Bạch Tử Thạch cả bả vai đều lộ ra tình trạng xanh tím, thậm chí hơi sưng lên, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy đau.
Vincent nhìn vết thương này, không nhịn được đau lòng, không ai hiểu rõ hơn hắn làn da của tiểu á thú nhân rốt cuộc có bao nhiêu mềm mại, vết thương này đối với cậu, nhất định là rất đau. Hắn đứng dậy, cơ hồ là trong một giây biến mất vào trong phòng hắn, nhanh đến mức chỉ như thời gian Bạch Tử Thạch chớp mắt mấy cái, đã lại xuất hiện ở trong phòng khách. Mà lúc này trên tay của hắn có thêm một cái lọ hình trụ tròn, mở nắp ra, Vincent nhẹ giọng nói: “Ta muốn bôi thuốc cho ngươi, có thể sẽ hơi đau, ngươi chịu đựng chút.”
Mặc dù bả vai vẫn rất đau, nhưng quan tâm của Vincent lại làm cho Bạch Tử Thạch mỉm cười: “Ân.”
Con ngươi đen của thú nhân rũ xuống, khom nửa người, nhẹ nhàng phun nước thuốc màu lam tím lên vai Bạch Tử Thạch, sau đó dùng một tay giữ lấy cánh tay Bạch Tử Thạch, tay kia vươn ra cố gắng nhẹ hết mức xoa bóp vết thương cho Bạch Tử Thạch, như vậy mới có thể làm cho nước thuốc hấp thu nhanh hơn một chút.
Mặc dù Vincent đã vô cùng nhẹ nhàng, nhưng chỗ đó vốn chỉ vừa động đến đã đau đớn kịch liệt, bị xoa như thế đương nhiên không thể nào thoải mái nổi, Bạch Tử Thạch đau đến chân mày cũng nhíu chặt lại, nhưng cậu cũng không muốn làm Vincent thêm lo lắng, nên chỉ cắn răng liều mạng nhịn xuống tiếng ‘tê’ sắp vọt ra khỏi miệng, ngay cả trên trán cũng ngầm ra mồ hôi.
Xoa bóp như thế ước chừng kéo dài khoảng mười phút đồng hồ, làm khi Vincent rốt cuộc rút tay về, Bạch Tử Thạch nhịn không được thở ra một ngụm khí lớn, lúc được chữa trị, mỗi một phút đều gian nan như một thế kỷ. Bất quá, lúc Vincent buông tay, Bạch Tử Thạch cũng thật sự cảm thấy vết thương dễ chịu hơn, cũng không đau như trước nữa.
“Thế nào? Khá hơn một chút chưa?” Thu hồi lọ thuốc, Vincent quan tâm hỏi.
Bạch Tử Thạch cử động bả vai một chút, ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Vincent: “Ân, đã khá hơn, Vincent cám ơn ngươi.”
“. . . Không, không có gì.” Thời điểm Bạch Tử Thạch ngẩng đầu lên Vincent có một khắc nào đó hoảng hốt, Bạch nhất định không biết cậu bây giờ trong mắt ngập một tầng nước dáng vẻ cảm kích nhìn người khác có bao nhiêu mời gọi, cặp mắt đen được nước gột rửa qua càng thêm trong veo thấy đáy, ánh mắt kia, vừa cảm kích vừa đáng thương, mặc dù Vincent rất rõ ràng đó bất quá là nước mắt sinh lý do đau đớn mà trào lên, nhưng vẫn dễ dàng đảo loạn tâm thần hắn. Càng gay go hơn là, đống huyễn tưởng nguyên bản do thấy vết thương của Bạch Tử Thạch nên bị đè ép xuống, sau khi miệng vết thương được xử lý xong lại lần nữa vô cùng không kiên định mà dâng lên. Nhất là bây giờ, bởi vị trí hắn từ trên cao nhìn xuống, có thể cực dễ dàng nhìn thấy cái cổ tuyết trắng khi tiểu á thú nhân khẽ ngẩng đầu, bộ dạng kia tinh tế cùng ưu mỹ, cổ họng điểm trí mạng cũng cứ thế không chút phòng bị lộ ra trước mắt mình, điều này biểu lộ cử chỉ tín nhiệm, khiến cho thú nhân càng xoắn xuýt. Bởi vì bây giờ toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn đều là làm thể nào để đem thiêu rụi toàn bộ một nửa áo còn lại trên người tiểu á thú nhân trước mắt, sau đó lột bỏ tất cả các thứ che đậy trên người cậu, đem cậu từng tấc từng tấc ăn sạch, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tiểu á thú nhân dưới hành động mãnh liệt của hắn sẽ khóc nức nở cầu xin tha thứ, khi đó cậu ấy nhất định càng thêm đáng yêu lại đáng thương. . .
Thú nhân đã nhận thấy bộ phận nào đó của mình đang rục rịch, đối mặt với ánh mắt cảm kích tinh thuần của tiểu á thú nhân, khiến hắn thấy, áp lực như núi! Lúc này Vincent không thể không nghĩ đến thời gian dài dằng dặc trong tương lai, hắn sẽ vài lần phải đối mặt với tình trạng nhìn thấy mà phải liều mạng áp chế bản thân mình này?
Ngô, thú nhân đã từng tín nhiệm % lực khắc chế của mình, giờ lại do dự, khốn đốn, hoài nghi —- ban đầu sao mình lại ung dung nghĩ rằng ‘Bất quá là bảy năm, chờ được thôi’ như vậy chứ?
Cái tình trạng vừa ngọt ngào vừa giày vò này a~ ~ ~
Đối với biến hóa của bộ vị nào đó của Vincent, Bạch Tử Thạch ngồi ở trên ghế tất nhiên không phải không hề phát hiện tý gì, dù sao Vincent bây giờ đang đứng ở trước mặt cậu, mà lấy thú nhân và thư thế ngồi nói chuyện của cậu mà nói, kỳ thực nều như tầm mắt của cậu nhìn thẳng, sẽ vừa vặn thấy cái chỗ phi thường phi thường xấu hổ, quần áo của Vincent cũng không phải là cái loại phi thường rộng thùng thình, nên loại phản ứng này tất nhiên có thể nhìn thấy được.
Sau đó cậu hậu tri hậu giác nghĩ tới — lấy thân phận á thú nhân của mình ở chỗ này tương đương với ‘nữ nhân’, Vincent là một ‘nam nhân’ tốt ‘phát dục’ bình thường, mình lại ở trước mặt hắn cởi áo tháo thắt lưng bằng với một ‘nữ nhân’ bán trên trước mặt một ‘nam nhân’. . .
TAT. . . Kỳ thực cũng không thể trách người ta ha? Đây kỳ thực chỉ là phản ứng bình thường. . . Ha? Thân là nam nhân, cậu cũng hiểu được, ngô, đại khái đi. . . Bất quá, lại nói, Vincent cái chỗ đó thật đúng là rất có vốn liếng a.
Ý thức được suy nghĩ của mình chạy đến chỗ không nên chạy, Bạch Tử Thạch mất tự nhiên nhẹ ho khan vài tiếng, sau đó làm bộ như rất tự nhiên kéo áo mình lên.
Ngô. . . Vincent có hiểu lầm không nhỉ? Dù sao loại động tác tùy tiện cởi áo ở nơi này là thành động không quá. . . đi. Với lại, ánh mắt tiếc nuối vừa rồi của Vincent là có ý tứ khỉ gì?
Nhận thấy hành động của tiểu á thú nhân, trong mắt thú nhân lơ đãng lóe lên một chút ý cười, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen của tiểu á thú nhân: “Ở trước mặt ta, thì không sao.”
“Hả?” Bạch Tử Thạch có chút nghi hoặc, chỉ chốc lát sau cậu mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Vincent — Ở trước mặt ta cởi, thì không sao. Bạch Tử Thạch bị nghẹn một cái, sau đó nghe thấy thú nhân phán một câu.
“Nhưng, không được để cho những người khác thấy tý gì.”
… … … . . . Ngươi cái này là ý tứ khỉ gì? Ý tứ khỉ gì? Ý tứ khỉ gì a a a a! ! ! ! Đây không phải dục vọng chiếm hữu, không phải dục vọng chiếm hữu, tuyệt đối, tuyệt đối không phải dục vọng chiếm hữu ——!!!!
Vincent nhìn tiểu á thú nhân trước mắt bộ mặt ngớ ra, trong con ngươi đen lạnh lùng thoáng hiện ý cười ôn nhu, nhẹ nhàng đặt lên trên trán Bạch Tử Thạch một nụ hôn: “Bạch, ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
“. . . Gì kia. . . Ta đi a. . . Ha, ha ha. . . Vincent, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút a.” Nói xong câu đó, Bạch Tử Thạch đứng lên, nhanh chân đi về phòng mình, bóng lưng nhìn qua có chút giống như chạy chối chết.
Vincent nhìn bóng lưng cậu biến mất sau cánh cửa mới thu hồi ánh mắt —- hắn biết rõ, bây giờ vẫn chưa phải lúc chính thức ngả bài, tình cảm của Bạch đối với mình còn chưa rõ ràng, nếu như tiến độ quá nhanh sẽ chỉ làm cậu rụt về. Đối với Bạch loại này, chỉ có chờ cậu tự mình tiến tới, mới xem như nắm chắc.
Bây giờ. . . cứ xử lý ‘chút vấn đề nào đó’ đi. . . Vincent bất đắc dĩ đưa tay vỗ tiểu huynh đệ một cái, tin tưởng trong tương lai rất dài, tay của hắn cùng huynh đệ của hắn sẽ là một đôi chiến hữu khăng khít.
Ngày mùng tháng , Bạch Tử Thạch chính thức trở thành một thành viên mới của đổ thạch viện ở học viện Oliver, bởi vì thành tích xuất sắc trong cuộc thi nhập học, cậu đương nhiên được phân đến lớp Mặc Phỉ do Sigma tự mình dạy bảo. Cùng với thẻ học sinh được phân phát của cậu còn có một tấm thẻ, đây là thẻ cơm và thẻ tích phân của cậu ở đổ thạch học viện, cũng có thể gọi là thẻ sát hạch.
Đổ thạch viện khác các viện khác, một học kỳ của bọn họ là một năm học, mỗi học kỳ chia làm khoảng hai nửa kỳ, giữa nửa kỳ sẽ có hai tháng nghỉ ngơi, giữa mỗi năm học lại có ba tháng nghỉ ngơi. Phương thức thi cũng không phải là ở cuối mỗi học kỳ, có thể nói bọn họ thi xuyên suốt cả năm học.
Mỗi lớp học sẽ tiến hành kiểm tra đổ thạch không định kỳ, đổ trướng sẽ tăng thêm một học phần trên thẻ sát hạch, giải thạch đủ tốt cũng có thể đạt được một cái tích phân, ngược lại, đổ sụp sẽ trừ đi một cái tích phân, giải sụp cũng sẽ trừ đi một cái tích phân. Cứ thế đến cuối kỳ, tiến hành tổng kết, đến lúc đó sẽ do lão sư căn cứ vào trình độ thi năm đó quyết định nhân số lưu ban. Đương nhiên tích phân đạt được cũng không phải chỉ qua kiểm tra định kỳ, còn một loại là tỷ đấu đoạt tích phân giữa các học sinh, cùng niên cấp, hai người có tích phân chênh lệch không quá phân trở lên có thể hướng học viện xin tiến hành đổ thạch chiến, trong phạm vi đổ thạch nhà trường quy định sẵn, chọn ra một khối mao liêu bản thân cho là tốt nhất, phẩm chất phỉ thúy cao, chiến thắng, có thể nhận được một cái tích phân của học sinh tham gia thi đấu kia.
Nghe nói đây là phỏng theo chế độ lên cấp của công hội đổ thạch sư để thành lập. Bạch Tử Thạch đối với chế độ kiểm tra này vô cùng tán thưởng, lúc trước cậu cũng không rõ lắm đổ thạch loại chuyện này thì kiểm tra thế nào, dù sao trong một khoảng thời gian ngắn có những người vận khí tốt, ánh mắt không tốt lắm cũng có thể đổ trướng, mà có vài người ánh mắt rất tốt nhưng xui xẻo, thế thì cấp bậc đổ thạch sư chẳng phải sẽ rối loạn sao?
Bây giờ nhìn tới, xem ra cũng công bằng, quy định một cái thời gian để tiến hành tổng kết, đạt tới cấp bậc tích phân thì lên cấp, ở công hội sẽ hưởng thụ đãi ngộ cao hơn một chút. Nếu như lần tổng kết tiếp theo, tích phân không lên cao ngược lại thấp xuống, thì bảo lưu cấp bậc một lần, nếu như lần tổng kết tích phân sau vẫn không tăng thêm, vậy thì sẽ tụt một bậc, đãi ngộ được hưởng thụ ở công hội đổ thạch sư cũng sẽ kém một chút.
Hơn nữa, sau khi học tập một cách hệ thống, Bạch Tử Thạch mới biết hiện tại phỉ thúy đã được chia làm nhiều cấp bậc, chỗ như Maca thành cái dạng vẫn dùng nhân lực thời xưa để bình xét giá trị phỉ thúy đã rất ít. Giống như là Mặc Phỉ, dạng phỉ thúy này, là đặc cấp (cấp bậc đặc biệt) trong truyền thuyết, lực hấp thu đặc đẳng (cấp đặc biệt), cấp bậc năng lượng cũng là đặc đẳng, Huyết Phỉ, Thủy Tinh Chủng Đế Vương Lục, Kê Du Hoàng, Tử Nhãn Tình, Huyễn Lam, những cái này là cấp một, năng lượng cấp một, lực hấp thu cũng cấp một, còn lại còn có tám cấp bậc, tổng cộng là chín cấp, cấp chín là yếu nhất, trên căn bản là để cho ấu tể mới sinh dùng.
Càng học tập, Bạch Tử Thạch càng cảm thấy tri thức phỉ thúy nơi này rộng lớn và thâm thúy, đối với thế giới này Bạch Tử Thạch hiểu vẫn không sâu, bây giờ chỗ thích chạy đến nhất chính là cái thư viện rất nhiều sách ở đổ thạch viện.
Về phần cái lời đồn đại trước khi khai giảng kia, vì Allan đã lâu không có lắc lư xuất hiện, đã càng ngày càng nhạt, dần dần bị chuyện khai giảng làm lu mờ nên các đồng học cũng quên mất tiêu. Dù sao đối với bọn họ mà nói Bác Gia Taylor cũng là một cái tồn tại rất xa xôi. Bất quá, chuyện này đối với Bạch Tử Thạch mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là kết giao được với người bạn á thú nhân cùng tầm tuổi đầu tiên trên thế giới này — Kenaf Toronto.
Cùng hắn trở thành bằng hữu, không chỉ vì tính cách của Kenaf cởi mở phóng khoáng, còn có một điều Bạch Tử Thạch cảm thấy rất có ý tứ —- hắn thích Allan, hơn nữa từ nội dung bọn họ nói chuyện phiếm cũng nhìn ra, hắn và Allan cũng rất quen thuộc, hình như là anh em của một người bạn thân của Allan, Allan đối với hắn xem ra cũng chiếu cố.
Bạch Tử Thạch cảm thấy Kenaf kỳ thực rất xứng với Allan.
Mà lúc này Allan không biết Bạch Tử Thạch có lòng tác hợp hắn với một á thú nhân, hô to gọi nhỏ xông ào vào nhà Vincent: “Vincent, Vincent. . . Ngươi tuyệt đối không nghĩ ra ta nghe thấy tin tức gì đâu, thật là chết cười!!!” Thú nhân vẻ mặt chế nhạo lấy cùi chỏ chọc chọc đồng bạn mình, gương mặt cười xấu xa, “Hôm nay lại có người uyển chuyển hỏi ta, Bạch có phải là bầu bạn của ta hay không đó? Ngươi thấy có phải rất thú vị hay không?”