Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

chương 53: 53: ta không muốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta đi sấy tóc.

Liễu Tình Tư thấy Hạo Thiên lại định giở trò đồi bại , nàng bội từ trong ngực hắn vùng dậy , đi tới bàn trang điểm sấy tóc.

- Để ta giúp ngươi , lão sư.

Hạo Thiên cũng vùng dậy theo.

Hắn đi tới phía sau lưng nàng , tiếp nhận máy sấy giúp nàng hong khô mái tóc dài.

Liễu Tình Tư qua gương nhìn thấy hắn chăm chú cho mình sấy tóc , nàng không khỏi mỉm cười.

Nhớ tới gì đó , hỏi :

- Hạo Thiên , ngươi có phải hay không đặc biệt yêu thích gọi ta là lão sư ?

Thấy hắn gật đầu , Liễu Minh Nguyệt khuôn mặt đỏ lên , cắn môi khẽ gắt :

- Ngươi cái đồ chết biến thái.

Nàng là biết tới hiện tại có một số nam sinh đặc biệt yêu thích cô giáo của mình , đối với giáo viên là cực độ yêu thích thể loại kia.

Hạo Thiên lắc lắc đầu , hắn không biết Liễu Tình Tư tại sao nói mình biến thái.

Nếu như biết được nàng ý nghĩ lời nói , hắn sẽ không ngần ngại hô to oan uổng.

Chỉ cần là mỹ nữ hắn đều sẽ thích , chứ không phải là sư đồ luyến loại kia ham mê.

Mười phút sau đó Hạo Thiên hoàn thành công việc giúp Liễu Tình Tư sấy tóc.

Hắn khẽ cười , nói :

- Lão sư , trên đầu tóc đã sấy xong , học sinh muốn hỏi có cần hay không sấy khô tóc bên dưới ?

- Tóc bên dưới ?

Liễu Tình Tư không hiểu hỏi lại , bất quá khi nhìn tới nụ cười xấu xa của hắn , nàng thoáng chốc hiểu ra.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên , khẽ gắt :

- Ta mới không cần.

Nó lại không ướt.

- Không ướt ?

Hạo Thiên cười cười , sau đó một cánh cửa từ từ vòng xuống bên dưới , nói :

- Vì để kiểm nghiệm lão sư lời nói thật hay giả , học sinh phải tự tay kiểm nghiệm một chút.

- Không cần .....!Nha ...!

Liễu Tình Tư yêu kiều kêu lên một tiếng.

Kẹp chặt hai chân lại.

Nhưng mà có vẻ như đã muộn.

Hạo Thiên một bàn tay trực tiếp luồn qua trên người nàng khăn tắm , động chạm tới của nàng nơi tư mật.

Sờ mó chốc lát sau đó hắn lấy tay về , quơ quơ trước mặt nàng , cười nói :

- Lão sư ngươi không thành thật.

Đều đã ẩm ướt thành như vậy ! Tới , thử xem chính mình hương vị.

- Hạo Thiên , không ....!Không cần được sao ?

Liễu Tình Tư thanh âm có chút run rẩy nói.

Không hiểu tại sao lúc này nàng đặc biệt mẫn cảm.

Chỉ cần tay hắn khẽ chạm một chút , của nàng nơi tư mật đã chịu không nổi , nước suối tùm lum.

- Ngoan , nghe lời.

Hạo Thiên khẽ liếm vành tai nàng , thì thầm.

Hai ngón tay dính một chút nhầy nhụa chất lỏng , đưa tới sát miệng nàng.

Liễu Tình Tư liếc mắt nhìn cái kia nhầy nhụa dịch mật , khẽ cắn môi một chút , sau đó nhắm mắt lại , ngậm lấy hai ngón tay của hắn , khẽ liếm láp.

Tanh ! Vị đạo đầu tiên nàng cảm nhận được chính là tanh tưởi.

Nghĩ tới nó từ chỗ nào đi ra , nàng cảm thấy được muốn nôn.

Qua gương thấy Hạo Thiên đang cười cợt nhìn mình , nàng nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống.

- Hương vị ra sao , lão sư ?

- ......!

- Lão sư ngươi không nói gì , ta có thể hiểu là dễ uống nha.

Như vậy đợi một lát nữa ta cho lão sư hứng lấy một cốc , đảm bảo để lão sư ngươi thoả mái uống.

- Không ....!Ta không muốn.

Hạo Thiên , ngươi đừng có như vậy được hay không ?

Liễu Tình Tư nghe hắn lời nói , thân hình không khỏi run rẩy.

Giống như gặp chuyện gì kinh khủng vậy.

Nàng nhanh chóng xoay người lại , ôm lấy eo hắn , nói :

- Hạo Thiên , ta không muốn như vậy.

Không muốn.

Hạo Thiên thấy nàng như vậy kịch liệt phản ứng , không khỏi có chút không hiểu ra sao.

Liễu Tình Tư vừa rồi là nhớ tới chính bản thân mình dù sao cũng là một cái lão sư.

Như vậy dung tục cảnh tượng nàng nhưng là chịu không nổi.

Để cho chính mình học sinh thoả thích vuốt ve cơ thể mình thì cũng thôi đi , muốn nàng uống cái kia nước , nàng thật sự chịu không được.

- Không phải là không muốn uống sao.

Không uống thì không uống , lão sư ngươi cứ nói chính là.

Hạo Thiên thấy nàng giống như sắp khóc , hắn vội vàng an ủi nói.

Đồng thời còn không ngừng hôn hôn lên môi nàng.

- Tình Tư ngươi có muốn hay không nghỉ ngơi một chút.

- Tốt.

Liễu Tình Tư gật gật đầu , sau đó chủ động vòng tay qua ôm lấy cổ hắn.

Ý muốn hắn bế chính mình lên giường.

Nàng bởi vì vừa rồi thời gian mất nước quá nhiều , dẫn đến có chút mệt mỏi.

Mặc dù không phải là thật bị " chích " cái kia , nhưng cũng là tới bến hai lần.

Hạo Thiên cũng không có khiến nàng thất vọng , cứ như vậy cho nàng một cái ôm công chúa.

Liễu Tình Tư chỉ khoảng hơn bốn năm cân một chút , hắn vẫn là rất thoải mái gánh vác đấy.

Đặt nàng xuống giường , sau đó cẩn thận kéo lấy chăn mỏng phủ lên người nàng.

Hắn nhẹ giọng nói :

- Tình Tư , ngươi nghỉ ngơi.

Ta về trước.

- Ân.

Liễu Tình Tư gật đầu.

Ánh mắt nhìn theo thân ảnh của hắn.

Đợi khi Hạo Thiên sắp tới cửa , nàng cất tiếng gọi :

- Hạo Thiên ....!

- Còn có việc gì sao , lão sư ?

Hạo Thiên mỉm cười quay người lại , đi tới bên cạnh giường ngồi xuống , hỏi.

Liễu Tình Tư cũng không có trả lời , mà là bật người dậy , hai tay ôm lấy cổ hắn , dâng lên chính mình môi đỏ.

...................................................!

Hạo Thiên sau khi rời khỏi Liễu Tình Tư nhà cũng là đã hơn hai giờ chiều.

Vẫy vẫy một chiếc taxi trở về trường học.

Dọc đường Hạo Thiên có chút miên man bất định , không nghĩ tới tới chính bản thân mình lại cứ như vậy thân mật với Liễu Tình Tư.

Nàng dù sao cũng là mình chủ nhiệm lớp nha.

Lắc lắc đầu , giáo viên thì có làm sao.

Lão tử ưa thích là được.

Hạo Thiên cũng không có tới chỗ gửi xe lấy xe , mà là đi về ký túc xá , cùng đám kia cực phẩm bạn cùng phòng chơi đùa một chút.

...............................................!

- Mẹ nó , Hầu tử ngươi có biết đánh hay không a.

Các ngươi hai người đều để đối diện người ngược sát ?

- Còn không phải Dâm tặc ngươi đem hắn nuôi mập ? Hắn hiện tại mạnh như vậy , cùng boss không sai biệt lắm.

- Lão tử không đánh.

Mẹ , đối diện đều mạnh thành như vậy.

Trong ký túc xá vang lên thanh âm tranh cãi , chửi tục của đám người Hạo Thiên cùng Dâm tặc.

- Tốt.

Không chơi nữa.

Mấy người các ngươi muốn hay không ra ngoài ăn chút gì ?

Hạo Thiên khép lại máy tính , vươn vai một cái , nói.

Bọn họ đã chơi hơn ba giờ , hiện tại trời cũng đã tối.

- Đi.

Hạo Thiên ngươi mời khách.

- Sao lại là ta ?

- Ngươi chơi đồ ăn như vậy , nếu không phải là chúng ta hết sức gánh , có thể thắng được vài ván như vậy ?

- Tốt.

Hạo Thiên gật gật đầu đồng ý , hắn cũng không có gì tốt phản bác.

Chính mình chơi game trình độ hắn vẫn là rõ ràng đấy.

Cùng Hầu tử , Dâm tặc đám người chơi đùa , mặc dù tỷ lệ thắng thấp đến đáng thương.

Nhưng lại đặc biệt vui vẻ.

Cùng một đám cực phẩm ở chung , ngươi có thể không vui vẻ sao ?

Cùng một đám chuyên gia tấu hài ở chung , ngươi có thể không vui vẻ sao ?

Bình thường lời nói Hạo Thiên cũng không có yêu thích chơi game , nhưng nhàm chán lại qua cùng đám bạn này chơi , coi như là giải tỏa một chút tinh thần.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio