Đổ Thạch Sư

chương 69: giải sụp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc trò chuyện của Bạch Tử Thạch và Sigma lại làm cậu không an tâm lắm, Bạch Tử Thạch nhớ lại quá trình đổ thạch trong khoảng thời gian này, cuối cùng cũng phát hiện ra hình như mình coi chuyện đổ trướng hơi dễ dàng rồi, bất kể là trong sách hay là người khác thậm chí ngay cả bản thân mình cũng thường nói cái gì mà ‘Đổ trướng khó, đổ sụp chiếm tỷ lệ % trong đổ thạch’, cái gì ‘Thần tiên khó đoạn thốn ngọc’ (thần tiên cũng khó đoán phía dưới tấc đá có phải phỉ thúy hay không) . . . Với cậu, những lời này luôn là trăng dưới nước hoa trong sương, cậu vẫn biết, nhưng nếu nói lĩnh hội. . . thì đúng là không có cách nào nhận thức rõ ràng.

Này không được. Sau này nói chuyện liên quan đều phải cẩn thận một tý. Thực ra thì cậu đã hối hận khi hỏi Sigma về vụ năm khối toàn trúng kia, cậu chân trước mới hỏi, chân sau năm khối mao liêu của mình đã toàn trúng hơn nữa còn đại trướng, điều này sẽ khiến Sigma suy nghĩ thế nào đây? Mặc dù nhất thời sẽ không nghĩ rằng cậu có thể dò được phỉ thúy, nhưng sẽ có một chút hoài nghi. Bất quá, may mắn là, người hoài nghi là Sigma, sư phụ của cậu, điểm hoài nghi này vẫn chưa đến mức có ảnh hưởng bất lợi gì đến mình.

Khiêm tốn làm người. Bạch Tử Thạch đặt cho mình một cái mục tiêu cao xa. Lần này cậu thật sự quá vội vàng, không suy tính kỹ rồi.

Ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, ngày đầu tiên bắt đầu giải thạch, Bạch Tử Thạch nhận được thông báo, báo cho cậu phải đến giải thạch trường số để tham gia sát hạch. Giải thạch trường số ở chủ thành của Á Thành, bình thường thú nhân đều không được phép tiến vào, nhưng Vincent là ngoại lệ, tỷ tỷ người ta là thành chủ ở tại phủ thành chủ ở Á Thành, ra vào thoải mái. So với những á thú nhân mới sáng sớm tinh mơ đã phải lái xe, ngồi xe đi tới thì cậu có thể coi là hạnh phúc hơn nhiều, sáng dậy không nhanh không chậm rời giường ăn sáng, ngồi lên lưng Vincent, cất cánh. Không đầy năm phút, an toàn hạ cánh.

Vừa an toàn vừa tiện lợi. Tạm biệt Vincent xong, Bạch Tử Thạch lấy giấy chứng nhận thi của mình ra, rồi được hai thú nhân to cao cho vào trường thi. Vincent thấy bóng dáng cậu tiến vào cửa, mới xoay người rời đi.

Phủ thành chủ của Á Thành ở ngay chính giữa Á Thành. Vincent gõ mở cửa, liền nhìn thấy bóng dáng đại a tỷ vùi đầu bận rộn, Chrollo đã sớm nhận được thông báo của người bên ngoài, nghe thấy có người đẩy cửa đi vào cũng không ngẩng đầu mà miệt mài viết gì đó: “Vicent, ngươi trước chờ một lát.”

Vincent nhìn thân hình đại a tỷ gầy yếu hơn trước nhiều, con ngươi cũng không khỏi hơi u ám: “Ta tới là để nói với ngươi, ta cần sợi Nguyệt Miên Hoa.”

Lúc này Chrollo mới đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn lên cấp bảy?!”

“Ân.” Vincent gật đầu, nhìn nụ cười vui mừng hân hoan trên gương mặt Chrollo, vẻ mặt cũng không khỏi trở nên nhu hòa, “Chờ ta lên cấp xong, ta sẽ theo yêu cầu của ngươi, vào đội hộ vệ.”

Nụ cười của Chrollo càng gia tăng, lần này mang theo chút xúc động: “Ngươi cuối cùng cũng bằng lòng tới giúp tỷ tỷ.”

Đối mặt với tỷ tỷ từ nhỏ đã gian khổ học tập lúc rảnh rỗi cũng không quên quan tâm đến mình, Vincent khó có được giải thích: “Trước đây mặc dù sức mạnh của ta không kém, nhưng tuổi tác xếp hạng thấp ở đó, thực lực so với vài người khác, cũng quả thật có chỗ không bằng. Bây giờ lên cấp bảy, cũng đến lúc rồi.”

“Ta biết băn khoăn của ngươi. Thế nhưng, Vicent, bây giờ quê hương của chúng ta đã đến thời điểm tương đối nguy cấp. Theo ngàn năm tiến hóa, giá trị sức mạnh của người trên đại lục đã vượt xa so với năm xưa, mặc dù lũ dã thú vẫn là đại địch, nhưng đã không còn tính là nguy hiểm nhất, nói không chừng qua một thời gian nữa, ấu tể lớn vài tuổi cũng có thể có thực lực của thợ săn. Thiên tài săn giết các nơi không ngừng xuất hiện, thân thể ấu tể ra đời cũng càng ngày càng mạnh mẽ, qua vài năm nữa, không chừng mọi người không cần tiến hóa cũng có thể đối phó với dã thú. Các đại bộ lạc tuy e ngại công ước mười bộ lạc năm đó, e ngại vấn đề sinh sống của thú nhân, nên không công khai nghiên cứu vũ khí có uy lực lớn hơn, nhưng bí mật hoạt động không ngừng, mà chính chúng ta cũng không ngừng nghiên cứu đó thôi, cái công ước kia sớm muộn gì cũng sẽ biến thành vật trang trí. Hiện tại Á Thành của chúng ta sở dĩ có thể có tự do như hiện nay, hoàn toàn là do nhu cầu cực lớn của thú nhân đặc biệt là thợ săn cao cấp đối với phỉ thúy. Nhất là bây giờ khoáng thạch càng đào càng ít, mười đại bộ lạc kia đều không phải là loại ngốc, một khi lực ảnh hưởng của phỉ thúy đối với thú nhân giảm xuống, địa vị Á Thành của chúng ta cũng sẽ giảm xuống theo. Huống chi, còn nửa năm nữa chính là đợt thú triều tháng tiếp theo, mười bộ lạc nhất định sẽ phái người đến mua nguyên thạch, đến lúc đó không tránh được một cuộc ‘thi đấu hữu nghị’. Nếu như không trụ được, không chừng sẽ bị uy hiếp sức mạnh. Chúng ta nuôi một đống thợ săn cấp cao, vì sao chứ, chính là vì kinh sợ! Nhưng trong những người đó đến tột cùng có bao nhiêu người sinh ra tâm tư khác, không cần ta nói ngươi cũng có thể nghĩ ra. Bây giờ ngươi gia nhập vào, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn.”

Trước đây Vincent chỉ say mê cho võ học, mặc dù biết tình trạng Á Thành không tốt, nhưng không ngờ lại đến mức này, con ngươi hắn trầm xuống: “Đại a tỷ, ta biết nên làm như thế nào.”

Mấy ngày nay cuối cùng Chrollo cũng nghe được một cái tin tốt, nhìn a đệ đã trưởng thành thú nhân xuất sắc thế này, hắn cũng rất vui mừng, nhớ lại khi còn bé thường xoa xoa đầu hắn, bây giờ đã với không tới.

“Bất quá, có một điều, ta hy vọng đại a tỷ có thể đáp ứng.” Ánh mắt Vincent khẩn thiết nhìn tỷ tỷ, “Bạn lữ của ta chỉ có một người là Bạch, hy vọng đại a tỷ hỗ trợ để vài người hiểu rõ điều này. Ta chưa bao giờ cho rằng bạn lữ khế ước có thể dễ dàng ảnh hưởng đến chính trị.”

Chrollo ngẩn ra, cúi đầu nghĩ nghĩ: “Ta sẽ giúp ngươi ngăn lại. Dù sao sau này ngươi cũng không nhàn nhã như hiện tại được, nếu cậu ấy chịu được ở bên cạnh ngươi, ta sẽ không làm khó cậu ấy. Ngươi rất thích cậu ấy, ta biết.”

“Vậy cũng được.” Vẻ mặt Vincent vẫn như cũ, lại cùng Chrollo trò chuyện vài câu, rồi rời đi.

Mà lúc này, Bạch Tử Thạch đang do dự do dự, lại do dự với khối mao liêu thứ ba. Cậu cầm phấn trong tay, đối diện với khối mao liêu này khoa tay múa chân, ngươi nói xem nên vẽ ở đâu đây? Trải qua nhiều lần cậu dò xét, khoa tay múa chân, rốt cuộc cũng tính toán ra được đại khái vài phần, nếu vẽ ở giữa, một đao cắt xuống có lẽ phỉ thúy sẽ thành công bị cắt thành hai nửa, nếu lệch vào chỗ này , cm, có lẽ có thể giải ra hoàn chỉnh.

Bây giờ vấn đề của cậu là — có muốn vì che đậy danh tiếng, mà đem một khối phỉ thúy hoàn chỉnh, mỹ lệ, cấp bậc khá cao, được rất nhiều người thèm nhỏ dãi, cho răng rắc một đao giải sụp không? Loại chuyện này không hiếm thấy, dù sao giải thạch cũng không phải dễ giải. Bình thường loại phỉ thúy bị một đao bổ ra này để đề phòng năng lượng trôi mất theo thời gian, đều là lập tức bán đi, giá tiền thấp một chút cũng khiến người khác tranh đoạt, nếu thú nhân lập tức dùng, thì thật ra cũng không khác với dùng cả khối hoàn chỉnh. Nhưng cho dù không khác biệt gì, thì điều này từ đầu đã là quan niệm lưu lại, không hoàn chỉnh, chẳng khác nào giải sụp. Mặc dù loại giải sụp này so với đổ sụp chênh lệch một trời một vực, nhưng dù gì cũng chứng tỏ rằng tay nghề giải thạch của mình chả ra sao.

Nếu giải sụp, thì lại xuất hiện một vấn đề mới —- cậu nỡ sao?

Vớ vẩn, đương nhiên là không nỡ.

Không nỡ cũng phải nỡ! Bạch Tử Thạch cắn răng quyết tâm, bàn tay cầm phấn định vẽ thẳng một đường xuống, lúc phấn gần chạm vào mao liêu, đột nhiên cậu lại rụt tay lại. Bỏ đi . . . khối này là Thủy Nhu Chủng, hay là đổi khối Phù Dung Chủng kia đi. . . Nhưng Phù Dung Chủng cũng vẫn đau lòng, nhìn đường phấn trắng nổi bật trên vỏ mao liêu, Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy rất chướng mắt, tiếng lưỡi mài của máy cắt thạch ma sát với vỏ mao liêu cũng khó nghe hơn trước cả trăm lần.

Chờ cắt xong, Bạch Tử Thạch tách mao liêu ra, nhìn hai khối mao liêu bị cắt thành một lớn một nhỏ, đau lòng run run khóe miệng. Rồi mới cẩn thận giải toàn bộ phỉ thúy ra, bỏ vào trong rương có đánh số của mình.

Làm xong hết thảy, cậu vội vàng đậy nắp rương lại, mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng khi nhìn hai khối còn dư lại, cậu lại cảm thấy lòng đau thắt, chết tiệt! Giải sụp một khối, bốn khối còn lại tất cả đều hoàn chỉnh hình như cũng hơi khó giải thích đi. . .

Tiểu á thú nhân ngồi ở bên cạnh mao liêu sụt sịt một trận, cuối cùng gắt gao nắm chặt nắm tay, đệt, luyến tiếc hài tử thì không bẫy được lang (dùng con mình làm mồi dụ sói -> làm việc gì đó thì phải trả giá bằng đại giới)! May mắn khối Thủy Chủng đa sắc tốt nhất, và khối phỉ thúy Thủy Chủng phổ thông đã được cậu giải ra trước, đều hoàn chỉnh, không thì bây giờ cậu càng xoắn xuýt! Cắn răng, gắng chịu đau lòng, cuối cùng đem năm khối mao liêu đều giải ra, thời gian cũng đến buổi chiều, phải cố ý giải sụp mao liêu, lần đầu làm chuyện thế này Bạch Tử Thạch nghẹn khuất ngay cả cơm cũng không nhớ là mình ăn cái gì.

Vội vàng đem một khối phỉ thúy Nhu Chủng cuối cùng bỏ vào trong rương, Bạch Tử Thạch liền khóa rương lại, nhìn những khối phỉ thúy bị giải thành hai nửa cậu liền có xung động muốn quay ngược thời gian lại.

Vì vậy lúc Bạch Tử Thạch đi từ trong sân thi ra lông mày trĩu xuống, bộ dạng đau khổ, Vincent vừa thấy bộ dạng này, thầm nghĩ, chẳng lẽ toàn bộ sụp hết, hắn nghe nói Bạch Tử Thạch chọn năm khối mao liêu cấp .

Nào biết rằng, Bạch Tử Thạch chỉ đang đau lòng ba khối mao liêu kia, càng làm cậu khó chịu là, những người khác đều nghĩ biện pháp đem phỉ thúy giải ra hoàn chỉnh, ngược lại, cậu lại tìm biện pháp cắt giải sụp! Quá nghẹn khuất!

Tiểu á thú nhân mất đi sức sống lộ ra ngoài vẻ nhỏ nhắn đáng thương, ngay cả Sigma định nói cậu vài câu, trông bộ dạng cậu thế này cũng không nhẫn tâm mở miệng. Có điều, phải làm sao bây giờ đây? Hôm qua cùng mấy lão gia hoả kia tán gẫu, nói tiểu đồ đệ tham gia sát hạch đổ thạch sư, bị mấy cái lão gia hoả kích đểu, đập bàn lớn lối nói có thể trúng hai trong năm! Còn đặt không ít thứ tốt! Bây giờ. . .

Hay là ta đến chỗ khác trốn vài ngày đi. . . Sigma xụ mặt tính toán.

Nào ngờ, tối hôm đó khi kiểm sát viên mở rương định ghi lại thành tích của thí sinh để nộp lên, mấy cái lão nhân trợn tròn mắt, dòm thấy cái tên rõ rành rành ở trên, thành tích cũng rõ rành rành, khó có được tập thể cùng phun ra tiếng chửi bới: “Hai trong năm? ! Phóng con mẹ nó rắm chó nhà ngươi!”

“Này không phải là bị lỗ rồi sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio