bạn, các ngươi vẫn là bằng hữu, bằng hữu cả đời.
Cả đời, nghĩ tới từ này lại làm cho người ta có một loại cảm giác an tâm. Cho nên Bạch Tử Thạch tâm tình cũng khá hơn một chút, cậu đi theo Vincent vào cửa thành cao lớn, một chút cũng không chú ý tới vào trong thành rồi mà Vincent cũng không buông tay cậu ra, một đường bị Vincent nắm tay, Bạch Tử Thạch không cần nhìn đường, chỉ chuyên chú nhìn ngó bốn phía.
Nơi này có vẻ đẹp hơn Maca thành, bốn phía kiến trúc cũng cao hơn một chút, hầu hết chúng đều không phải là gạch đá trắng xanh trơ trụi, trên tường quét nước sơn màu xám hoặc đạm vàng xám, nhưng những nước sơn kia nhìn qua cũng không thập phần nhẵn nhụi, bằng phẳng nhìn qua có vẻ hơi gồ ghề, bất quá cũng không phải khó coi. Các cửa hàng phía trên cũng có một số đồ trang trí đơn giản hoặc phức tạp, trên kính dán một vài lời quảng cáo.
Đi chưa được mấy bước, Bạch Tử Thạch đã nghe thấy thanh âm ồn ào quen thuộc, đó là thanh âm mao liêu ma sát với giải thạch cơ sinh ra. Cậu nhìn một con phố chỉ cách cổng thành mấy trăm mét, không có gì bất ngờ khi thấy được tấm biển quen thuộc: Khu phố đổ thạch. Cậu hơi hưng phấn, nhìn những á thú nhân đi vào và những thú nhân, á thú nhân từ trong đi ra vẻ mặt chán nản hoặc vui sướng, trong lòng sinh ra xung động muốn đi vào xem thử.
Vincent chú ý tới tầm mắt của cậu, thấp giọng nói: “Nếu như ngươi muốn, ngày mai chúng ta trở lại, chờ Allan tới, chúng ta còn nán lại Tây Dã hai ngày cơ.”
Bạch Tử Thạch gật đầu, bắt buộc mình thu hồi tầm mắt. Đổ thạch cái thứ này thật đúng là sẽ nghiện a. . . Ý thức được tâm tình của mình, Bạch Tử Thạch không khỏi cười khổ lắc đầu, sau đó cùng Vincent đi thẳng về phía trước, vừa vặn đi lướt qua một đám á thú nhân, thú nhân vây quanh một người á thú nhân.
Bạch Tử Thạch không khỏi quay đầu lại nhìn, đó là một á thú nhân rất đẹp, tướng mạo xinh đẹp rất thuận mắt, hắn bị nhiều người như vậy vây vào giữa, bị mọi người thất chủy bát thiệt hỏi các vấn đề, thế mà lại không có một điểm bực mình, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, á thú nhân xung quanh thì lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Á thú nhân này vừa nhìn đã khiến người ta thấy thiện cảm a. Bạch Tử Thạch cảm thán một câu.
Vincent theo tầm mắt của cậu nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên người á thú nhân ở giữa, nét mặt nhất thời trở nên có chút vi diệu, song một giây sau hắn liền thu hồi ánh mắt, vuốt vuốt tóc Bạch Tử Thạch: “Chúng ta đi thôi, đi trước tìm một chỗ ở đã. Tắm rửa qua một cái, sau đó đi ăn cơm. Buổi tối còn phải đi đón Allan.”
“Ừ.” Bạch Tử Thạch gật đầu, tăng nhanh bước chân của mình, đi theo thú nhân rẽ vào một con phố khác.
Bọn họ ai cũng không chú ý tới trong nháy mắt khi Vincent mở miệng nói chuyện, cái á thú nhân bị mọi người vây quanh ở giữa kia hơi sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên quay đầu đẩy mọi người ra, vội vàng nhìn khắp bốn phía, giống như đang tìm kiếm gì đó. Nhưng hắn không tìm được gì, khuôn mặt tinh xảo ảm đạm đi, chọc cho thú nhân xung quanh nhịn không được muốn đem hắn ôm vào lòng hảo hảo yêu thương.
“Nhã Gia Endymi, ngài đang tìm gì vậy?” Một á thú nhân tò mò hỏi.
Endymi lắc đầu: “Không có gì. Chúng ta đi thôi.” Nhã Gia, là cách gọi kính trọng đối với á thú nhân có địa vị cao quý. Endymi là một người đổ thạch sư học đồ cấp sáu đến từ Á Thành, không chỉ vậy hắn còn là học sinh tốt nghiệp năm nay của đổ thạch viện ở học viện Oliver, lúc gia nhập công hội đổ thạch sư vẫn chỉ là học sinh mới của đổ thạch viện Oliver, chỉ có tuổi, trải qua năm năm ngắn ngủn, hắn liền trở thành một đổ thạch sư học đồ cấp sáu, tốc độ thăng cấp này là rất nhanh, trong lớp thanh niên ở Bác Nhã đại lục cũng tương đối nổi danh. Hơn nữa dung mạo Endymi tinh xảo xinh đẹp, tính cách ôn nhu nho nhã lễ độ, rất nhiều đài truyền hình rối rít tìm tới hắn làm một số tiết mục về đổ thạch, sau khi phát xong, Endymi được thú nhân rất hoan nghênh, ngay cả á thú nhân cũng rất thích tính cách không giấu giếm mà truyền dạy một số kiến thức về đổ thạch phí thúy của hắn. Ở Bác Nhã đại lục, Endymi là tương đương với các kiểu thần tượng, minh tinh tồn tại trên địa cầu.
Lần này Endymi đi tới Tây Dã thành, thú nhân trong thành cũng cực kỳ hưng phấn, mặc dù liên tục có lời đồn đại rằng hắn tới là để tìm người thú nhân mà hắn thích, nhưng thú nhân vẫn hăng hái mặc kệ những thứ này, phải biết rằng Tây Dã thành so với Á Thành mà nói, đây là địa phương tương đối hẻo lánh, đại nhân đổ thạch sư tôn quý đều không bao giờ đến thăm, Nhã Gia Endymi có thể tới khiến cho thần kinh mọi người đều hưng phấn mấy phần. Hơn nữa, dù sao Nhã Gia Endymi bây giờ vẫn còn độc thân, bọn họ vẫn còn cơ hội, cho dù là đơn phương trở thành người canh gác của hắn cũng rất không tệ, nếu như có thể nhận được sự đồng ý của Nhã Gia Endymi trở thành người canh gác khế ước của hắn vậy thì càng tốt.
“Nhã Gia, ngài ngày mai còn đến khu phố đổ thạch không?”
Endymi thu hồi suy nghĩ có chút tán loạn của bản thân, mỉm cười gật đầu: “Có a.”
“Vậy thì tốt quá, ta còn có một số điều muốn xin ngài chỉ bảo.”