Bạch Tử Thạch ngồi trên lưng Vincent, những tiếng kinh hô liên tiếp bên dưới bị bọn họ bỏ càng lúc càng xa, dựa vào lớp lông mềm mại của thú nhân, nghi hoặc trong lòng Bạch Tử Thạch càng lúc càng lớn, thú hình hình như có ý nghĩa không tầm thường gì đó? Mỗi khi thấy mình ngồi ở trên lưng thú hình của Vincent, hình như phản ứng của mọi người đều phá lệ kịch liệt.
Trường học cách nhà cũng không xa, với tốc độ của Vincent chỉ chừng hai, ba phút là đến. Một trận đấu từ lúc bắt đầu đến giờ gần như mất cả ngày, bây giờ đã là giờ chiều.
Trở về phòng, Bạch Tử Thạch trước tiên là chui vào phòng tắm, tắm thật kỹ một cái, ngây người ở cạnh giải thạch cơ hơn nửa ngày trời, đá vụn với bụi đá của mao liêu dính đầy người, khó chịu muốn chết. Chờ lúc cậu đi ra, Vincent đã bận bịu trong phòng bếp rồi, vì vậy vội vàng đi vào hỗ trợ. Nói đến cái chuyện nấu cơm này Bạch Tử Thạch cảm thấy rất xấu hổ, mỗi lần đều để cho Vincent động thủ, còn cậu gần như là một kẻ chờ ăn.
Chỉ vì, mấy thứ dụng cụ nấu nướng trong phòng bếp thật sự là quá nặng. Cũng không có biện pháp, cầm thì cầm được, nhưng nếu muốn vung vẩy lâu thì rất khó, hơn nữa sức ăn của Vincent cần rất nhiều, nên khối lượng nấu cũng rất nhiều. Vì vậy mỗi lần cậu chỉ có thể ở trong phòng bếp làm trợ thủ, giúp chút ít việc, hay thường là đề xuất vài cái thực đơn. Bất quá hôm nay cậu tắm rửa xong, vừa vào phòng bếp đã bị Vincent đẩy ra.
Không tranh được Bạch Tử Thạch đành ngồi ở phòng khách quay đầu lại nhìn bóng lưng bận rộn của Vincent, lúc trước chỉ cảm thấy là hình ảnh bình thường, nhưng hôm nay sau khi thấy tràng cảnh kia, đột nhiên cảm thấy có chút tội lỗi, có chút khinh nhờn Vincent. Vốn là thiên chi kiêu tử lại vì mình mà nấu cơm, chênh lệch này làm Bạch Tử Thạch có chút ít nhiều không thích ứng được, đương nhiên cũng đồng thời dâng lên một loại cảm giác cực kỳ ngọt ngào và hư vinh.
Bạch Tử Thạch đáng lẽ cầm sách xem, nhưng giờ lại hoàn toàn không chú ý rằng bản thân cư nhiên cứ như vậy nhìn bóng lưng Vincent đến thất thần. Vincent bưng thức ăn đi ra, liếc thấy cặp mắt đen nhánh của tiểu á thú nhân đang nhìn mình chăm chú, tràn đầy nhu hòa. Đem thức ăn đặt lên bàn, thú nhân cong lên khóe miệng cười: “Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?”
Bạch Tử Thạch lúc này mới nhận ra mình cư nhiên vẫn nhìn Vincent, hoàn hồn buông quyển sách vẫn cầm trong tay mà chưa hề xem xuống, đi tới trước bàn ăn cười nói: “Không có gì, chỉ nghĩ tới ngươi hôm nay được vạn người chú mục như thế, có chút cảm giác không thật. . . Ngươi vì ta nấu cơm, cảm thấy áp lực thật lớn. . .”
Đây vốn là nói nửa đùa nửa thật, không ngờ rằng Vincent lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Thạch, giọng nói thanh lãnh kiên định giống như sắt đá: “Cho dù vậy, ta cũng sẽ không buông tay.” Trước đây lúc hắn mang theo Bạch trở về liền nghĩ đến điểm này, hắn đã nghĩ khi trở về Á Thành, danh tiếng hiện tại của hắn sẽ khiến cho Bạch sinh ra khoảng cách với mình, thế nhưng, khi tiểu á thú nhân đem khối Huyết Phỉ kia đưa cho hắn, thì từ đó trở đi hắn không hề muốn buông tay nữa.
Bạch Tử Thạch ngây ngẩn cả người, phản ứng có phải hơi mạnh không? Bầu không khí trong phòng khách dần dần trở nên trầm mặc, Bạch Tử Thạch nhìn cặp mắt đen sắc bén như dao của Vincent, chỉ cảm thấy mình như con mồi bị thợ săn nhìn chằm chằm, nhớ tới chuyện hai người họ cùng nhau đi tới đây, Bạch Tử Thạch bỗng nhiên hiểu ra, cậu băn khoăn hỏi: “Vincent, quy ước ba năm. . . có phải cho tới tận giờ người đều không có ý định thực hiện?”
Thú nhân bị câu hỏi bất ngờ làm cho có chút trở tay không kịp, nhưng đến bây giờ, cũng không có gì cần giấu diếm nữa: “Cũng không phải, ba năm sau ta muốn trở thành bạn lữ chính thức của ngươi, đến lúc đó khế ước người canh gác của chúng ta dĩ nhiên sẽ giải trừ.” Thay vào đó chính là khế ước bầu bạn.
Bạch Tử Thạch nhất thời có chút tức giận, cậu không ngờ Vincent căn bản là cố ý dụ dỗ, quy ước ba năm gì chứ! Ba năm sau hắn căn bản không hề muốn giải trừ khế ước với mình!
“Quy ước ba năm kia căn bản chỉ dùng để dụ người đúng không?” á thú nhân không tính bỏ qua cho hắn, hỏi tiếp. Thú nhân lắc đầu: “Không, quy ước ba năm là thực. Ta thực sự coi trọng vận đạo của ngươi, hơn nữa, trừ ngươi ra, ta còn định tìm thêm những người khác. Nhưng sau khi đi cùng ngươi, ta càng xác định ngươi có thể chính là người ta cần tìm.”
Thế còn đỡ. Ít nhất thì không phải bị lừa gạt, hơn nữa hiện giờ nếu đã quyết định thử ở chung với Vincent, truy cứu lại chuyện lúc trước cũng chả có ý nghĩa gì. Bạch Tử Thạch hừ hừ hai câu ‘Gian trá’ rồi coi như cho qua chuyện này.
Nhưng. . . nghĩ tới dự định ban đầu của mình, Bạch Tử Thạch có chút rối rắm, cậu vốn không có quyết tâm như Vincent, chỉ muốn cố gắng vì tương lai của hai người thôi, còn nếu như thực sự không thể cùng một chỗ với nhau, cậu cũng không muốn cưỡng cầu, nhưng hình như Vincent không nghĩ như vậy. Vậy mình, có phải suy nghĩ quá tiêu cực rồi không?
Nhìn ra do dự của Bạch Tử Thạch, trong mắt Vincent thoáng hiện lên chút u ám: “Bạch, có phải ngươi. . . không muốn trở thành bạn lữ với ta không? Có phải nghĩ rằng sau khi quy ước ba năm chấm dứt, giải trừ quan hệ khế ước với ta không?”
Ách. . . Hỏi cái vấn đề này Bạch Tử Thạch cũng hơi khó trả lời, bất quá nếu hai người đã nói tới chuyện này, thế thì cứ dứt khoát thẳng thắn nói rõ cho xong.
“Cũng không phải vậy.” Bạch Tử Thạch suy nghĩ một chút, “Trở thành bạn lữ ta quả thật còn chưa nghĩ tới, cảm thấy, cảm thấy còn rất xa xôi. Dù sao, tương lai còn quá nhiều thứ chưa xác định, sau này như thế nào ai cũng không biết trước được, có thể một ngày kia chúng ta nước chảy thành sông, cũng có thể có một ngày sẽ hữu duyên vô phận. Những ngày qua ta đã nghĩ rất nhiều, ta chắc là thật sự thích ngươi, cho nên muốn cố gắng để chúng ta có thể sống chung lâu dài với nhau. Nhưng, Vincent, thật sự xin lỗi, ta vẫn chưa quyết tâm được như ngươi.”
Chính xác mà nói, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để lập gia đình với một người nam nhân và sắm vai nữ giới trong cái gia đình đó. Bởi vì chuyện cậu trở thành bạn lữ của Vincent là chuyện không có hy vọng. Tình trạng của bọn họ khác với GAY trên địa cầu, GAY trên địa cầu không ai cần gánh vác trọng trách sinh dục, nhưng ở nơi này, một việc tối thiểu cậu cũng không có cách nào làm được, cậu không có công năng của nữ giới, vô pháp để có một đứa trẻ, cậu cũng không tiếp thu nổi mình là nam giới lại mang thai một sinh mệnh. Cho dù ở đây tất cả mọi người đều cho rằng cậu là á thú nhân, nhưng chính bản thân cậu biết. Cậu gọi là Bạch Tử Thạch, là một nam nhân tới từ địa cầu.
Mà còn một điểm mấu chốt — ở Bác Nhã đại lục tuổi thọ bình quân đạt đến , á thú nhân khỏe mạnh thậm chí có thể sống đến tuổi, tuổi thọ của cậu chỉ bằng một nửa của người khác. Mọi người trên Bác Nhã đại lục đến tuổi mới dần dần già đi, còn cậu chỉ cần đến tuổi là sẽ xuất hiện dấu hiệu lão hóa, mà tuổi mới là thời kỳ thanh niên của một thú nhân.
Chênh lệch đến thế bảo cậu phải nghĩ sao về tương lai? Có đôi khi cậu nghĩ rằng, từ đầu có lẽ không nên để cho Vincent hy vọng hay không. Thế nhưng, đối mặt với tình yêu của Vincent và sự ỷ lại của mình đối với Vincent, cậu không nói nổi lời cự tuyệt. Bởi vì không cự tuyệt, những vấn đề này có lẽ sẽ có biện pháp giải quyết, nhưng một khi cự tuyệt thật sự một điểm hy vọng cũng sẽ không có.
‘Để chúng ta có thể sống chung lâu dài với nhau’ những lời này không phải nói chơi. Bạch Tử Thạch đã nhận ra biến hóa của mình, xương cốt vốn đã thành hình nay lại bắt đầu trổ mã, ngay cả sức lực cũng biến lớn, hàm răng chắc chắn hơn, thậm chí có chút bén nhọn, tóc mọc chậm hơn, tới nơi này gần một năm, cũng chỉ dài gần đến vành tai. Cậu cảm thấy mình đang bị thế giới này đồng hóa, thân thể hình như cũng trở nên nhẹ nhàng, loại cảm giác giống như bị gì đó đè ép khi mới tới nơi này cũng dần dần biến mất. Nửa năm trước, cậu bị Bích Khê kéo đi da cũng bị nắm đến bầm tím, nhưng lần bị Bethe Turande đụng mạnh như vậy mà xương cũng không có vấn đề gì, chỉ bị đụng sưng lên. Cậu thậm chí hoài nghi lúc đầu học tập vốn rất cật lực về sau ‘thông minh lên’ đều là kết quả của đồng hóa.
Cũng chính vì những biến hóa này mới đem lại cho Bạch Tử Thạch một chút lòng tin. Cậu thấy trong tiểu thuyết ở địa cầu, nhân vật chính xuyên qua dị giới, thường sẽ nhắc tới vấn đề đồng hóa này, đây đều là những điều để Bạch Tử Thạch tham khảo, trong đó nhắc tới một số phương pháp giải quyết, phổ biến nhất chính là tu luyện và thiên linh địa bảo (báu vật của trời đất, kỳ trân dị bảo). Tu luyện thì không phù hợp với tình hình thực tế, còn lại chính là thiên linh địa bảo. . . Thiên linh địa bảo không chỉ cần tiền, mà trọng yếu hơn chính là cầu mong nhưng chưa chắc đã gặp được.
Thế nên, cậu chỉ có thể cố gắng, mà không thể hứa hẹn gì thêm với Vincent.
Vincent nghe Bạch Tử Thạch nói, trầm mặc một hồi, vươn tay đem người ôm vào trong lòng, khóa lại thật chặt: “Chưa nghĩ. Vậy thì bắt đầu từ bây giờ nghĩ. Chưa quyết tâm, vậy thì ta sẽ giúp ngươi hạ quyết tâm. Dù sao, đợi ngày mai, tất cả mọi người đều sẽ biết ngươi là bạn lữ của ta, cho dù chúng ta chưa lập khế ước bầu bạn thực sự.”
“. . . Có ý gì?” Bạch Tử Thạch khẽ nhíu mày, hình như có chỗ nào không đúng.
Vincent sung sướng mỉm cười: “Ta mời ngươi ngồi lên lưng ta, ngươi không hề cự tuyệt.” Có đôi khi hắn rất phiền não vì Bạch Tử Thạch không hiểu các kiến thức thông thường, mà có đôi khi hắn lại thấy rất may mắn.
Tiểu á thú nhân có dự cảm không hay lắm: “. . . Nó có ý nghĩa đặc thù gì sao?”
“Chỉ có bạn lữ của thú nhân mới có thể ngồi lên lưng của thú nhân, một khắc kia khi ngươi ngồi lên, là đã thừa nhận thân phận bạn lữ của ta.”
“… Ta không biết điều này.” Bạch Tử Thạch yên lặng quay đầu, nhưng cậu biết, dù có nói thế cũng vô dụng, vũ hội ngày đó, trên sân thi đấu hôm nay, không biết có bao nhiêu người nhìn thấy, chẳng lẽ cậu còn có thể hướng mọi người giải thích, huống chi hai người bọn họ còn là người yêu thật.
Nghĩ thông suốt Bạch Tử Thạch cắn răng: (‵ 皿 ′) 凸. . . Vincent, ngươi quá gian trá!
Vincent cọ cọ má cậu, mỉm cười: “Bạch, là ngươi hướng ta cầu hôn trước.”
Cái gì?!!!”Không thể nào!” Ba chữ này thốt ra rất chắc chắn, kiên quyết phi thường.
“Ngươi khẳng định?” thú nhân thản nhiên hỏi ngược lại.
“… Không, không khẳng định.” Bạch Tử Thạch uể oải, ngay cả chuyện lưng của thú nhân chỉ có bạn lữ của thú nhân mới có thể ngồi cậu còn không biết, chẳng lẽ thật sự trong lúc vô tình mình đã làm hành động cầu hôn? Nhưng mà, cậu không nhớ được mình đã làm chuyện gì đặc biệt a? Ngoại trừ tặng một khối Huyết Phỉ làm sinh. . . hoạt. . . phí. . .
Tặng Huyết Phỉ! Bạch Tử Thạch chấn động, ngẩng đầu: “Khối Huyết Phỉ kia?”
“Nghĩ ra rồi?” Vincent mỉm cười, “Tay nâng phỉ thúy, hướng thú nhân yêu cầu nuôi mình, đây chính là cách cầu hôn của á thú nhân.”
TAT. . . Bạch Tử Thạch bi phẫn, còn có việc gì ngu hơn việc lơ tơ mơ đem mình tặng ra ngoài chứ?! Thảo nào lúc ấy vẻ mặt Vincent kỳ lạ thế. Ai bảo ngươi tiện tay! Ai bảo ngươi tiện tay!
Mặc kệ việc thế nào, chuyện đã rồi, không thể đổi ý.
“Vậy thì, trong nhà ngươi. . . không có vấn đề gì sao?” Đây là một vấn đề cuối cùng.