CHƯƠNG
Bạch Tử Thạch kéo y phục của Vincent, thú nhân khẽ nghiêng đầu, Bạch Tử Thạch đành phải nghiêng người ghé vào bên cạnh tai hắn, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần lộ mặt là được, chúng ta trở về thôi, chỗ này thật nhàm chán.”
Vincent cũng nghĩ như vậy, Bạch đã nói ra, hắn tự nhiên cũng sẵn lòng: “Được.”
Bên kia ba người đang hạ quyết tâm, hạ quyết tâm cho dù Bác Gia Garcia không để ý tới bọn họ cũng muốn đi qua nói mấy câu, thật không ngờ rằng bọn họ vừa mới chuẩn bị hành động, hai người lại đứng lên đi ra ngoài.
Đây là. . . muốn đi? Vũ hội mới bắt đầu không bao lâu mà? Ba người cước bộ dừng một chút, hơi chần chờ một tý, Aijiaer cắn răng một cái, bước nhanh chạy ra phía ngoài, Betty liếc nhìn sắc mặt thản nhiên không có biểu tình gì của Sylvester Bra, suy nghĩ một chút, cũng bước nhanh chạy ra phía ngoài.
Sylvester đứng nguyên tại chỗ một lát, rũ xuống tầm mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chén rượu trong tay một hồi, một hồi lâu sau mới thở dài một hơi, thần sắc thoạt nhìn có chút buồn bã, sau đó xoay người đi lên phòng nghỉ ở lầu hai, hắn cũng không để ý tới thú nhân đến bắt chuyện bên cạnh, đây cũng không phù hợp với giáo dục mà hắn được dạy dỗ, nhưng giờ phút này, á thú nhân có dung mạo lịch sự tao nhã này cũng không muốn tuân thủ cái lễ nghi chết tiệt nào hết.
Dáng vẻ ôn nhu săn sóc của Bác Gia Garcia đối với tiểu á thú nhân kia khắc sâu ở trong lòng của hắn. Mặc dù hắn cho rằng suy đoán của mình không sai, cái tiểu á thú nhân kia cuối cùng sẽ không chịu nổi áp lực cực lớn khi ở bên cạnh Bác Gia Garcia, sự chênh lệch giữa bọn họ thật sự là quá rõ ràng. Nhưng, cho dù cuối cùng hai người bọn họ không trở thành bạn lữ khế ước chân chính được, thì tình cảm chân thành tha thiết này cũng không phải giả. Hắn đứng ở trên ban công lầu hai, xa xa nhìn thấy hai người đứng ở bãi cỏ trước đại sảnh, cũng thấy bóng dáng Aijiaer và Betty đuổi theo. Đối với hai người á thú nhân là bạn chơi cùng thuở nhỏ còn khi lớn lên thì lại là bạn mà cũng không phải là bạn này, Sylvester cũng không nhịn được thở dài, lúc này chạy theo thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Trước khi hai người bọn họ chưa cách xa nhau, làm càng nhiều, càng lộ nhiều sai sót.
Aijiaer là người đầu tiên chạy ra bên ngoài đại sảnh, há miệng muốn hô, muốn gọi Vincent lại, song, hành động của Vincent lại làm cho thanh âm của hắn kẹt lại trong cổ họng, hắn trơ mắt nhìn Bác Gia Garcia trong nháy mắt biến hóa thành thú hình, thân thể khổng lồ lại ưu nhã, tràn đầy sức mạnh cùng mỹ lệ, dưới bầu trời sao, bộ lông toàn thân đen nhánh giống như đang lấp lánh ánh sao, con ngươi kim sắc hẹp dài nhếch lên mang vẻ lười biếng, quanh thân tràn ngập khí thế thần bí cao quý.
Đó là thú hình chưa từng có ai nhìn thấy qua của Bác Gia Garcia; cũng là hình dáng mà hắn tha thiết mơ ước muốn nhìn thấy. Mà bây giờ, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhìn cự thú kia đem cái đuôi của mình vẽ thành một đường cung ưu nhã giữa không trung, dừng lại ở trước mặt á thú nhân kia, tựa như một người thân sĩ đang mời khiêu vũ. Người tiểu á thú nhân gọi là Bạch Tử Thạch kia trên mặt mang nụ cười sáng lạn, nhấc chân giẫm lên, sau đó cái đuôi to lớn kia chậm rãi nâng lên, cho đến khi cái á thú nhân kia bước lên lưng hắn, ngồi vững vàng xong mới thu đuôi lại. Cự thú kia từ từ chạy một chút, giống như đang đánh giá xem á thú nhân trên lưng đã chuẩn bị tốt chưa, rồi hắn mới nhảy một cái lao lên không trung, bầu trời giống như có một con đường, mặc cho thú nhân như chạy trên đất bằng vậy chạy băng băng vững vàng trên bầu trời, tư thái lưu loát, phóng khoáng mà mỹ lệ.
Betty chạy tới ngay sau Aijiaer, nhìn gần như ngây dại. Thú hình của thú nhân có thể bay lên trời vốn không có nhiều lắm, càng không nói đến loại thú hình không dựa vào cánh để bay. Mọi động tác của Bác Gia Garcia đều nhẹ nhàng thoải mái, tựa như một bức họa thông thuận trôi chảy.
Thế nhưng, trên lưng thú nhân kia lại ngồi một người á thú nhân. Điều này khiến cho bọn họ phải khiếp sợ và không dám tin, ở trên Bác Nhã đại lục lưng thú hình của thú nhân là vị trí thần thánh nhất. Nếu như một á thú nhân và thú nhân có một hài tử, bọn họ vẫn có khả năng không phải là bạn lữ khế ước, nhưng lưng thú nhân chỉ có bạn lữ khế ước của bọn họ mới có khả năng ngồi lên!
“Điều này không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Chẳng lẽ bọn họ đã trở thành bạn lữ khế ước?” Aijiaer mặt tràn đầy khiếp sợ, cũng bất chấp hình tượng của mình, không ngừng lắc đầu.
Betty cũng toàn thân cứng ngắc, hắn ngửa đầu, liều mạng không để cho nước mắt của mình rơi xuống, kiên định nói: “Không, sẽ không! Cái tên Bạch kia căn bản còn chưa trưởng thành mà! Bọn họ làm sao có thể trở thành bạn lữ khế ước?! Bọn họ chắc chắn không phải.”
Sylvester đứng ở trên ban công, bên chân của hắn nằm một cái ly thủy tinh vỡ nát, chất lỏng đỏ sẫm chậm rãi chảy lan ra trên mặt đất, thấm ướt đôi giày màu trắng của hắn, mà người luôn chú trọng dáng vẻ như hắn lại hoàn toàn không phát giác ra, hai tay gắt gao bấu lấy tay vịn sân thượng, nhìn chằm chằm bầu trời tối đen, mặt tràn đầy khiếp sợ cùng tuyệt vọng.
Thật lâu sau, hắn mới thất hồn lạc phách lui về trong phòng, ngơ ngác ngồi trên ghế salon, yên lặng rơi lệ. Nếu như nói lúc trước hắn chỉ là ủ rũ, thì bây giờ thật sự là hoàn toàn tuyệt vọng.
Vincent Garcia lớn hơn hắn hai tuổi, lúc nhỏ thân thể hắn không tốt, chỉ thỉnh thoảng mới được ra ngoài vài lần, đôi khi cũng sẽ ở phủ thành chủ nhìn thấy Vincent Garcia. Khi đó Vincent cũng chỉ là một ấu tể, nhưng khí chất lạnh lùng đã bộc lộ rõ ràng, thú nhân ấu tể khác chỉ lo tranh đoạt các đồ vật, tùy hứng làm nũng, đem cả người làm bẩn hề hề, chỉ có hắn nghiêm túc huấn luyện kỹ xảo, tướng mạo lại xinh đẹp tuấn mỹ, khí chất lại càng đặc biệt. Ấn tượng của Sylvester đối với hắn khắc rất sâu, hắn cảm thấy Vincent sau này nhất định sẽ trở thành một thú nhân thật tài giỏi.
Vincent quả thực đúng như vậy, từ lúc hắn tuổi đã đạt được tư cách thợ săn cấp , Sylvester liền thường xuyên nghe được các sự tích về Vincent, sau đó cũng có thể thỉnh thoảng nhìn thấy, thậm chí nói chuyện vài câu. Ở trong lòng hắn, Vincent là người cường đại và tuấn mỹ, là ước mơ của hắn. Khi a cha nói mình có tư cách trở thành bạn lữ của Vincent, thì hắn lại càng thêm quan tâm đến Vincent. Quan tâm đến từng chuyện của hắn, quan tâm đến hắn thích hay không thích, thậm chí quan tâm đến cả ánh mắt của hắn.
Cũng chính bởi vì quan tâm như vậy, hắn mới càng hiểu rõ Vincent Garcia hơn Betty và Aijiaer. Bất kể bọn họ có chân chính trở thành bạn lữ khế ước hay không, nếu Bác Gia Garcia không hề để ý tý gì để cho Bạch Tử Thạch ở trước mặt mọi người ngồi lên lưng thú hình của hắn, vậy thì Bạch Tử Thạch kia chính là bạn lữ khế ước mà hắn nhận định, cho dù cuối cùng bọn họ không đến được với nhau, vị trí kia cũng không thể là của người khác! Huống chi, đối với Bác Gia Garcia mà nói, loại khả năng này cũng không tồn tại, hắn sẽ đem cái tiểu á thú nhân kia che chở chu toàn. Đối với năng lực của Vincent, Sylvester tuyệt đối không hoài nghi.
Chẳng lẽ cứ bỏ cuộc thế này sao? Sylvester tự hỏi mình. Nhưng, không cam tâm a, thật sự không cam tâm. Hắn biết rõ, mình ở trong mắt Bác Gia Garcia cũng chỉ là ‘á thú nhân có biết’ mà thôi, ngay cả quen thuộc cũng chưa được tính nữa là. Tình cảm thầm mến này gần như mọi người đều biết, căn bản còn chưa bắt đầu hành động, đã cứ như vậy kết thúc?
Không chỉ có thương tâm, càng nhiều hơn chính là một loại đè nén và ủy khuất vô hình. Sylvester đứng lên, chậm rãi đi hai bước, làm ra một quyết định. Tại lúc hắn không biết, Aijiaer và Betty cũng bắt đầu hành động.
Bạch Tử Thạch thật sự cũng không biết hành động của mình đã hung hăng kích thích ba người một phen. Sau vũ hội, tân sinh có hai ngày nghỉ ngơi, Bạch Tử Thạch không xem sách về phương diện đổ thạch, mà lôi ra một đống thủy tinh ghi chép (giống đĩa DVD thì phải) tường thuật lại cảnh chiến đấu của thú nhân, chuẩn bị đủ tâm lý, rồi đem thủy tinh ghi chép kết nối với máy hiện ảnh, bắt đầu quan sát. Cậu nhất định phải làm cho mình thích ứng với loại cuộc sống có chứa huyết tinh và giết chóc này. Thứ nhất, là muốn dung nhập vào thế giới này, thứ hai, hiện tại cậu và Vincent đang ở trong một loại quan hệ rất rất ái muội, mặc dù rất mê mang với tình cảm của mình, nhưng Bạch Tử Thạch xác định mình đối với Vincent có thiện cảm, cũng chuẩn bị tích cực vì tương lai của hai người mà cố gắng, tiếp thu cuộc sống của đối phương chính là bước đầu tiên cậu làm.
Bởi vì biết đây là thật, sau mấy giờ Bạch Tử Thạch xem phim phóng sự, trên mặt đều có chút tái nhợt, nhưng càng về sau thì dần dần khá hơn một chút. Mặc dù cũng không thích huyết tinh lộ liễu trong đó, nhưng Bạch Tử Thạch vẫn không thể tránh khỏi bị sức mạnh tuyệt đối và kỹ xảo cường đại được thú nhân phô bày ra hấp dẫn. Thân là một người nam nhân, ai khi còn trẻ lại không ảo tưởng mình trở thành một võ lâm cao thủ, tiên y nộ mã (mỹ phục + tráng mã), trường kiếm hành tẩu, có được tuyệt thế võ công, được mọi người ngưỡng mộ mến phục? Mặc dù những việc đã trải qua trong cuộc sống khiến cậu khó tránh khỏi phải đè nén tâm tính thiếu niên của mình, nhưng rốt cuộc cậu vẫn chỉ là một thanh niên tuổi. Nhìn những thú nhân kia chiến đấu với mãnh thú hung ác, ở trong nghịch cảnh và nguy hiểm vĩnh viễn không bỏ cuộc, bình tĩnh tính toán, ra tay mạnh mẽ, tàn bạo và quyết đoán. Cậu cũng không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào. Tư tưởng tiến công trong xương cốt nam nhân, cậu tuyệt không kém!
Chạng vạng tối Vincent trở về, trên người hắn còn mang theo một vài vết máu nâu, lại gần một chút, liền ngửi thấy một cỗ mùi máu tanh nồng đậm, đúng lúc Bạch Tử Thạch vừa thấy một thú nhân dùng hòn đá nhỏ bắn trúng mắt dã thú, cứng rắn đem mắt nó đập nát bét, ngửi thấy mùi máu tươi trên người của hắn, sắc mặt liền không khỏi trắng nhợt.
Vincent nhìn thấy sắc mặt tiểu á thú nhân liền nhíu mày, hắn tắt máy hiện ảnh đi: “Nếu như không thích, thì không nên xem.” Hắn biết Bạch có chút không chịu được loại hình ảnh săn giết này.
Cũng đã xem cả ngày, nên Bạch Tử Thạch không ngăn cản hắn, chỉ nói: “Ta không thể cứ luôn như vậy, ta cũng muốn hiểu rõ cuộc sống của ngươi.”
Trong lòng Vincent vì một câu nói này mà nóng lên, hắn mỉm cười, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ, trở lại phòng khách đem tiểu á thú nhân ôm vào trong ngực: “Ta thích ngươi như thế này.”
Bạch Tử Thạch hôn một cái lên gương mặt của hắn: “Lúc nào mang ta đi đấu trường đi.”
Hai ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, Bạch Tử Thạch lại trở về cuộc sống học sinh. Vì buổi vũ hội kia, nên thời điểm gặp Kenaf có không ít đề tài nói chuyện, thậm chí lần nữa bị hắn nhắc nhở về chuyện á thú nhân ba nhà kia. Bạch Tử Thạch mỉm cười trả lời, đang định trêu ghẹo chuyện Kenaf thầm mến Allan. Kenaf bỗng nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, sắc mặt trở nên nghiêm túc không thôi, Bạch Tử Thạch nghi ngờ ngẩng đầu, đã thấy một người á thú nhân dáng dấp tuấn tú, khí chất tao nhã đứng trước mặt mình.
“Bạch Tử Thạch, xin chào. Ta là Sylvester Bra.”