Đổ Thạch Sư

chương 9: lần đầu đổ thạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dựa theo lời Bích Khê để cho cậu ở trong này chọn một tảng đá nhìn thử vận khí, đối với Bạch Tử Thạch kỳ thực cũng không phải vấn đề gì, trong đổ thạch loại vận khí này ước chừng tác dụng không lớn, huống chi cậu vừa rồi đến trước mấy khối mao liêu ở đây cũng không thấy cảm giác đặc biệt gì, cậu cảm thấy trong mấy khối mao liêu này hơn phân nửa là không có phỉ thúy, đáp ứng cũng là bởi vì đề nghị của Bích Khê cậu không tiện cự tuyệt, dù sao nếu như đổi thành những người khác, nhất định cũng rất có hứng thú đi.

Coi như là giả bộ, Bạch Tử Thạch vẫn đi tới cách đó không xa, đến trước một khối ô sa (cát đen) vỏ màu đen ngồi xổm xuống, đã tới gần như vậy, cậu vẫn không có cảm giác gì đặc biệt, suy nghĩ một chút, Bạch Tử Thạch lại đem tay đặt lên mao liêu, trong nháy mắt đó, thân thể giống như có cảm giác bị cái vật nhỏ gì đó lông mềm như nhung nhẹ nhàng cọ qua cuốn lấy, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng đúng là có tồn tại! Bạch Tử Thạch trong nháy mắt trừng lớn hai mắt! Đây là lần đầu cậu gặp phải tình huống thế này! Lúc trước khi còn trên địa cầu, cậu bình thường chỉ cần ở gần mao liêu một khoảng nhất định, là có thể cảm nhận được bên trong có phỉ thúy hay không, nếu như cả đống mao liêu xếp cùng một chỗ, trong cảm giác của cậu liền giống như có thể thấy từng đoàn từng đoàn tiểu đông tây, chúng đụng vào cậu, lông mềm như nhung hoặc nhẹ hoặc nặng đánh vào cảm nhận của cậu. Thế nhưng, vừa rồi cậu rõ ràng cách rất gần, nhưng cái gì cũng không cảm thấy!

Bạch Tử Thạch trong lúc mơ hồ có một loại suy đoán, nhìn một chút biểu hiện của khối ô sa vỏ đen này, lớp vỏ thô ráp, ở phía sau có hai đoàn trứng muối rời rạc, không có mãng đái, để khối mao liêu này xuống , Bạch Tử Thạch nhanh chóng đi tới cạnh một khối mao liêu vỏ ngoài bạch sa (cát trắng), cậu đầu tiên là đứng ở chỗ gần mao liêu, không có cảm giác gì, sau đó lại để tay lên —- trong nháy mắt, cái loại cảm giác bị nhẹ nhàng va chạm lại xuất hiện, chẳng qua là lần này va chạm độ mạnh yếu lớn hơn chút.

Chẳng lẽ trên cái tinh cầu này mao liêu chỉ có thể dựa vào tiếp xúc mới có thể cảm ứng? ! Bạch Tử Thạch nghĩ tới ‘U Tháp’ trong lời Bích Khê nói, chẳng lẽ là sự tồn tại của loại vật chất này đối với lực cảm ứng của cậu tạo thành trở ngại nhất định? Thế nhưng, hôm qua trên đường lúc gặp đổ thạch cậu vẫn có thể không tốn tý công sức nào cảm nhận được sự tồn tại của những vật nhỏ kia là vì sao? Nếu nói có cái gì không giống, cũng chính là ở chỗ này mao liêu ít hơn, nơi đó là khu phố mao liêu, mao liêu càng nhiều hơn một chút. . .

Càng nhiều hơn một chút! Chẳng lẽ là nguyên nhân này? Bạch Tử Thạch có chút kinh hoảng, suy nghĩ một hồi sau, Bạch Tử Thạch đi tới giữa hai khối còn dư lại, có một khối là vỏ ngoài màu nâu, nhìn qua biểu hiện vô cùng tốt, phía trên có hai cái mãng đái phân bố rõ ràng, ở xung quanh mãng đái rải rác một đoàn trứng muối dày đặc, màu đậm, Bạch Tử Thạch lần này trực tiếp đem tay đặt lên, sau đó cậu nhíu mày, trong này có phỉ thúy, lực đạo đụng chạm thậm chí còn lớn hơn, nhưng kỳ quái là, khi phỉ thúy va chạm cậu cảm thấy lực cảm giác có vẻ tràn đầy tử khí trầm trầm, không hề giống hai khối vừa rồi, giống như là hai cái tiểu đông tây nghịch ngợm nhưng tràn đầy sức sống đang đùa nhảy nhảy, đập một cái sau đó nhẹ nhàng văng lại, cảm giác rất tươi sáng.

Đem khối mao liêu này để qua một bên, Bạch Tử Thạch đi đến cạnh khối mao liêu cuối cùng, chính là một khối vỏ ngoài hoàng sa (cát vàng), thoạt nhìn biểu hiện thông thường, phía trên chỉ có một mãng đái không hiện rõ lắm, hai đoàn trứng muối thoạt nhìn như chặt sít, nhưng ở phía sau khối mao liêu này có một đoàn rêu màu đen, đưa tay sờ sờ, Bạch Tử Thạch phán đoán cái này chắc là rêu sống, tổng thể mà nói, có lẽ đổ tính cũng không tệ lắm. Bạch Tử Thạch dựa theo tri thức trước kia ở trên địa cầu đầu tiên là nhìn một chút tảng đá kia, sau đó mới đem để tay lên, một lúc lâu mới lấy ra — cậu cũng không có bất kỳ cảm giác gì, tảng đá này bên trong căn bản không có bất kỳ vật gì!

Không trách được đổ thạch là một đao nghèo một đao phú, trước lúc ngươi chưa mở ra, khối mao liêu biểu hiện cho dù tốt thì cũng tràn ngập tính chất không xác định, Bạch Tử Thạch nhớ tới có một lần nhìn thấy giám đốc phụ trách đi mua phỉ thúy, giám đốc tại giới đổ thạch cũng có chút danh tiếng Đổ Vương, quả thực vì công ty buôn bán lời không ít, nhưng có một lần công ty cấp cho vạn tài chính lại làm tổn thất sạch vạn, giám đốc thoạt nhìn rất ảm đảm, tự giễu nói: “Đổ thạch cái trò chơi này, kinh nghiệm gì gì đó, cũng chẳng là gì, càng chơi cái này, ta đối với kinh nghiệm của mình lại càng không tín nhiệm. Bao nhiêu người cũng đầy kinh nghiệm đó thôi!”

Bạch Tử Thạch cảm thán, sau đó đem khối mao liêu thứ hai mà mình xem cầm lên, đặt bên cạnh Bích Khê: “Ta liền chọn khối này.”

Bích Khê nhìn một chút tảng đá Bạch Tử Thạch chọn, liền cười, chỉ vào nó nói: “Khối mao liêu này biểu hiện không phải quá tốt, lúc mua, tảng đá này là khối cho thêm, ngươi nhất định muốn khối này? Với lại chỗ này của ta có mấy khối liêu tử, biểu hiện tốt nhất là khối vỏ màu nâu bên kia.”

Bạch Tử Thạch nhún nhún vai, khẽ mỉm cười: “Dù sao cũng chỉ là thử một chút vận khí.”

Bích Khê cười một tiếng: “Được rồi, ta trước giải khai cho ngươi. Xem Tiểu Bạch của chúng ta vận khí thế nào.”

Bạch Tử Thạch: “. . . Có thể đừng gọi ta là Tiểu Bạch không?” Đám người Lan Gaia gọi ta Bạch còn chưa tính, tại sao đến nơi này còn phải thêm một từ Tiểu, hai chữ này đứng cạnh nhau cũng không phải là cái tên đẹp khỉ gì!

“Vậy ta cũng gọi là ngươi Bạch là được, nói thật thì, Bạch Tử Thạch cái tên này phát âm thật đúng là rất khó đọc.” Bích Khê vừa trả lời, vừa nhìn đồng hồ đeo tay, đem tảng đá lật ra một chút, đặt phía dưới giải thạch cơ, giống như chuẩn bị cắt một đao, hắn thấy cái khối liêu tử này cũng không ra phỉ thúy gì được, cùng lắm chỉ là gạch liêu.

Dọc theo đường định trước mà giải khai, Bạch Tử Thạch cũng xích lại gần, Bích Khê tách mao liêu ra, một mạt lục nhạt màu xuất hiện dưới tầm mắt, màu sắc nhẹ nhàng không phải nồng đậm, nhưng điều hiếm thấy là thoạt nhìn trong suốt, thuần khiết: “Cư nhiên là khối Phù Dung Chủng, mặc dù không phải là loại đứng đầu, nhưng cũng coi như không tệ.” Bích Khê xem ra hết sức bất ngờ, hắn cười rộ lên, tâm tình có vẻ không tệ, “Bạch, xem ra vận khí của ngươi thật đúng là không tệ, chờ ta đem nó giải ra đã.”

Lần này Bích Khê có vẻ cẩn thận hơn, hắn cẩn thận nhìn hướng đi của lục, dọc theo mạch (đường văn trên đá) bắt đầu sát (mài), sau nửa giờ, Bích Khê lấy ra khoảng sáu bảy cân phỉ thúy đặt ở trên tay Bạch Tử Thạch, nét mặt có chút cảm khái mất mát, thậm chí có chút lờ mờ: “Trong đống mao liêu ta mua, khối Phù Dung Chủng này đã là cực kỳ tốt.”

Bạch Tử Thạch nhìn Bích Khê tâm tình có chút sa sút xuống, cũng không biết an ủi hắn thế nào, chỉ đành nói: “Đổ thạch không phải mười lần đánh cuộc chín lần thua sao?”

Bích Khê lúc này mới có chút nguôi ngoai: “Cũng có thể nói thế. . . . Ta chỉ là nghĩ đến thú triều tháng hai tháng sau . . . Carlo, chính là bạn lữ của ta, ta muốn tìm cho hắn một ít phỉ thúy thượng thừa, như vậy cũng yên tâm hơn.”

Bạch Tử Thạch nghe vậy cũng có chút buồn bã, cậu nhớ đến tiết mục vừa nãy xem, sinh tồn tàn nhẫn cứ như vậy trần trụi hiện ra trước mặt mọi người. Nếu như có thể gặp được phỉ thúy tốt, liền cho Bích Khê đi. Bạch Tử Thạch nghĩ như vậy, cậu đối với Bích Khê lộ ra nét mặt kiên định: “Nhất định có thể tìm được, vẫn còn thời gian.”

Bích Khê nhìn á thú nhân còn chưa trưởng thành trước mắt, vẻ mặt vốn non nớt lại làm ra vẻ thành thục, chỉ cảm thấy rất khả ái, tâm tình cũng khá hơn nhiều gật đầu: “Đương nhiên, chúng ta ít nhất còn hơn một tháng nữa.” Hắn đem ba khối mao liêu khác ra cũng chuyển đến cạnh giải thạch cơ, cười nói: “Nói không chừng trong đống này ta sẽ có thể tìm được thì sao.”

Nhìn dáng vẻ của hắn, Bạch Tử Thạch có chút không biết nói gì, Bạch Tử Thạch thật ra biết rõ, khối tốt nhất chắc đã bị mình chọn lấy, nhưng mà khối vỏ màu nâu biểu hiện tốt nhất kia, cậu không xác định lắm, cảm giác, cảm thấy phỉ thúy bên trong có chút vấn đề.

Cậu nhìn Bích Khê đem tảng đá kia lấy ra đầu tiên, cũng không có đặt ở trên bàn máy giải thạch, mà là cầm lấy đá mài, bắt đầu dọc theo mãng đái sát, nhìn bộ dáng Bích Khê đối với tảng đá kia ký thác hy vọng rất lớn, Bạch Tử Thạch ở một bên nhìn động tác của hắn, bỗng nhiên Bích Khê ngừng lại, thanh âm rất vui mừng hô: “Trướng! Thấy lục !” Hắn giội ít nước lên, giữa một góc bị sát ra trên có lục khoảng chừng một ngón tay, tính chất nhẵn nhụi, trong trẻo tựa như băng, màu sắc diễm lục thuần khiết, sáng ngời, nồng đậm, đều đặn, xinh đẹp.

“Ít nhất là Băng Chủng!” Bích Khê vươn tay vẫn đeo găng ra, cực kỳ cảm thán sờ sờ chỗ lộ ra phỉ thúy: “Bạch, có lẽ vận may của ngươi cũng mang cho ta.”

Bạch Tử Thạch tâm tình cũng không biết đi nơi nào, cậu đang suy nghĩ vạn nhất chờ lát nữa phỉ thúy cắt ra thật sự có tật xấu, cái dạng chênh lệch này chẳng phải là càng khó chịu? Nhưng lúc này cậu cũng không thể ngăn cản người ta, chỉ có thể an ủi mình, có lẽ khối phỉ thúy này cảm giác của nó chính là tử khí trầm trầm thì sao?

Bích Khê cũng không biết Bạch Tử Thạch đang xoắn xuýt, ghìm nén một chút tâm tình, lại bắt đầu sát thạch tiếp, lúc sát đến một nửa, hắn bỗng nhiên ngừng, nhìn đạo vết rạn thật nhỏ kia nhíu mày, đúng lúc này, hiện ra vết rạn không phải điều hay a, hy vọng vết rạn không có đi vào. Song, hy vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn, phỉ thúy được sát ra càng ngày càng nhiều, thì những thứ vết rạn thật nhỏ đáng giận kia chẳng những không có biến mất, ngược lại khuếch trương lớn thêm không ít, đan xen ngang dọc, phân bố dày đặc.

Thật sâu thở dài, Bích Khê đem toàn bộ phỉ thúy sát ra, Băng Chủng diễm lục, hơn nữa tính chất sắp đạt đến cao cấp Băng Chủng diễm lục! Phỉ thúy này đã có thể được xưng tụng là thượng thừa ! Nhưng cố tình, cố tình trên cả khối phỉ thúy đều hiện đầy vết rạn nứt! ! ! Phỉ thúy như vậy năng lượng bên trong phần lớn đều trôi mất, nói cách khác đã không có bao nhiêu tác dụng, nhiều lắm cũng chỉ là so với gạch liêu khá hơn một chút.

“Sụp rồi.” Bích Khê vuốt vuốt chân mày, Bạch Tử Thạch nhìn khối phỉ thúy vụn nát được giải ra, trong lòng cũng có chút không dễ chịu, cậu nhận thấy cái loại tử khí trầm trầm kia quả nhiên là có vấn đề, phỉ thúy như vậy có thể nói là đã ‘Chết’.

Bích Khê không nhìn vẻ mặt của Bạch Tử Thạch, cúi đầu bắt đầu giải khối ô sa vỏ đen kia, giải ra ước chừng mười mấy cân Phỉ Thúy Đậu Chủng, mà còn một khối dư lại hắn dọc theo mãng đái sát trong chốc lát cũng không thấy lục, liền trực tiếp chặt ngang cắt ra, trắng bóng một mảnh, cái gì cũng không có.

Đem hắc văn bao tay tháo ra cẩn thận cất kỹ, Bích Khê sắc mặt thoạt nhìn thật không tốt, hắn có chút mệt mỏi cười cười: “Xem ra, Bạch, vận khí của ngươi thật đúng là không tệ, tốt nhất ở chỗ này, ngược lại là khối Phù Dung Chủng kia.”

Bạch Tử Thạch lo lắng nhìn Bích Khê, cũng không biết nói gì, liền chuyển dời sự chú ý của hắn: “Bích Khê, ngươi không phải muốn dẫn ta đi khu phố mao liêu sao? Nói không chừng đến lúc đó vận khí tốt của ta có thể mang đến cho ngươi một khối đỉnh cấp phỉ thúy đâu!”

Bích Khê nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Tử Thạch, trong lòng ấm áp lên một chút, cũng biết cậu là lo lắng cho mình, cố vực dậy tinh thần cười: “Nói cũng đúng. Chờ ta thu dọn một chút rồi chúng ta đi luôn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio