Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

chương 47: 47: ngươi cái lưu manh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tâm Anh , ta cảm thấy ngươi đặc biệt có duyên với xe hơi a.

Hạo Thiên bỗng dưng mỉm cười nói.

- Ngươi xem ngươi nghề nghiệp là người mẫu xe hơi.

Mà ngươi lần đầu cũng là ở trên xe hơi a.

- Ngươi đi chết a.

Trương Tâm Anh đỏ mặt gắt giọng.

Cẩn thận suy nghĩ thì cảm thấy cũng đúng.

Chính bản thân mình vì sinh hoạt mà phải làm cái nghề này.

Lại cũng chính bản thân mình lần đầu cũng ở trên xe hơi mất đi , cái này cũng không khỏi quá cái kia một chút.

- Tốt tốt.

Không đùa ngươi.

Mà ngươi không có cho Trương Di gọi điện thoại ?

- Ta quên.

Hiện tại liền gọi.

Trương Tâm Anh vội vàng lấy ra điện thoại , ý định gọi điện thông báo với mẹ nàng một chút.

Nhưng là nhớ ra gì đó , trừng mắt nhìn hắn nói :

- Hạo Thiên , ngươi mau bắt đền ta.

- Đền ? Cái gì bắt đền ?

- Chính là bởi vì ngươi , tối hôm qua mẹ ta đem toàn bộ váy cùng quần ngắn vứt bỏ.

Phốc

Hạo Thiên kinh ngạc nhìn nàng đồng thời cũng bội phục Trương di.

Chính mình chẳng qua chỉ là nói nói như vậy , lại khiến cho Trương Di đem toàn bộ quần áo hơi ngắn loại kia đem vứt bỏ.

Quả nhiên ngưu bức.

Hắn trong lòng không khỏi đối với Trương di giơ lên ngón tay cái.

Hắn đưa tay vuốt vuốt mũi , nhìn nàng nói :

- Nếu không ta đưa ngươi đi mua vài bộ.

- Hừ.

Không mua , mua về mẹ ta lại đem vứt.

- Cái kia nếu nàng hỏi thì ngươi nói là ta cho ngươi mua.

Như vậy nàng có thể sẽ không vứt.

Trương Tâm Anh suy nghĩ chốc lát , nói :

- Kia được rồi.

.................................................!

Hạo Thiên lúc này mới chú ý tới , Trương Tâm Anh hôm nay mặc một thân váy dài liền áo màu trắng.

Xinh đẹp tinh xảo gương mặt có một chút hồng hào của men rượu , mái tóc dài đen phiêu dật ....!Tất cả những thứ này khiến cho nàng trở lên vô cùng kiều diễm , thật giống như trong mộng đi ra tiên tử , để cho người ta không tự chủ được có loại tim đập nhanh cảm giác.

- Hạo Thiên , ngươi đang suy nghĩ gì đấy?

Trương Tâm Anh đảo đảo đôi mắt , hiếu kỳ hỏi.

- Ta đang suy nghĩ ngươi chừng nào thì trở về bầu trời.

Hạo Thiên nhìn nàng , khẽ mỉm cười nói.

- A?

Trương Tâm Anh khẽ a một tiếng , trong lúc nhất thời chưa có hiểu ra sao.

- Ngươi không phải là từ trên trời phủ xuống nhân gian thiên thần sao?

Hạo Thiên cười nói.

- Hì hì , vậy ngươi có hay không thích ta cái này thiên thần ?

Trương Tâm Anh có chút ngượng ngùng , mặt hơi đỏ lên , cười tươi như hoa , mở miệng hỏi lại hắn.

- Ta sẽ không.

So với thiên thần thì ta càng yêu thích vài phút trước vị kia ác quỷ.

-.

.

.

Ngươi cái Lưu manh ! Bại hoại .....!

Nghe ra trong lời nói ý tứ Trương Tâm Anh xấu hổ khẽ gắt một tiếng , duỗi ra bàn tay ở trên cánh tay hắn nhẹ véo nhẹ một tí.

Híii

Diệp Trần giả vờ giả vịt hít ngụm khí lạnh , khoa tay múa chân kêu lên

- Mưu sát lão công rồi.

Cứu mạng.

Trương Tâm Anh nghe hắn như thế kêu lên , nàng càng thêm xấu hổ , vội vàng dùng tay che ở miệng của hắn.

Hạo Thiên lúc này thì thuận thế một tay ôm lấy nàng vào trong ngực mình.

Bởi vì hai người hiện tại đang ở một toà Trung tâm mua sắm , cứ như vậy đứng ôm ấp tình cảm khiến không ít độc thân người bất mãn mà không làm gì được.

Không ít những ánh mắt ghen tị , hâm mộ thậm chí là hận tập trung vào hai người.

Độc thân cẩu ghét nhất là điều gì , tất nhiên là người khác ở trước mặt bọn họ vung thức ăn cho chó ( thể hiện tình cảm ).

Hạo Thiên da mặt khá dày lên không để ý tới , nhưng Trương Tâm Anh lại khác , mọi người ánh mắt khiến nàng xấu hổ không thôi.

Vội vàng đẩy đẩy hắn ra , nói :

- Chúng ta ...!Đi mua đồ ....!

Nói xong ôm lấy cánh tay của hắn ý định kéo đi , nhưng mà nàng kéo hoàn toàn bất động.

Nhìn về phía Hạo Thiên thì thấy hắn đang xụ mặt nhìn mình.

Bộ dạng ngươi nếu không có cho ta ích lợi , ta không đi.

Không có cách nào , Trương Tâm Anh chỉ đành phải ở bao nhiêu người trước mặt , hết sức kiễng chân , ở trên mặt hắn hôn một cái.

Sau đó lôi kéo hắn đi.

Hạo Thiên lúc này mỉm cười.

Hắn phát hiện Trương Tâm Anh cô nàng này khi đơn độc ở cùng hắn thì rất to gan , nhưng khi trước nhiều người lại cực kỳ rụt rè , dễ xấu hổ.

.................................................!

- Oa ! Này váy thật đẹp a ~

Nữ nhân vẫn luôn là trời sinh mua sắm cuồng ma , Trương Tâm Anh cũng không ngoại lệ.

Đi vào cửa hàng về sau , nàng liền bị từng bộ quần áo hấp dẫn lấy ánh mắt.

Yêu thích không thôi cầm trên tay xem xét.

Hạo Thiên vốn là đối với tiền không có khái niệm gì , chính mình nữ nhân ưa thích đồ vật , tự nhiên là mua.

Sau nửa giờ !

Hạo Thiên nhìn trong tay túi lớn túi nhỏ không khỏi lắc lắc đầu.

Hắn thật sự là không kiên trì nổi , mặc dù thân thể cũng rất khoẻ mạnh , thế nhưng là cùng đang mua sắm nữ nhân so ra vẫn là yếu ớt vô cùng.

Hạo Thiên ngồi tại cửa hàng trên ghế dài , bất đắc dĩ nhìn xem còn trong cửa hàng chọn lựa quần áo Trương Tâm Anh.

- Hạo Thiên , tới mặc thử !

- Ta có quần áo , không cần mua.

- Hừ ....!

Trương Tâm Anh hừ một tiếng giận dữ , cưỡng ép cho Hạo Thiên thử mặc quần áo.

Kỳ thật Hạo Thiên dáng dấp vốn dĩ đã là vô cùng đẹp trai , lực hấp dẫn khác phái người là vô cùng lớn.

Chẳng qua là hắn không quá quan tâm tới quần áo ăn mặc , cho nên nhìn qua luôn cảm giác thiếu một chút khí chất cao quý cái gì đó.

Này đến không phải Hạo Thiên không có khí chất nguyên nhân.

Mà là hắn thích mặc quần áo thoải mái dễ chịu , không quá cầu kỳ ...!

Gần hai giờ sau đó Hạo Thiên cùng Trương Tâm Anh hai người xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi trung tâm mua sắm.

Hạo Thiên bởi vì bị nàng cưỡng ép khiến cho phải mua lấy hai bộ quần áo.

Trương Tâm Anh thì nhiều hơn đôi chút , quần áo , váy , giày dép , son môi , đồ trang điểm ....!Mỗi loại một vài bộ.

Nhìn trong xe chật hẹp diện tích , Hạo Thiên lắc lắc đầu , nói :

- Hay là chúng ta gửi đồ về ?

- Không cần tốn tiền a.

Hơn nữa vừa rồi nói ngươi đừng mua , ngươi không nghe , hiện tại tốt rồi .....!

Trương Tâm Anh lúc này ngồi bên ghế phụ , lắc đầu nói.

Bốn xung quanh nàng nhét đầy là túi , thậm chí còn che khuất khuôn mặt của nàng.

Hạo Thiên triệt để im lặng.

Mặc dù vừa rồi nàng đúng là có ngăn cản mình qua , nhưng nàng cái kia ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn vào đống đồ vật.

Thấy cảnh này Hạo Thiên có thể không mua sao ?

Hừ , đã vậy để ngươi chịu chút khổ sở.

Hạo Thiên thầm nói sau đó khởi động xe rời khỏi , hắn lái xe là không thể nào giữ đồ được đấy.

Lamborghini cái loại này xe cũng không có cốp hay gì cả , không có chỗ đựng đồ.

Cho lên Trương Tâm Anh chỉ có thể là toàn bộ ôm lấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio