"Thấy băng-rôn màu đỏ ở trước lan can không?" Trương Dương đột nhiên thấp giọng nói.
"Ân? Băng rôn tuyên truyền quảng cáo bia."
"Lát nữa ta xông tới chém đứt một đầu băng rôn, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải buộc băng rôn lên lan can inox kia, hiểu chưa?" Trương Dương mắt nhìn hai mươi thanh niên đang tiến càng ngày càng gần, xem qua tư thế có vẻ đối phương muốn ép bọn họ đầu hàng.
"Ân, tại sao chúng ta không trực tiếp nhảy xuống tầng một?" Lưu Bưu gật đầu.
Tầng này cao năm mét, nhảy xuống không cách nào bảo đảm không bị thương, hiện tại chúng ta không thể bị thương, hiểu chưa? Được rồi, bắt đầu tiến hành đi…"
Đột nhiên, thân thể Trương Dương vọt đến đám người, khí thế lôi đình vạn quân thẳng tiến không lùi!
"Chém chết hắn …"
"Giết …!"
Trương Dương vừa di chuyển, phảng phất như kho hỏa dược bị châm lửa, hơn mười hán tử vung vũ khí trong tay nhào về phía Trương Dương … Lúc này không ai chú ý đến miệng Trương Dương nổi lên một nụ cười lạnh.
Đây là không gian nối tiếp giữa tầng hai và tầng một, cầu thang này chỉ rộng hơn hai thước, mặc dù đối phương người đông thế mạnh nhưng trên thực tế đối mặt với Trương Dương chính là năm sáu người trên tay cầm binh khí dài.
Thân thể Trương Dương linh hoạt như cá ở trong nước, lúc đến gần mấy hán tử thì đột nhiên nhảy lên vượt ra ngoài cầu thang, một tay giữ lan can, cả người đều treo ở không trung, đao quang vừa lóe, sợi dây treo băng rôn đỏ bị một đao chặt đứt, băng rôn cực dài lập tức thòng xuống tầng một. Việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, đinh ba, đại đao gì đó đều chém vào khoảng không, không ai nghĩ được Trương Dương lại nhảy vượt qua lan can inox đó, dù sao, bên ngoài chỉ là khoảng không cao hơn năm mét, đợi đến lúc bọn chúng tỉnh ngộ thì đã muộn, bởi vì, bọn chúng dùng binh khí dài, tại nơi chật hẹp như vậy rất khó sử dụng, sau khi chặt băng rôn, Trương Dương dựa theo quán tính nhảy vào trong hành lang, chỉ là lần này vị trí của hắn là rơi vào trong đám người….
Thanh khảm đao oai phong của Lưu Bưu lúc này mới thực sự lộ ra sự sắc bén. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Không có sự uy hiếp của binh khí dài, đang mang sắc bén của Trương Dương tựa như ác ma cắn nuốt máu tươi, mỗi lẫn lưỡi đao lóe lên đều là cốt nhục phân ly, mỗi lần hạ xuống đều là huyết hoa tung tóe, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác tựa như tiếng sói tru dưới địa ngục.
Người phía sau còn chưa sẵn sàng tâm lý chuẩn bị chiến đấu thì Trương Dương đã xông tới trước mặt áp sát đám người, những kẻ này mỗi người đều không tưởng được, nên rất nhiều người ngã xuống, rất nhiều người tay bị chém đứt, càng nhiều người lùi lại phía sau …
Trương Dương không ham chiến, bởi vì, trên tay và trên lưng hắn cũng bị chém ba đao, tạm thời chưa cảm thấy đau đớn nhưng lại cảm thấy dòng máu tươi ấm áp đang thấm ướt quần áo mình.
"Sát …" Trương Dương đột nhiên quát một tiếng dữ dội, lúc mấy người phía trước đang giơ đao lên định chém xuống thì Trương Dương đột nhiên áp sát, từng đợt đao quang mang theo máu chém sang, cùng máu thịt tương phùng quả thực là vô kiên bất tồi, chỉ trong vài giây, cả hành lang đã máu chảy thành sông, tứ chi rơi đầy đất. Không thể không nói thanh đao của Lưu Bưu lập được công lớn. Nếu không có thanh đao của Lưu Bưu, hắn không có khả năng thuận lợi như vậy, càng không có khả năng hung mãnh như hổ nhập đàn dê, thanh đao này quá hung lệ, có vẻ như chỉ cần chạm vào lập tức đứt tay mất chân, tạo nên một áp lực rất lớn trong lòng đám lưu manh, chính loại áp lực này càng phát càng khiến bọn chúng kiêng kị, càng kiêng kị thì càng muốn tránh khỏi lưỡi đao, nhất thời trong lúc đó tạo thành sự hỗn loạn lẫn nhau.
Nếu là ở một có địa thế trống trải, kết quả tự nhiên lại không như vậy, nếu là ở nơi trống trải, bọn Trương Dương cũng sẽ không lấy cứng chọi cứng, sớm đã lỉnh mất rồi …
Trương Dương tựa như sát thần, gió thổi cỏ rạp, đánh đâu thắng đó. Ngắn ngủi hơn mười giây, hai mươi hán tử đã có gần một nửa bị thương.
Ánh đao cuối cùng lóe lên, Trương Dương chém bị thương cổ tay hoặc cánh tay mấy tên cầm binh khí dài, lập tức tõe ra một con đường.
"Đi!" Lưu Bưu chợt quát một tiếng, bám vào băng rôn đỏ nhảy xuống, Trương Dương cũng không chậm trễ, theo sát phía sau Lưu Bưu trượt xuống, tất cả động tác chỉ trong chớp mắt, tựa như nước chảy mây trôi, lúc này người trên tầng mới tỉnh ngộ, chỉnh đốn lại nhân mã chuẩn bị xông lên liều chết, đáng tiếc, Trương Dương và Lưu Bưu đã trượt xuống dưới lầu rồi.
"Ném đao!" Thấy Trương Dương và Lưu Bưu chạm đất, một tên lưu manh cơ trí mạnh mẽ ném khảm đao cầm trong tay về phía Trương Dương và Lưu Bưu đang chạy ra ngoài cửa, lập tức có hơn mười tên lưu manh cũng ném vũ khí xuống lầu, nhất thời trong không trung như trút xuống một trận mưa đao, đèn treo thủy tinh ở không gian giữa lầu một và hai bị đập vỡ nát bấy…
"Trương Dương, đi nhanh một chút …" Lưu Bưu vốn đang chạy phía trước nghe thấy âm thanh "chi chi ba ba" của đèn thủy tinh bị đập vỡ vang lên, quay đầu lại nhìn thấy một trận mưa đao trên đỉnh đầu thì mạnh mẽ đẩy Trương Dương, "A …" Lưu Bưu kêu lên đau đớn, một mũi đao mổ lợn cắm vào lưng hắn.
"Đi …" Trương Dương tiện tay kéo, hai người lảo đảo nghiêng ngả chạy khỏi cửa chính, đám lưu manh trên tầng lại như ong vỡ tổ chạy xuống để cầm vũ khí lên truy đuổi, trên thực tế, chạy từ tầng hai xuống tầng một chỉ cần vài giây nếu bọn chúng không phải nhặt vũ khí, nói cách khác, bọn họ cơ hồ đã theo đuôi bọn Trương Dương chạy ra ngoài rồi…
"Sao rồi?" Trương Dương biết Lưu Bưu đã bị thương.
"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhẹ." Lưu Bưu cắn chặt răng nói: "Còn chạy được."
"Ân, có thể chạy là được, giữ nguyên kế hoạch!" Trương Dương vẫn đi phía sau Lưu Bưu, hắn biết đao vừa rồi là Lưu Bưu đỡ giúp hắn.
Cách Golden Age hơn năm mươi mét có một con hẻm nhỏ,, Trương Dương trong lúc uống trà đã từng mua hai chiếc xe đạp đặt ở trước cửa ngõ, chỉ cần chạy đến chỗ cửa ngõ đó là bọn họ có thể lập tức thoát đi, bởi vì cửa ngõ chỉ rộng khoảng hai mét, xe cộ không cách nào đi vào, đương nhiên, quan trọng nhất chính là lối rẽ trong ngõ cực kỳ nhiều, giống như mê cung vậy.
"A*** … xe của chúng ta đâu?"
Hai người trên đường vấp vấp ngã ngã chạy đến con ngõ, thấy hai chiếc xe đạp bọn họ mua đã không cánh mà bay, nhất thời cả hai trợn mắt há mồm.
"Bọn trộm vặt ***, bọn trộm vặt chết đâm chết chém … dám trộm xe đạp của bưu đại gia ta … ***…"
Nhìn gốc cây trống trơn, Trương Dương đành im lặng, rõ ràng trước khi vào Golden Age liếc qua, kiểm tra một lần xem xe đạp còn ở đó hay không, thế mà mới có hơn mười phút mà xe đạp đã không còn tung tích, trộm vặt ở thành phố C này cũng quá càn rỡ, cũng không biết thành phố C làm sao lại được chọn là thành thị vệ sinh văn minh trên toàn quốc nữa. Mẹ kiếp!
Chạy tiếp thôi!
Nhìn hơn mười hán tử vung vẩy vũ khí phía sau, Trương Dương thở dài một tiếng, trên thực tế Trương Dương đã nhìn ra, hơn mười hán tử phía sau mặc dù trông như hung thần ác sát, kỳ thật không ai dám đuổi tới, từ vẫn cứ lê chân đi chầm chậm duy trì khoảng cách nhất định, nếu thực sự muốn đuổi, với khoảng cách đấy, lúc bọn họ sững sờ mấy giây khi thấy xe đạp biến mất thì sớm đã đuổi kịp rồi.
Đương nhiên, Trương Dương hết sức rõ ràng, nếu bọn hắn không rời đi, rất nhanh liền sẽ càng thêm nhiều người đến hơn, quân chủ lực tự nhiên không phải như lũ tàn binh bại tướng này có thể so sánh được.
Hai người không có biện pháp, đành tiến vào ngõ, hiện tại người cả hai đầy máu tươi tự nhiên không thể bắt taxi. Biện pháp duy nhất chính là chạy vào con ngõ chằng chịt như lưới nhện kia thôi, tìm một chỗ đổi quần áo, thuận tiện băng bó vết thương của Lưu Bưu…
Xa xa trong ngõ có một cây đèn đường nho nhỏ, sau khi hai người đâm đầu vào thì những kẻ đuổi theo chỉ huyên náo ngoài ngõ mà không hề tiến vào, hiển nhiên bọn chúng cũng đang đợi viện quân.
"Không hay, sát thủ!" Vừa mới vào ngõ còn chưa đến ba mươi mét, trái tim Trương Dương đột nhiên đập dữ dội, tóc gáy dựng ngược, cơ thể như muốn nổ tung, một cỗ cảm giác cực độ nguy hiểm lan tràn khắp mỗi tế bào trên cơ thể, sát thủ, lại bị sát thủ đó theo dõi rồi …
"Mẹ kiếp, gia hỏa này thật là âm hồn bất tán!" Lưu Bưu theo Trương Dương ngồi phía sau một cây cột điện, vết thương đau đến nỗi cứ phải nhếch miệng mãi.
"Từ từ đi theo ta, ngàn vạn lần đừng đứng lên, ta làm động tác gì thì làm động tác đó, hiểu chưa?" Trương Dương trong não đang tính toán cực nhanh các góc độ của những tòa kiến trúc xung quanh, cố gắng không để cơ thể mình bị lộ ra nhiều chỗ trống trải dưới tầm mắt đối phương. Nếu đối phương đã là một sát thủ thì rất hiển nhiên hắn chắc chắn có ống ngắm hồng ngoại.
"Tại sao hắn biết chúng ta sắp tiến vào ngõ?" Lưu Bưu nghi hoặc nói.
"Có hai khả năng, thứ nhất, hắn vẫn theo dõi chúng ta đến đây, thứ hai, hắn đoán chúng ta sẽ đến Golden Age báo thù!" Trương Dương không quay đầu lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào con ngõ quanh co khúc khuỷu, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là vị trí của đối phương, mặc dù cảm giác đuợc sự tồn tại của đối phương nhưng hiện tại không có cách nào tập trung tinh thần để tiến vào trạng thái minh tưởng.
"Vậy hai chiến xe đạp có phải do hắn lấy không?"
"Có thể, nhưng ta không rõ tại sao hắn phải làm như vậy."
Trương Dương gật đầu sau đó lại lắc đầu, nếu đối phương có thể đoán được bọn họ sẽ tiến vào ngõ này, hắn hoàn toàn có thể phục kích hai người ở cửa ngõ, tại sao phải phục kích hai người ở bên trong, việc này rất không hợp lý, cần biết rằng trong ngõ hoàn cảnh phức tạp, không thích hợp cho xạ thủ mai phục, nếu đổi lại là Trương Dương chọn, hắn tuyệt đối sẽ đặt tầm ngắm khẩu súng vào vị trí hai chiếc xe đạp, nơi này bất kể ánh sáng hay địa hình đều rất trống trải, tuyệt đối thích hợp cho một sát thủ phục kích.
"A …"
Cửa ngõ truyền đến một âm thanh thảm thiết, sau đó là một trận huyên náo, có vẻ như có người trúng đạn, lại có vẻ như có người lôi thi thể ra ngoài.
"Chuyện gì xảy ra?" Lưu Bưu khẩn trương, tiếng kêu thảm đó quá kì lạ.
"Ta hiểu rồi." Vẻ mặt Trương Dương trở nên lạnh lùng.
"Hiểu gì?"
"Tên sát thủ kia thất thủ trong lần đầu săn giết chúng ta, bây giờ hắn đang giở trò mèo vờn chuột, mượn thời điểm này rửa sạch sự sỉ nhục lúc đầu."
"Có người như thế sao?" Lưu Bưu há hốc mồm.
"Ta nghĩ, người này có thể là một kẻ điên cố chấp, có thể xem như một tên bị mắc bệnh tâm thần, hắn háo danh một cách mãnh liệt, hắn không cho phép mình xuất hiện bất cứ sai lầm nào, cho dù là phạm sai lầm, hắn cũng sẽ tìm một lý do để cân bằng lại thất bại của mình, hiện tại chúng ta chính là con mồi để cân bằng lại thất bại, thậm chí, hắn không cho phép người ngoài tranh mồi với hắn …"