Đồ Thần Chi Lộ

chương 411: nhạc mẫu như thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường đi Liễu Ám không ngừng nói cho Trương Dương biết nên làm như thế nào. Trương Dương chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Chỉ khổ cho lái xe taxi. Hắn đã sớm nghe qua mấy mánh khóe này, chỉ có thể nhịn cười. Vì khống chế cơ mặt nên cả người không ngừng run lên. Trương Dương thấy vậy cảm thấy cơ thể căng cứng. Hắn thật sự rất muốn cho lái xe cười ra, nhịn quá hại người.

Rốt cuộc xe taxi đã dừng lại ở một tiểu khu rất cũ kỹ.

Tiểu khu này xem ra là của một xí nghiệp nào đó, sau khi xí nghiệp bị giải thể nên tiểu khu bắt đầu buôn bán mấy thứ. Tầng một có mấy cửa hàng tạp hóa... chẳng qua nơi này có rất nhiều cây cối, chim bay tới bay lui, rất ưu nhã. Nếu như không phải có mấy hàng quán bên dưới thì hoàn cảnh nơi này rất tuyệt.

"Tiểu Liễu, về rồi à"

"Tiểu Liễu, đây là bạn trai của cháu?"

"A, Tiểu Liễu đã về rồi...."

"Ừ ừ"

"Chào cô"

"Chào bác"

"Đúng ạ"

Tiểu Liễu sau khi vào tiểu khu, mấy bà cô, bà dì bắt đầu chào hỏi Liễu Ám. Ánh mắt sắc bén nhìn Trương Dương, giống như ai cũng là tuyệt thế cao thủ vậy. Trương Dương có cảm giác như bị người ta lột trần vậy.

Hiển nhiên Liễu Ám sống ở đây, mỗi người đều biết.

Liễu Ám hình như không muốn nhiều chuyện với hàng xóm, mang theo bao lớn, bao nhỏ cùng Trương Dương vội vàng đi vào bên trong tiểu khu. Trên đường đi có mấy bà lão tập tễnh đi theo. Thấy bọn họ đi nhanh nên mới bỏ qua. Trương Dương toát mồ hôi, đây là tiểu khu gì?

Tiểu thu có mười mấy tòa nhà. NHà Liễu Ám ở tòa nhà thứ hai, rất nhanh mọi người đã thoái được mấy bà lão đang cố gắng đuổi theo.

"Trương Dương, nhớ lời em nói đó. Anh là người có tiền" Đi đến lầu, Liễu Ám có chút khẩn trương, vỗ vỗ bộ ngực căng tròn, dặn dò Trương Dương lần nữa.

"Ừ ừ, anh nhớ. Anh là người có tiền, không cần giả vờ, anh có hàng tỷ mà"

"Anh đứng đắn một chút được không?" Liễu Ám trừng mắt nhìn Trương Dương một cái. Trương Dương thấy ánh mắt này không khỏi giật mình, tim đập mạnh.

Có đôi khi Trương Dương rất bội phục mình. Có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, mà mình cũng là một tên dê xồm đúng nghĩa, nhưng không ngờ lâu như vậy vẫn còn cái mũ xử nam, xem ra phải tìm cơ hội bỏ cái mũ này đi.

Trên thực tế, Trương Dương rất mâu thuẫn. Hàng đêm hắn sẽ nghĩ đến những cô gái thích mình. Nhưng lúc đối mặt lại lui bước, thậm chí Trương Dương có chút hoài nghi tâm lý mình có vấn đề gì?

Trách nhiệm.

Đó chính là trách nhiệm.

Hắn đã không còn bị pháp luật trói buộc nhưng bao giờ mới thoát khỏi đạo đức trói buộc?

Nhìn thân hình thướt tha của Liễu Ám đang đi lên lầu, Trương Dương thở dài một hơi.

"Cốc cốc"

"Cốc cốc"

Hai người đứng trước một cánh cửa loang lổ, không có chuông, chỉ có thể gõ cửa. Chẳng qua gõ một chút mà lớp sơn trên cửa đã rơi ra, một lúc sau vẫn không thấy ai ra mở.

"Mẹ em không có nhà à?" Trương Dương thầm mừng trong lòng. Nếu bố mẹ Liễu Ám không có nhà thì tốt quá.

"Suỵt" Liễu Ám đưa tay lên che vào ô quan sát, nói nhỏ vào tai Trương Dương: "Mẹ em đang nhìn lén qua ô kia đó"

"...." Trương Dương há hốc mồm.

"Đến đây" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Quả nhiên cánh cửa đột nhiên được mở ra, một người phụ nữ thân hình hơi béo, hơn bốn mươi tuổi mở cửa ra.

"Mẹ, con gõ cửa lâu lắm rồi" Liễu Ám nũng nịu kêu một tiếng.

"Cháu chào cô" Trương Dương vội vàng nói.

"Ừ vào đi" Mẹ Liễu Ám nhìn Trương Dương một cái, có chút căng thăng mở cửa, không nhận quà trong tay Trương Dương.

Lúc vào phòng mới phát hiện thế giới trong cánh cửa khác hẳn bên ngoài. Xem ra căn phòng này tuy cũ kỹ nhưng trong phòng lại khác.

Phòng khách rất nhỏ, đồ dùng cũng đã cũ nhưng rất sạch sẽ, được lau chùi cẩn thận.

Ghế salon bằng gỗ, chỗ ngồi được lau chùi cẩn thận.

Tinh sảo.

Sạch sẽ. Cảm giác đầu tiên của Trương Dương chính là như vậy. Đây là một gia đình không giàu có nhưng rất ngăn nắp.

Khó trách có thể nuôi được Liễu Ám có khí chất ngoan hiền như vậy. Một gia đình quy củ ngăn nắp sẽ bồi dưỡng ra người con như vậy.

Rất nhiều khi nghèo khó không quan trọng. Quan trọng hơn là phải quy củ, ngăn nắp, nói đến cái này thì đó là học vấn rất cao thâm.

Ví dụ như cũng là bữa ăn sáng bình thường, một gia đình nghèo khó nhưng quy củ sẽ làm đồ ăn rất thuận mắt, kích cỡ món ăn đều rất cẩn thận, những thứ này không cần nhiều tiền. Mà hầu hết gia đình bởi vì kinh tế nên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc nuôi dạy con cái.

Thực ra điều này cũng giống như món ăn ở khách sạn. Cùng là món ăn đó, ở khách sạn có giá rất cao. Đây không riêng gì vấn đề cấp bậc, còn có trang trí nữa. Khách sạn lớn khi chế biến thức ăn rất tinh tế, ăn vừa ngon vừa làm rất đẹp mắt nên giá cả đương nhiên cao hơn nhiều.

Lúc vào phòng khách, Trương Dương cầm quà không biết làm gì, hắn cảm thấy tay chân mình đều dư thừa.

May là Liễu Ám đã nhận lấy quà trong tay Trương Dương đặt lên một chiếc tủ cũ.

Trong nhà có bố mẹ Liễu Ám. Bố Liễu Ám từ phòng bếp đi ra chào một câu rồi lại vào bếp. Trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm tứ phía. Hiển nhiên Liễu phụ đang nấu cơm trưa. Liễu Ám cũng được Liễu mẫu bảo xuống bếp, xem ra đây là Liễu mẫu cố ý.

"Uống trà"

Liễu mẫu rót một chén trà nóng, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Cảm ơn cô" Trương Dương vội vàng đứng lên. Mình mặc dù là khách nhưng vẫn phải lễ phép. Huống hồ quan hệ giữa hắn và Liễu Ám coi như cũng được.

"Ngồi đi, họ gì?" Liễu mẫu ngồi trên chiếc ghế đơn, nhẹ nhàng nhấp chén trà trong tay. Chiếc chén trong tay Liễu mẫu rất đặc biệt, là một chiếc chén ngăm đen, đã gẫy quan. Chỉ có thể lấy tay cầm đáy chén, nhìn Liễu mẫu rất cẩn thận xem ra bà rất quý trọng chiếc chén này.

"Cháu họ Trương, tên Dương, cô gọi cháu là Tiểu Trương là được ạ" Trương Dương vội vàng nói. Không biết tại sao khi đối mặt với một người phụ nữ bình thường, hắn không ngờ lại có tâm trạng khẩn trương.

"Trương Dương, tên rất hay, nghe giọng thì thấy cậu không phải người địa phương. Cậu là người ở đâu?"

"Cháu là người thành phố C" Trương Dương cảm thấy như đang bị hỏi cung, cũng may không có nghiêm hình bức cung.

"Người thành phố C?" Liễu mẫu nhíu mày, hiển nhiên bà hơi không hài lòng với xuất xứ của Trương Dương.

Im lặng, Trương Dương cũng không có gì để nói, Liễu mẫu như đang suy nghĩ.

"Cậu thích Liễu Ám nhà tôi?" Liễu mẫu đột nhiên hỏi.

"A... thích... thích...."

"Sao lại thích nó?" Liễu mẫu có chút bất mãn vì Trương Dương chần chờ, giọng nói hơi nặng: "Trẻ tuổi, xinh đẹp, thiện lương..."

"Nếu như nó không trẻ, không đẹp, không thiện lương thì cậu sẽ không thích nó phải không?"

"...." Trương Dương há mồm không biết nên trả lời như thế nào.

"Mẹ, mẹ hỏi gì thế...."

Liễu Ám từ trong bếp đi ra, ngồi lên tay vịn ghế Liễu mẫu đang ngồi, ôm tay mẹ làm nũng. Hiển nhiên nàng mặc dù ở trong bếp nhưng tai vẫn chú ý ở bên ngoài.

"Được được, mẹ không hỏi" Liễu mẫu mặc đang lạnh như băng âu yếm véo mũi Liễu Ám một cái, tình mẫu tử không gì có thể nói hết.

"Mẹ đó. Người ta không dễ gì có thời gian rảnh đến chơi. Mẹ cứ hỏi mãi. Anh ấy không thể tâm sự gì. Mẹ biết không, Trương Dương rất hiểu biết về thư pháp, trà đạo và kinh tế học"

"Trà đạo?" Mắt Liễu mẫu sáng lên nhìn Trương Dương.

"Cháu chỉ biết một chút thôi ạ. Trà này của cô có lẽ là tự mình hái. Mặc dù không phải danh trà nhưng chọn lá trà rất cẩn thận. Lá trà đều nhọn, dài ngắn tương tự nhau. Chẳng qua hái không đúng lúc, nếu như hái sớm một tuần thì những lá trà này chính là cực phẩm"

"Quả nhiên cũng có chút hiểu biết. Trà này được hái lúc bình minh, búp trà đã ra được mấy ngày, lá trà cũng hơi già, mặc dù cũng được nhưng bởi vì bình trà này của tôi có hạn, phí của trời..."

"Cô khiêm tốn rồi, nghiệp dư sao có thể làm ra bình trà như thế nào" Trương Dương nịnh bợ.

"Ha ha, đúng, mấy món quà này là Liễu Ám mua hả?" Liễu Ám đột nhiên đổi chủ đề, đột nhiên hỏi.

"Vâng..."

Trương Dương gật đầu, nhưng ngay lập tức phát hiện không ổn. Bởi vì lúc đầu đã thương lượng với Liễu Ám, quà là hắn mua, bây giờ lộ rồi.

"Mẹ, anh ấy rất bận, là anh ấy bảo con mua. Mẹ còn hỏi gì không ạ?" Liễu Ám cả giận nói.

"Con bé ngốc này, chưa lập gia đình đã đưa tay ra ngoài rồi. Mau đi đi, giúp bố con. Mẹ lâu lắm rồi không ăn cơm con nấu" Liễu mẫu cười mắng.

"Vâng, mẹ, mẹ đừng làm khó người ta" Liễu Ám lay lay tay mẹ.

"Ừ ừ, đi đi. Mẹ và cậu ta nói về trà đạo. Nói về trà là được chứ gì" Liễu Ám nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bàn tay trắng nõn của Liễu Ám.

"Con đi đây. Trương Dương, mẹ em là cao thủ trà đạo đó, hai người nói chuyện"

Liễu Ám đứng lên, nháy nháy mắt với Trương Dương. Ám chỉ Trương Dương không được nói loạn, chỉ cần nói về trà. Trương Dương vội vàng gật đầu.

"Trương Dương, cậu nói, trà này có thể làm cơm ăn không?" Liễu mẫu thấy Liễu Ám vào bếp liền hỏi.

"Cái này, không được ạ. Uống trà chỉ là một thú vui, hưởng thụ về tinh thần thôi ạ"

"Đúng, rất đúng. Nói trắng ra, uống trà chính là một đám người nhàn rỗi không có việc gì ngồi nói chuyện với nhau. Nếu không có cơm ăn áo mặc ai còn uống trà nữa? Khát, có cốc nước là được rồi. Cho nên dù nghiên cứu về trà đạo thấu triệt như thế nào cũng không thể thay bánh bao được"

"..." Trương Dương lại không biết nói gì. Trương Dương không thể không bội phục Liễu mẫu. Một người thích trà mà lại nói ra những câu lý luận như vậy, đúng là quá quái. Xem ra khảo nghiệm hôm nay mới là bắt đầu, đường còn dài lắm.

"Cậu có thể nuôi được Liễu Ám nhà tôi không?" Liễu mẫu đi vào chính đề.

"Có lẽ không vấn đề gì ạ"

"Nghe Liễu Ám nói cậu có xe riêng?"

"Vâng, tối qua lái xe có chút chuyện nên bị thương, không lái được. Mà cháu lại không có bằng nên phải đi taxi đến đây"

"Là xe gì?" Liễu mẫu nhíu mày.

"BMW"

"Đời nào?" Trong mắt Liễu mẫu có một tia tức giận.

"BMW đời L" Trương Dương biết Liễu mẫu không tin, cũng chỉ có thể nói như vậy. Đây chính là điều đã thương lượng với Liễu Ám. Chẳng qua Liễu Ám không bảo hắn nói xe BMW, chỉ bảo hắn nói có xe là được.

"Bao nhiêu tiền?"

"Cháu... cháu không biết...." Trương Dương ngẩn người, lắp bắp.

"Xe của cậu mà không biết bao nhiêu tiền?" Sự tức giận của Liễu mẫu đã chuyển thành châm chọc.

"Là bạn cháu tặng...." Trương Dương có chút khó chịu. Rõ ràng mình có tiền lại còn phải giả vờ có tiền. Rõ ràng mình nói thật mà người khác lại không tin, đây là sự dày vò về tinh thần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio