Đổ Thạch Sư

chương 6: vincent

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Bạch Tử Thạch đáp ứng gia nhập bộ lạc Aggreko, Lan Gaia ở hứng trí vội vàng chạy đến Cục dân số làm cho cậu thẻ chứng minh thân phận, cũng biểu thị mình nguyện ý trở thành người giám hộ trước khi Bạch Tử Thạch trưởng thành. Khi hắn trở về đưa cho Bạch Tử Thạch một tấm thẻ từ, tấm thẻ này tương đương với chứng minh thư kết hợp thẻ ngân hàng trên địa cầu, mà trong thẻ còn có trợ cấp bộ lạc Aggreko cấp cho vị thành nhiên cô nhi á thú nhân mới ra lò — Bạch Tử Thạch.

Bạch Tử Thạch cầm trợ cấp của mình, trong lòng có một loại cảm giác vi diệu, lớn như vậy còn dựa vào chính phủ tiếp tế, thật sự rất dọa người … Nga, không đúng, không nên nghĩ như vậy, phải nhanh thay đổi quan niệm, dùng sức nhu nhu mặt mình, Bạch Tử Thạch lần nữa nghiêm túc nhắc nhở chính mình: Ngươi đã ở trên tinh cầu này, trước khi tìm được đường về, trừ bỏ cố gắng dung nhập cuộc sống nơi này ngươi không có lựa chọn khác.

Cô nhi nơi này đều là cầm tiền chính phủ như vậy, bọn họ chưa bao giờ cảm thấy không đúng. Bạch Tử Thạch nỗ lực làm cho mình thêm yên tâm thoải mái một ít, nhưng tựa hồ cũng không thành công.

Quên đi, vẫn là mau chóng tìm phương pháp kiếm tiền đi, Bạch Tử Thạch suy nghĩ, cũng không biết người nơi này có thuê ‘Lao động trẻ em’ hay không? Mặc kệ thế nào, nhất định phải tìm được cơ hội hảo hảo đáp tạ một nhà Lan Gaia, cậu vừa mới biết thú nhân Bàng Bích cứu cậu chính là bạn lữ của Lan Gaia, mà thiếu niên còn lại lúc cậu vừa mới bắt đầu tỉnh lại nhìn thấy là cháu của Lan Gaia – Khoa Đặc Đặc.

Bạch Tử Thạch kiểm tra trợ cấp của mình, bên trong đại khái có điểm. Mỗi một thú nhân trưởng thành lượng cơm một ngày đại khái là cân thịt, trưởng thành á thú nhân lượng cơm ăn ít hơn một chút, đại khái tầm cân là đủ rồi, bình thường nhất là Qua thịt cùng Vũ Ba thú một cân là điểm, mà loại ngon hơn Nha Nha thú lại là điểm một cân, đắt nhất là thịt Long thú cần điểm một cân… Tóm lại, Bạch Tử Thạch tính toán qua lượng cơm mình ăn, nếu như ăn thịt, một ngày cậu ăn cân đều dư. Nói cách khác, cho dù cậu mua thịt Long thú đắt nhất, cũng chỉ dùng nhiều nhất là một nửa tiền. Rau dưa cùng hoa quả so với thịt đắt hơn, thứ rẻ nhất cũng phải điểm một cân, hoa quả là điểm một cân, bất quá, như thế Bạch Tử Thạch cũng thỏa mãn, chính phủ cấp trợ cấp cũng đủ cậu mỗi ngày ăn uống.

Lan Gaia chuẩn bị cho Bạch Tử Thạch một căn phòng sáng sủa, có một cái giường thật to, thật mềm mại, bàn học mộc mạc, một tủ quần áo tràn ngập cảm giác rừng rậm, đồ đạc cũng không nhiều, nhưng nhìn ra được là tâm tư. Bạch Tử Thạch thực thích, cậu xoay người, tự đáy lòng cùng Lan Gaia nói lời cảm tạ.

Lan Gaia sờ sờ đầu của cậu: “Bạch, hãy đem nơi này trở thành nhà của ngươi, ta cũng không biết ngươi thích cái gì, chỉ là đơn giản bố trí một chút, chờ lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi ra phố mua các thứ, cần cái gì chính mình chọn, nhớ mang theo thẻ từ của ngươi.”

Bạch Tử Thạch vui sướng gật gật đầu, cậu đi vào thế giới này đã muốn nửa năm, trên cơ bản đều bị giữ trong phòng bệnh, bộ dáng thế giới này, chỉ từ sách biết được một ít, có người dắt mình đi xem thật tốt quá.

Lan Gaia nhìn tiểu á thú nhân trước mắt mắt đen nhánh rạng rỡ sáng lên, thật giống như Mặc Phỉ tối cao, làn da trắng nõn thoạt nhìn cơ hồ có thể phát ra ánh sáng xinh đẹp, toàn bộ thân hình xinh xắn, thoạt nhìn như vậy khả ái, rốt cuộc nhịn không được ở trong lòng cảm thán —- chờ cậu ấy trưởng thành, cũng không biết chêu trọc bao nhiều thú nhân vì cậu ấy tranh đoạt đây.

Bạch Tử Thạch hoàn toàn không biết trong lòng Lan Gaia suy nghĩ cái gì, lúc này cậu đang đi trên đường cái phồn hoa, bản thân ở trên đường cái náo nhiệt, cậu mới thật sâu cảm thụ bản thân đang ở dị thế, đường cái hai bên là dày đặc kiến trúc, nhưng những kiến trúc này phong cách cậu đều không quen thuộc, ngã tư này là do từng khối lớn khối lớn đá màu xanh lát liền tạo thành, mặt trên như cũ không mang theo bất cứ dấu vết điêu khắc nào. Cửa hàng — thuộc nơi này, cũng không giống địa cầu có đủ loại kiểu dáng tinh xảo xinh đẹp trang hoàng, chúng cơ bản thống nhất đều là do các khối đá trắng dày xếp chồng lên nhau, chỉ tại đỉnh chóp hoặc cửa sổ tăng thêm chút trang sức màu sắc. Cả con đường đập vào mắt đều mang khí tức rắn chắc thô quặng, cho dù thoạt nhìn ở giữa có chút nhỏ, khéo léo, tinh xảo, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Phương thức sinh tồn của thế giới quyết định cuộc sống con người, bản thân ở giữa dòng người, Bạch Tử Thạch cảm thấy cô đơn chưa từng thấy, cậu chưa từng như hôm nay nhận thức rõ ràng rằng — đây không phải thế giới của cậu, trong thế giới này cậu chỉ có một mình.

Trong ánh mắt đen nhánh của Bạch Tử Thạch toát ra thật sâu tịch liêu cùng mất mát, cậu đứng ở giữa ngã tư đường, hai bên là thú nhân, bán thú nhân cao lớn đi lướt qua bên cạnh, nói chuyện vô cùng náo nhiệt, chỉ có một mình cậu đứng mang theo thần sắc tịch liêu giống như ngăn cách ở một không gian khác.

Mà ở góc đường cậu không chú ý, một người thú nhân cao lớn tuấn mỹ đang yên lặng nhìn cậu, ánh mắt màu đen rất hiếm thấy ở thú nhân nhìn không chớp mắt, giống như đang nhìn một giấc mộng hư ảo, như sợ một chút rung động cũng sẽ quấy rầy đối phương.

“Vincent, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Một đôi hùng chưởng dày bỗng nhiên chụp lên vai thú nhân, hắn lại giống như không nghe thấy, không cảm thấy gì, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm á thú nhân nho nhỏ đang đứng giữa ngã tư kia.

Allan có chút ngạc nhiên nhìn tay mình đặt trên vai đối phương, hơi có chút ngạc nhiên, hôm nay như thế nào không bị chụp ngược lại ! Lão bằng hữu tựa hồ không để ý? Allan yên lặng, được một tấc lại muốn tiến một thước ý đồ ôm bả vai đối phương. Vincent rốt cục động, hắn tùy tay bắt lấy tay Allan bẻ ra sau…

“Đau đau đau… Vincent, buông tay, buông tay !” Allan một trận kêu rên.

Vincent rốt cục rộng lượng, từ bi buông tay, lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đi. Allan nhìn bóng dáng đối phương rời đi, đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ, Vincent đang nhìn cái gì?

Lan Gaia dẫn Bạch Tử Thạch vào cửa hàng bán quần áo, Bạch Tử Thạch lúc này đã sớm thu hồi biểu tình vừa rồi, chỉ chuyên đứng chọn lựa quần áo, quần áo Lan Gaia mang cho cậu không chỉ quá lớn, mà chất liệu còn thực thô ráp, cọ vào da cậu thật không thoải mái. Lúc trước cậu cảm thấy chính mình ăn nhờ ở đậu nêu ra yêu cầu như vậy thực có chút quá phận, hiện tại cậu có tiền của mình, nếu không đem mấy loại quần áo khiến cậu mặc khó chịu này thay thế, thì thật là có lỗi với bản thân.

Bạch Tử Thạch lấy tay sờ qua từng món quần áo, chỉ cảm thấy những quần áo này sờ lên đều thực thô ráp, đành phải mở miệng hỏi cái người á thú nhân chủ cửa hàng từ đầu tới giờ đang cùng Lan Gaia tán gẫu thật sự vui vẻ : “Nơi này có quần áo mềm mại hơn một chút không?”

Chris có chút ngạc nhiên: “Đây là quần áo được làm từ lông tơ Đỗ Áp thú, đã tương đối được hoan nghênh là mềm mại rồi.” Hắn đi tới, kéo cánh tay Bạch Tử Thạch, chỉ cảm thấy trong tay một mảnh trắng mịn, mềm mại không nói nên lời. Chris lại sờ sờ quần áo trên người cậu, nhìn thoáng qua Bạch Tử Thạch, nhịn không được kéo tay áo cậu lên— trên bả vai trắng nõn có một mảng da thịt bị ma sát đỏ ửng.

Chris trầm mặc trong chốc lát: “Quả thật, ngươi không thể mặc tiếp loại quần áo này.” Lan Gaia cũng đi tới, nhìn đến trên vai Bạch Tử Thạch hồng ngân, không khỏi đau lòng trách cứ nói: “Ngươi đứa nhỏ này, mặc không được loại quần áo này sao không chịu nói?”

Bạch Tử Thạch có chút xấu hổ đem tay áo kéo xuống, nhu nhu nói: “Mọi người đều mặc như vậy …”

Lan Gaia lại trách cứ nhìn cậu một cái, xoay người nói với Chris: “Ta nhớ rõ nơi này có dùng tơ Thổ Ti thú phun ra làm thành quần áo.”

Chris vỗ tay một cái: “Đúng vậy ! Ta thiếu chút nữa đã quên.” Sau đó liền hấp tấp vọt vào phòng trong, Thổ Ti thú là một loại thú khá giảo hoạt, thịt ăn cũng không ngon, chỉ có tơ nó phun ra tương đối mềm mại, rất nhiều người thích dùng loại tơ tằm này làm khăn trải giường và màn trướng, đem làm thành quần áo loại này á thu nhân không mua nhiều lắm, bọn họ đều cảm thấy loại quần áo này rất nhẹ, mặc vào cùng không mặc quần áo giống nhau, làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên. Sau khi Chris làm ra lượng tiêu thụ không tốt nên để qua một bên, lúc này nhớ tới nhưng thật ra rất thích hợp với Bạch Tử Thạch.

Chờ hắn lấy ra, Bạch Tử Thạch sờ sờ, cảm giác có chút giống vải bông, sờ lên thực mềm, lập tức thử mặc một bộ, chỉ cảm thấy mềm nhẹ nhuyễn hoạt, thực thoải mái, vì thế hưng trí vội vàng đặt mỗi mùa làm ba bộ, về quần áo cậu hiện tại mặc, là Chris cùng Lan Gaia hai người cùng nhau đến sửa.

Bạch Tử Thạch đi theo Lan Gaia một đường đi dạo không ít cửa hàng, mua tất cả đồ dùng hàng ngày, tuy rằng rất nhiều thứ hình dáng cùng cách dùng không giống nhau, nhưng công dụng thật ra cùng địa cầu cơ bản cũng giống nhau, điều này làm cho Bạch Tử Thạch nhiều ít an tâm chút. Qua vụ quần áo, Lan Gaia mua cái gì chất lượng cũng điều chỉnh lại, hành động này làm cho Bạch Tử Thạch cảm kích lại uất ức.

Bạch Tử Thạch hiện tại cũng hăng hái đi dạo, cậu dọc theo phố đi, rất xa liền nhìn đến có một chỗ vây quanh rất nhiều người, sau khi cùng Lan Gaia nói một tiếng, Bạch Tử Thạch liền chạy qua, ỷ vào thân hình mình khéo léo hơn so với những người khác, liền chui qua đám người, nhưng mà thời điểm khi hết thảy hiện ra trước mắt cậu, Bạch Tử Thạch lại thật ngây ngẩn cả người.

Những tảng đá lớn nhỏ không đồng nhất, nhan sắc không đồng nhất thực quen thuộc, đặt ở bên cạnh những tảng đá là khối máy cắt lạnh như băng cùng với rải rác những khối đá trắng bong đã bị cắt mở, tối trọng yếu là cậu lại nhận ra cái loại cảm giác đã lâu không cảm thấy, thân thiết, giống như có một đám mao đoàn mềm mại nhẹ nhàng va chạm vào tâm linh.

Một đống tảng đá kia là phỉ thúy mao liêu! Nơi này, là đang đổ thạch!

Bạch Tử Thạch có chút hoảng hốt nhìn một cái á thú nhân mang theo một đôi găng tay đen chất liệu không rõ đem ra một khối đá tròn cỡ quả bóng màu cát đặt lên giải thạch cơ (máy giải thạch), cầm bút trắng vẽ lên tảng đá hai cái, rồi bắt đầu giải thạch.

Một đám á thú nhân sớm đã vây lại, đem xung quang giải thạch cơ từ từ vây lại, cản trở tầm mắt Bạch Tử Thạch, Bạch Tử Thạch đứng không hề động, tương phản, cậu chậm rãi, chậm rãi lui lại. Bất ngờ không kịp đề phòng ở nơi này gặp phải đổ thạch, điều này làm cho cậu tâm thần đại loạn, cậu lại nghĩ tới giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa băng lãnh của Vương Châu Ngọc, còn có cảm giác âm lãnh, không trọng lượng lúc nhảy xuống hố trong động

Bạch Tử Thạch nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi đám người, lao vào người một thú nhân, lảo đảo sắp ngã sấp xuống, đúng lúc này, một cánh tay vừa lúc đưa ra ôm bên hông cậu, hơi hơi vùng ra, Bạch Tử Thạch cả người liền bổ nhào vào trong lòng người kia.

Xúc cảm vừa nhỏ vừa nhuyễn trong lòng làm cho Vincent cơ hồ giật mình, hắn chưa bao giờ biết ôm một người á thú nhân cảm giác cư nhiên tốt như vậy, hắn cúi đầu, nhìn tiểu á thú nhân trong ngực, vừa vặn bắt gặp cặp mắt đen nhánh phiếm sương mù kia, Vincent ngây người một chút, bỗng nhiên cảm thấy có cái gì ở thời điểm hắn không phòng bị, tiến vào trong lòng hắn.

Thoáng bị ôm đụng vào trong g ngực cứng rắn của thú nhân Bạch Tử Thạch nhịn không được nháy mắt mấy cái trát điệu cảm xúc đau muốn rơi lệ, lại cảm thấy thú nhân ôm cậu thật lâu không hề động, nhịn không được dùng sức đẩy ra.

Bị lực đạo mềm mại mà nhỏ bé trong ngực đẩy ra, Vincent chỉ cảm thấy tiểu á thú nhân trong lòng giống như Ốc Phu thú trước đây hắn nuôi, thường hay dùng thịt đệm mềm mại làm nũng đập đập lên tay và mặt hắn, thực mềm mại cùng khả ái.

Nhưng hắn không có quên ý tứ thật sự của tiểu á thú nhân này, Vincent thật sâu nhìn thoáng qua người nhỏ bé trong lòng, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, trống trải trước ngực làm cho tâm hắn nhịn không được mất mát một chút, thanh âm trầm thấp dễ nghe nhẹ nhàng vang lên: “Về sau phải cẩn thận một chút.” Ngữ khí nhu hòa này cũng khiến chính Vincent cảm thấy ngạc nhiên.

“… Thật xin lỗi.” Bạch Tử Thạch biết là mình đụng phải người ta, vì thế ngoan ngoãn nói xin lỗi.

Trái ngược với người tinh cầu này, thanh tuyến kỳ lạ lại càng tinh tế, nhu hòa khiến người không quá thích á thú nhân nhỏ yếu như Vincent nhưng lại không chút chán ghét nào, thậm chí dâng lên ý niệm muốn nghe nhiều hơn trong đầu. Hắn mở miệng, muốn nói thêm gì đó, nhưng trong đám người vây quanh truyền ra ồn ào kinh hô làm cho hắn đánh mất chủ ý.

“Trướng! Đại trướng a ! Xem thế nước này, đạt đến băng loại !”

…………….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio