Sigma cẩn thận giảng giải đặc điểm mỏ sơ đại cho Bạch Tử Thạch, mỏ sơ đại là một mỏ lớn, liêu tử lấy ra được các chuyên gia phân thành loại, mỗi một loại đều có đặc điểm khác nhau, nhưng đều chung một điểm là lớp vỏ nhẵn nhụi, trong đó loại sơ đại lão khanh cho ra nhiều lục phỉ thúy giá trị cao, thậm chí giải ra không ít cực phẩm như Đế Vương Lục. Trong sơ đại hắc ô sa cũng dễ cho ra lục phỉ thúy tốt, nhưng màu sắc thường nhạt. Còn loại sơ đại hoàng mông, phỉ thúy bên trong phẩm chất trung đẳng, nhưng lại là loại đa sắc khó sách được, loại phỉ thúy này độ hấp thụ tốt, năng lượng ẩn chứa thích hợp được thợ săn cấp thấp yêu thích nhất.
Đặc thù năm loại mao liêu mỏ sơ đại cũng không nhiều, chỉ ghi nhớ thì không tốn nhiều thời gian, nhưng muốn áp dụng nhuần nhuyễn thì còn cần một khoảng thời gian, Bạch Tử Thạch nghiêm túc nghe xong giảng giải của Sigma thì tự mình ở trong đống mao liêu cẩn thận quan sát, nghiên cứu, đương nhiên lúc bới mao liêu, cậu cũng không quên sử dụng năng lực dò xét. Cậu muốn chọn cho Vincent một khối mao liêu tốt một chút, Vincent dừng ở thợ săn cấp đã một thời gian rồi.
Trải qua một đoạn thời gian bổ sung, Bạch Tử Thạch cũng ít nhiều minh bạch hai chữ ‘tiến hóa’ là có ý gì, năng lượng ẩn chứa trong bảo thạch đối với cơ thể thú nhân là một loại kích thích, có thể giúp bọn họ tinh luyện thân thể, khiến tế bào trong cơ thể thú nhân trở nên càng cường đại hơn, sức chịu đựng, sức bật, cùng với cường độ hoạt động cũng gia tăng rất nhiều. Bọn họ sẽ trở nên mạnh hơn, xương cốt cứng rắn hơn, thân thể mềm dẻo hơn. Hơn nữa, đừng xem phỉ thúy đổ thạch náo nhiệt như vậy, kỳ thực không có mấy người có thể liên tục dùng phỉ thúy tiến hóa từ nhỏ đến lớn, đối chiếu với nhân số thú nhân bình thường, số lượng phỉ thúy thật đúng là không đủ nhìn. Vả lại, bởi vì Phỉ Thúy so với Lam Ngọc, Vũ Hoa Thạch, Pha Pha Ly Toản cùng Hồng Thạch mà nói, không chỉ có năng lượng ẩn chứa nhiều hơn, mà còn dễ hấp thụ, tỷ suất sử dụng cũng cao, kích thích đối với thân thể càng triệt để, thế nên giá tiền luôn cao vô cùng. Hơn nữa mỏ phỉ thúy hiện nay chỉ có Á Thành có, mười đại bộ lạc và Á Thành ở trên đại lục tìm kiếm lâu như vậy, vẫn không phát hiện ra chỗ nào có mỏ phỉ thúy mới.
Vincent có thể ở cái tuổi này đạt tới thợ săn cấp , không chỉ vì hắn trời sinh thiên phú tốt, độ hấp thu phỉ thúy rất triệt để, mà quan trọng hơn là, trong nhà hắn có năng lực để hắn liên tục dùng phỉ thúy tiến hóa. Thân thể của hắn so với thợ săn cấp bình thường càng thêm bền bỉ và mạnh mẽ. Bất quá, kể từ khi hắn trưởng thành, trong nhà cũng không còn lý do gì tiếp tục cung cấp cho hắn, phỉ thúy Vincent dùng để tiến hóa đều là tự mình kiếm tiền mua. Hắn là một thợ săn cường đại, thường xuyên có thể tìm được vài loài vật hi hữu kham hiếm, bất quá vì muốn dùng để tiến hóa, trong thẻ của hắn thường xuyên đều là điểm số lớn vào, điểm số lớn ra.
Hiện giờ thì có Bạch Tử Thạch giúp hắn .
Bạch lấy tay tinh tế ma sát một khối mao liêu quặng sơ đại lão khanh, sơ đại lão khanh lấy lớp vỏ bạch sa làm chủ, sờ vào sẽ có một tầng đá vụn giống như ‘sa’ (cát) mịn mịn rơi xuống. Khối mao liêu này phía trên trứng muối mãng đái đều không hiện, nhưng có một vết nứt lộ rõ, mở ra một lỗ hổng bằng khoảng hai ngón tay Bạch Tử Thạch, cường quang khí chiếu vào, trực tiếp nhìn từ miệng vết nứt, tựa hồ có thể thấy được màu xanh lá óng ánh, làm cho người ta nhịn không được yêu thích, người thích đổ nứt chắc rằng sẽ quyết tâm đổ một phen. Nhưng Bạch Tử Thạch người luôn chạm vào mao liêu lại biết, khối mao liêu này bên trong không phải không có gì thì chính là lớp lục sát vỏ thôi. Bởi vì cậu một chút cảm ứng cũng không có.
Khẽ cười một cái, Bạch Tử Thạch giơ cường quang khí bắt đầu quan sát tình trạng vách đá chỗ khe nứt. Mao liêu mang theo nứt thế này, cũng là nguyên liệu tốt cho việc nghiên cứu.
Sigma thấy cậu quan sát rất cẩn thận, đi tới, ngồi xổm xuống: “Thế nào? Nhìn trúng khối này sao?”
Bạch Tử Thạch lắc đầu: “Không, đổ nứt đối với ta mà nói vẫn hơi quá phiêu lưu. Ta chỉ muốn từ chỗ nứt nhìn ra tình trạng mao liêu.”
Sigma tiếp nhận cường quang khí trong tay Bạch nhìn một chút: “Trong ánh xanh trống rỗng, không hề đầy đặn, không đáng để đổ.”
Thật chuẩn! Bạch Tử Thạch lập tức dùng một loại ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Sigma. Chỉ kéo đến nhìn lướt qua, là có thể trực tiếp cho ra đáp án!
“Thế nào, không tin?” Sigma cười nói. Bạch Tử Thạch lắc đầu liên tục: “Tin, tin. Ta đang nghĩ đến lúc nào ta mới có thể chỉ nhìn lướt qua là có thể nói đổ hay không đổ thì tốt.”
Sigma cười ha ha: “Ta đây chính là nhãn lực gần một trăm năm. Ngươi cũng không thể truy cầu quá xa, lại nói, đổ thạch cái trò này, những thứ khác đều không nói, riêng nhãn lực vẫn phải dựa vào kinh nghiệm, ngươi nhìn mao liêu nhiều, đổ nhiều, giải ra nhiều, tự nhiên sẽ luyện ra. Đồng thời, còn có một loại cảm giác khó nói bằng lời, có đôi khi một khối mao liêu ngươi chọn kiểu gì cũng là một khối nguyên liệu tốt, tràng khẩu tốt, biểu hiện tốt, cái gì cũng tốt. Nhưng có lúc, ta lại biết nó không đáng để đổ. Ngươi tin không?”
Bạch Tử Thạch gật đầu, bất kỳ một lĩnh vực gì luyện đến cực hạn, muốn tiến thêm một bước, thì không thể chỉ dựa vào kinh nghiệm và tri thức xây đắp được, nghĩ đến Sigma, chơi mao liêu cả đời, cùng phỉ thúy tiếp xúc cả đời, dụng tâm hao phí tinh thần, sau đó mới tôi luyện ra một loại lực cảm ứng đối với phỉ thúy và mao liêu.
Sigma sờ sờ đầu cậu: “Ta chơi mao liêu cả đời, mới có cảm giác như thế. Bạch, ngươi không giống vậy, xúc cảm của ngươi đối mao liêu là trời sinh. Chỉ cần ngươi chịu bỏ công sức, một trăm năm sau, ngươi sẽ trở thành đổ thạch sư cường đại hơn cả ta.”
Bạch Tử Thạch nhìn nhìn Sigma, hăng hái gật đầu, trở thành đổ thạch sư mạnh hơn cả Sigma, là mục tiêu của cậu, mục tiêu này cậu chưa từng nói với ai, thậm chí cả Vincent. Vượt qua Sigma gần như là một thần thoại, đổ thạch sư mỗi lần vượt qua một cấp bậc, đều cần tích phân cực lớn, những tích phân này đều ứng với phỉ thúy ngươi giải ra. Trở thành đổ thạch sư cấp , Sigma đã tiêu tốn năm, nhưng Bạch Tử Thạch không có thời gian dài như vậy.
Bạch Tử Thạch đem khối mao liêu rạn nứt này để qua một bên, tùy ý dịch hai bước, thấy một khối mao liêu khoảng , kg, vỏ bạch sa, kích cỡ không nhỏ, nhìn một cái là có thể thấy trứng muối phía trên, trứng muối trên khối mao liêu này hiện rõ ràng, màu sắc sáng, hiện ra thành từng mảng, nhìn qua khiến người ta cảm thấy tốt vô cùng. Bạch Tử Thạch tìm tìm, nhưng không tìm thấy mãng đái, bất quá, vài đoàn trứng muối khả quan này làm cho Bạch Tử Thạch thấy yêu thích phi thường. Cậu có cảm giác, trong khối mao liêu này, nhất định sẽ có phỉ thúy!
Bạch Tử Thạch đưa tay đặt lên, lập tức, từng đoàn từng đoàn tiểu mao cầu đông đúc bao bọc lấy cảm giác của cậu, nghịch ngợm va đập vào cậu, trên thân chúng mang theo một loại cảm giác ấm áp, khiến cho Bạch Tử Thạch cảm thấy cực kỳ thoải mái, gần như híp nửa mắt lại hưởng thụ. Đây là khối liêu tử tốt, căn cứ kinh nghiệm của bản thân Bạch Tử Thạch, mật độ mao cầu cao, tính linh hoạt cũng mạnh, khối mao liêu này ít nhất là cao Băng Chủng, hơn nữa màu sắc thẫm.
Cậu lấy cường quang khí ra, giội nước lên vị trí trứng muối, tiến lên nghiên cứu tình trạng trứng muối, màu sắc đậm nhạt, dáng vẻ, hướng đi, nhiều ít, trình độ thưa dày của trứng muối đều có liên quan đến lục ở bên trong. Đây cũng là một ưu thế lớn của Bạch Tử Thạch khi học tập đổ thạch, cậu có thể phán đoán trước xem bên trong có phỉ thúy hay không, loại thủy của phỉ thúy, rồi mới quay lại nghiên cứu mao liêu. Tuyệt đối là ưu đãi trời cho.
Bởi vì là nguyên liệu mới khai thác của khu mỏ, còn chưa kịp viết các chỉ số lên, nên Bạch Tử Thạch đem vị trí và hình dáng của khối mao liêu này ghi nhớ. Nếu như tích trữ năng lượng, thì mao liêu này chắc là có thể đưa cho Vincent dùng, nhưng nếu muốn xông lên thợ săn cấp , hình như có vẻ chưa đủ. Có thể đến kho nguyên liệu mới khai thác ở mỏ sơ đại, cơ hội thế này thật khó có được, cậu thật sự muốn tìm khối Thủy Tinh Chủng cho Vincent, cho dù tự mình bỏ tiền mua cũng được.
Nhớ kỹ đặc điểm trứng muối trên khối mao liêu này, Bạch Tử Thạch lại đổi chỗ khác, nhưng phỉ thúy tựa hồ đang chơi trốn tìm với cậu, cậu càng muốn tìm nguyên liệu tốt, thì tính chất phỉ thúy những mao liêu xem qua lại càng giảm. Rút tay về, Bạch Tử Thạch lắc đầu, đây là khối Đậu Chủng thứ mấy rồi ?
Dụi dụi mắt, Bạch Tử Thạch mệt đến mơ hồ. Nghỉ ngơi một lát, cậu lại bắt đầu tiếp tục nhìn, lần này cậu nhìn trúng một khối liêu tử vỏ hắc ô sa, không lớn, ước chừng khoảng , kg, hình tròn, khối mao liêu này bị ném ở giữa hai khối mao liêu lớn vỏ màu hồng, vừa vặn mắc kẹt ở đó. Bạch Tử Thạch cảm thấy rất thú vị, đi qua lấy ra. Song, khi cậu chạm vào khối liêu tử nhỏ này trong nháy mắt đó, nhất thời liền ngây dại.
Cái gì gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu (tìm mãi mà chả thấy tự dưng nó lại lòi ra), hôm nay coi như đã được biết rồi!