Mấy ngày kế tiếp , Hạo Thiên đi học thời gian ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện một chút với Mộ Khuynh Thành ra , còn lại gần như toàn bộ thời gian đều gục trên bàn ngủ.
Tỏ tình loại này sự kiện cũng không có xuất hiện nữa.
Ai nói Hạo Thiên đến một cái rất xinh đẹp nữ xinh còn từ chối được , người phía sau có ý nghĩ tỏ tình cũng phải nhìn lại một chút chính bản thân mình có hay không đẹp hơn người phía trước.
Đẹp hơn thì may ra còn có cơ hội , xấu hơn thì cũng khỏi cần tỏ tình.
Mọi người đều đã lớn , cho lên có những việc chỉ nhìn là biết đấy.
Hạo Thiên lúc này nhàm chán lên gục mặt xuống bàn ngủ.
Ngồi cùng bàn Mộ Khuynh Thành vẫn cái vẻ mặt lạnh băng nghe giảng.
Tiết học lúc này là tiết toán , giảng bài giáo viên là một nam nhân tên gọi Hướng Lập.
Trong tiết học giảng bài cơ bản toàn bộ là khô khan toán học , cái này khiến trong phòng học các học sinh đều là chịu đủ dày vò.
Môn toán khô khan không nói , mấu chốt là Hướng Lập dạy học cực kỳ nghiêm khắc , nếu có người biểu hiện không tốt liền sẽ không chút do dự trừ điểm.
Trong lớp mọi người mặc dù vô cùng nhàm chán nhưng cũng không dám không tập trung , có người không hiểu gì cũng chỉ có thể cố gắng giả vờ như có thể nghe hiểu.
- Trong lớp học sinh nào vui lòng giải thích một chút về ...!
Hướng Lập con ngươi đảo quanh trong phòng học sinh , hỏi.
Nhưng mà câu hỏi vừa ra , không có bất kỳ học sinh nào xung phong , cả đám cúi gục đầu xuống.
Có mấy người chăm chỉ , học giỏi ngẩng đầu lên nhưng bởi vì bị gọi nhiều lần , cho lên Hướng Lập không có ý định gọi tiếp.
- Đã không có ai xung phong , vậy ta chỉ định.
- Lưu Lỗi , ngươi nói một chút.
Người bị chỉ định là nam sinh tên Lưu Lỗi , hắn nghe nhắc đến tên mình , ngơ ngác đứng dậy.
- Giáo viên.
Ta ....!Ta không biết.
Lưu Lỗi là một tên không phải học rất giỏi , đặc biệt đối với môn toán lại là dốt đặc cán mai.
Vào được Thiên Đô trường đại học là do nhà hắn có chút tiền , baba hắn lợi dụng rất nhiều mối quan hệ mới có thể cho hắn vào học.
Hướng Lập thấy hắn như vậy , lập tức một trận mắng to , nói ngươi học kém như vậy , nghe giảng bài còn không chăm chú , về nhà còn không chịu học , .....!
Nói xong , trực tiếp cho Lưu Lỗi điểm kiểm tra mười năm phút.
Lưu Lỗi bị mắng một tràng dài , sắc mặt hắn rất là khó coi , đột nhiên hướng về phía đang ngon lành nằm ngủ Hạo Thiên chỉ chỉ , tức giận nói :
- Giáo viên , Hạo Thiên mỗi ngày đều tại trên lớp học ngủ , căn bản không nghe giảng bài, dựa vào cái gì không gọi hắn.
Lời vừa nói ra lập tức khiến trong lớp bạn học lộ ra phản cảm vẻ mặt , ngay cả ngồi bên cạnh hắn bạn học cũng là thần sắc quái dị , theo bản năng nhích ra bên ngoài ngồi , cách xa hắn một chút.
Hướng Lập nghe được hắn chất vấn , cũng không nhịn được bị tức cười :
- Ngươi ghen ghét người ta ? Ngươi toán học có giỏi như hắn ? Ngươi nếu là học được như hắn , ngươi không đến lớp ta cũng không có ý kiến.
Hướng Lập mới đầu nhìn thấy Hạo Thiên ở trên lớp học ngủ thời điểm cũng rất tức giận , nhưng mà gọi hắn qua mấy lần về sau , liền không có lại đi quan tâm.
Hạo Thiên ngay cả Toán học của năm hai đều có thể thuần thục , nhẹ nhàng làm được , còn cần nghe giảng ?
Không chỉ có Hướng Lập , trong lớp học rất nhiều học sinh khác đối với Lưu Lỗi cũng rất là tức giận.
Mình làm không được cũng coi như , lại còn cố ý muốn nhằm vào Hạo Thiên.
Đây không phải là cố tình gây sự a ? Người ta có trêu chọc ngươi ?
Cũng bởi vì người ta so với ngươi đẹp trai , liền ghen ghét người ta , cho lên cố tình gây chuyện ?
- Giáo viên , ta toán học không tốt , không bằng hắn , nhưng hắn học tập thái độ cũng không được đi.
Đi học đều là nằm ngủ ?
Lưu Lỗi phát giác được xung quanh các bạn học ánh mắt phản cảm , cũng ý thức được mình không đúng , nhưng tên đã lên dây , chỉ có thể tiếp tục.
Lúc này ở cuối lớp , Mộ Khuynh Thành một tay chuyển xuống dưới mặt bàn , cấu nhẹ Hạo Thiên một cái.
Làm hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Hạo Thiên nghe nàng giải thích nhanh gọn tình huống lập tức liền hiểu.
- Giải thích một chút định luật ....!đúng không , đơn giản.
Hạo Thiên bình tĩnh mở miệng , sau đó đứng dậy bắt đầu phân tích.
Trong lớp mọi người nhìn lại , chỉ thấy hắn đứng dậy , sau đó trôi chảy mà phân tích.
- Ta phân tích xong , giáo viên.
Hạo Thiên phân tích hoàn tất , liếc Lưu Lỗi một cái , sau đó lại nhìn Hướng lập nói.
- Rất tốt , Hạo Thiên học sinh , ngồi xuống đi!
Hướng Lập nghĩ nghĩ một chút , nói ra :
- Kỳ thật ngươi toán trình độ đã rất tốt , đủ để vượt qua năm đầu tiên đại học.
Ở nhà rất chăm chỉ học tập đi ? Hơn nữa chuyện của ngươi ta đã nghe Liễu chủ nhiệm nói , về sau đến môn của ta , ta cho phép ngươi ngủ.
Chỉ cần ngươi có thể đảm bảo mỗi lần kiểm tra không xếp dưới top mười.
Trong phòng học một đám học sinh nghe được đều trợn mắt há hốc mồm.
Còn có thể như vậy ?
Chẳng lẽ đây chính là đặc biệt chăm sóc ?
- Cảm ơn giáo viên , ta đảm bảo.
Hạo Thiên mỉm cười nói , sau đó ngồi xuống.
Hàn Lập hài lòng cười , hắn nhìn Hạo Thiên ánh mắt tràn ngập yêu thích.
Không có giáo viên nào lại không thích loại này soái khí lại thông minh , chịu thương chịu khó học sinh.
Mặc dù lên lớp thường xuyên ngủ gục , nhưng mỗi một câu hỏi dù khó hay dễ đều có thể trả lời.
Hơn nữa hoàn cảnh gia đình lại không tốt , ngày ngày đi làm thêm kiếm tiền trang trải việc học.
Loại người như vậy học sinh , ai có thể không yêu thích.
Tương phản , một số người khác dáng dấp không ra hồn , nghe giảng lại không chăm chú , còn hay đố kỵ , ghen tị với người khác học sinh , liền nhìn mặt thôi cũng thấy ngứa mắt.
Đây là Hướng Lập trong đầu ý nghĩ.
Tất nhiên ý nghĩ này của hắn nếu để người khác biết được còn không cười rụng răng.
Nói ví dụ như Lý Minh Nguyệt.
Ngươi nói với nàng là Hạo Thiên nghèo , xin lỗi , nàng sẽ không ngần ngại đấm vào mặt ngươi , sau đó khinh bỉ nói cho ngươi một chút , hắn nhà ở là một cái rộng gần ngàn mét biệt thự được không.
Ô tô cũng ba , bốn chiếc , hơn nữa toàn là loại kia rất đắt tiền.
Như vậy còn là nghèo ?
Hàn Lập thu liễm chính mình bộ dáng tươi cười , lạnh lùng nhìn Lưu Lỗi liếc mắt :
- Ngồi xuống đi , về sau lên lớp nghiêm túc nghe giảng một chút , chăm chỉ học một chút.
Nếu không cuối kỳ ta cũng sẽ không lưu tình , bình thường thế nào thì điểm như vậy.
Lưu Lỗi ủ rũ cúi đầu ngồi xuống.
- Hạo Thiên , ngươi có một chân với Liễu chủ nhiệm ?
- Chân ? Chân cái đầu ngươi.
Đừng phiền ta , ta ngủ.
Đang ngủ ngon đâu !
Ngồi bên cạnh Hạo Thiên Mộ Khuynh Thành hiếu kỳ hỏi.
Nhưng mà vẫn còn chưa hết cơn buồn ngủ Hạo Thiên vứt cho nàng một câu , sau đó tiếp tục ngủ ngon lành.