- Ta nói Minh Nguyệt , ngươi có phải hay không cũng lên đi học lái xe ?
Hạo Thiên nhìn đi bên cạnh mình Lý Minh Nguyệt nói.
Cô nàng này hiện tại vừa đi còn vừa ăn đồ ăn vặt đâu , không có chút hành vi nào lên có của một cái người giúp việc.
- Không học.
Ta cũng không đi đâu cần phải dùng xe.
- Sao lại không , ngươi không lẽ cứ như vậy để chủ nhân ngày ngày chở ngươi đi học ?
- Ngươi không muốn ?
- .........!
- Vậy từ giờ ngươi đừng chạm vào ta.
Thối nam nhân.
- Bảo bối , ta là nói giỡn , nói giỡn một chút.
Ngươi đừng cho là thật.
- Hừ.
Lý Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Tiếp tục ăn chính mình đồ ăn , không để ý tới hắn.
Hạo Thiên lắc lắc đầu cười khổ.
Không chạm ? Làm sao có thể nha.
Đi tới vị trí xe của mình chỗ để , hai người nhanh chóng lên xe.
Sau đó ở tiếng động cơ gầm gừ , màu trắng xe Lamborghini lăn bánh , hướng về phía bên ngoài vút đi.
.......................!
- Cái quỷ gì ?
Đi được vài chục mét , Hạo Thiên nhanh chóng dẫm lấy chân phanh.
Lúc này ngay phía trước xe đứng một cái nữ nhân.
Tuổi tác trên hai mươi một chút , dung mạo cũng không tính xinh đẹp , trang điểm đặc biệt đậm.
Trên thân mặc một cái váy ngắn bó sát , phơi bày ra đầy đặn dáng người.
Nữ nhân thấy xe dừng lại , dày đặc phấn khuôn mặt lộ ra tiếu dung.
Chỉ thấy nàng nhanh chóng đi tới phía cửa xe , đưa tay gõ gõ kính.
Bình thường lao ra đường chặn xe kiểu này nguy hiểm thao tác chắc chắn là có việc cực kỳ gấp rút.
Mà cái này nữ nhân không có chút nào giống vậy.
Bởi vì có người đột nhiên chặn đầu xe , Hạo Thiên mặc dù vừa tức vừa sợ.
Đang yên đang lành có người lao ra chặn đầu xe , muốn chết đâu.
Hơn nữa vừa rồi mình không tập trung lời nói , như vậy là không phải có án mạng.
Hắn đè xuống phẫn nộ , kéo kính xe xuống , lạnh giọng hỏi :
- Có chuyện gì không?"
Nữ nhân nhìn qua bên cạnh ghế ngồi Lý Minh Nguyệt , không có chút nào để ý , nói :
- Soái ca , có hay không muốn một pháo ?
- Ngươi có bệnh a.
Hạo Thiên có chút buồn bực.
Ngươi liều mạng chặn ta xe là muốn hỏi ta có hay không làm một pháo ? Có bệnh đi.
- Soái ca , ta có thể thoả mãn ngươi mọi yêu cầu , mọi tư thế nha.
Nữ nhân liếc liếc Lý Minh Nguyệt , sau đó cắn răng một cái , đem váy kéo lên.
Váy kéo lên thời khắc đó , Hạo Thiên lập tức nhìn được nữ nhân giữa hai chân tư mật bộ phận.
Cmn
Nàng là không mặc đồ lót , rậm rạp đen nhánh rừng rậm nguyên thủy hiện ra ở hắn trước mắt.
Hạo Thiên trợn tròn mắt , hiện tại còn có thể như vậy chào hàng ?
Liếc nhìn một chút nữ nhân khuôn mặt , lại nhìn nữ nhân cái kia tư mật bộ vị , hắn thân thể không khỏi run rẩy.
Không nói hai lời lập tức nổ máy xe lái đi , tốc độ vô cùng nhanh.
Hắn nhận sợ , không có cách nào , cái kia nữ nhân quá kinh khủng.
Mặt chát đầy son phấn không nói , cái kia đen xì bộ phận cũng đủ để cho hắn cảm thấy nổi da gà.
Cách cổng trường học không xa , mặc dù đường phố có rất nhiều xe qua lại , nhưng một cỗ màu trắng Lamborghini liều mạng mà lao vụt đi.
Hạo Thiên điên cuồng lái xe chạy được vài kilomet sau đó mới giảm tốc độ , quẹo vào trong một cái ngõ nhỏ vắng người.
Lý Minh Nguyệt vội vàng mở ra cửa xe , chạy ra ngoài bắt đầu nôn mửa.
Hạo Thiên đi theo , vỗ vỗ lưng nàng , quan tâm hỏi :
- Không sao chứ Minh Nguyệt ?
- Oẹ ...oẹ ....!
Lý Minh Nguyệt không ngừng nôn mửa một lúc , sau đó mới từ trong ba lô lấy ra một hộp khăn giấy , lau lau chính mình miệng , tức giận nhìn Hạo Thiên hỏi :
- Ngươi muốn chết a.
Làm gì lái nhanh như vậy.
Vừa rồi ta còn tưởng chết rồi.
- Xin lỗi , ta không phải là cố ý.
Mà là do cái kia nữ nhân quá kinh khủng rồi.
Hạo Thiên lập tức nhận lỗi.
Dù sao xe là hắn lái , không có gì phải bàn cãi.
Nhắc tới cái kia nữ nhân , hắn không nhịn được khoé miệng giật giật.
Nhắc tới cái kia nữ nhân , Lý Minh Nguyệt khuôn mặt cũng trở lên đỏ bừng.
Quá vô sỉ rồi , cư nhiên ban ngày ban mặt , dưới tình huống như vậy đi câu dẫn nam nhân.
- Các ngươi nữ nhân hiện tại cứ như vậy trâu bò , dùng phương pháp như vậy đi mê hoặc nam nhân.
- Hỗn đản ngươi đừng như vậy vơ đũa cả nắm.
Cái gì mà các ngươi nữ nhân.
Là cái kia vô sỉ nữ nhân được không !
Lý Minh Nguyệt có chút tức giận nói.
- Tốt , không nhắc tới nàng.
Nhắc tới ta lại thấy cả người lạnh buốt.
Hạo Thiên cười làm lành.
Tiếp lấy nghiêm túc nhìn nàng , nói :
- Bảo bối , ngươi toán học trình độ thế nào ?
- Không tệ , có chuyện gì sao ?
- Nói như thế nào ?
Mặc dù cảm thấy Hạo Thiên tên này lại có cái gì xấu chủ ý , bất quá nàng vẫn thành thật đáp :
- Lần gần đây nhất tổng kết kỳ đạt loại ưu tú.
- Giỏi như vậy ?
- Hừ hừ.
Không xem ta là ai ?
Lý Minh Nguyệt có chút tự hào hất lên mái tóc.
- Như vậy Lý Minh Nguyệt bạn học.
Hiện tại ta là một , ngươi là một , vậy ngươi nói + bằng bao nhiêu ? Suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nha !
- Ngươi coi ta là ngu ngốc sao ? Cái này cũng cần suy nghĩ ?
Lý Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn Hạo Thiên.
Đơn giản như vậy một cái câu hỏi , ba tuổi trẻ con cũng trả lời được.
Hạo Thiên tủm tỉm cười nhìn nàng , nói :
- Lý Minh Nguyệt bạn học , nhanh trả lời nha.
- Ấu trĩ.
Tất nhiên bằng hai.
- Chắc chắn ?
- Chắc chắn !
- Lý Minh Nguyệt bạn học , rất tiếc , ngươi trả lời sai.
- Aa ...!Hạo Thiên ngươi lừa quỷ đây.
Một cộng một không lẽ bằng ba ?
- Lần này trả lời chính xác.
Hạo Thiên nghiền ngẫm nhìn nàng nói.
Một cộng một tất nhiên là bằng ba nha ?
- Ngươi não bị lừa đá vào rồi ? Hay bị sốt ?
Lý Minh Nguyệt đưa tay sờ lên hắn cái trán , lại sờ chính mình cái trán.
Lắc lắc nói :
- Cũng không bị sốt.
Hạo Thiên khoé miệng khẽ nhếch , sau đó đột nhiên ép sát Lý Minh Nguyệt vào cạnh xe.
- Ngươi làm gì ?
Lý Minh Nguyệt bị hắn cử động khiến cho hoảng sợ , hỏi.
- Làm gì ? chỉ là muốn chứng minh cho ngươi , một cộng một bằng ba đâu.
Hạo Thiên thân thể ép sát lấy thân thể nàng , hai người khuôn mặt chỉ cách nhau vài centimet khoảng chừng.
- Đùa nghịch lưu manh a ngươi.
Lý Minh Nguyệt lập tức sắc mặt đỏ bừng , nhịp tim cũng tăng tốc , khẩn trương nói.
- Ta đùa nghịch lưu manh ? Ta chỉ là chứng minh cho ngươi thấy một cộng một bằng ba nha.
Hạo Thiên mỉm cười xấu xa , sau đó trực tiếp cúi đầu hôn lên nàng đỏ mọng đôi môi.
..........................!
- Hạo Thiên , ngươi không ...!Đừng như vậy.
Lý Minh Nguyệt ánh mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh , giọng điệu cầu xin nói.
- Không phải là ta đang chứng minh nha.
Ngươi một ta một , cộng lại sau chín tháng mười ngày sẽ thành ba.
Hạo Thiên khóe miệng không khỏi lộ ra tiếu dung.
Hai bàn tay lúc này đã đặt trên ngực nàng , không ngừng nắn bóp.
Nhất thời , dãy núi chập trùng , biến ảo không ngừng thành muôn hình vạn trạng.
Lý Minh Nguyệt hô hấp cũng không khỏi trở lên nặng nề hơn.
- Không phải ....!Không cần dạng này chứng minh.
- Ồ ? Vậy Minh Nguyệt ngươi là muốn như vậy chứng minh sao?
Hạo Thiên trên mặt lộ ra một tia mỉm cười xấu xa , một tay đi chuyển xuống dưới , vòng qua màu xám váy đồng phục , thăm dò nàng nơi tư mật.
Lý Minh Nguyệt thân thể lập tức như là điện giật , run rẩy một cái.
- Ngươi, tên bại hoại này.
Hiện tại ở ngoài đường đâu , mau buông tay.
- Ta chỉ là chứng minh cho ngươi thấy.
Hạo Thiên cúi đầu xuống tiếp tục hôn môi nàng.
Bên dưới cái kia sắc thủ trực tiếp xuyên qua nàng quần lót , động chạm tới bên trong.
Lý Minh Nguyệt một tay giữ chặt lấy bàn tay ở trên ngực mình tùy ý nắn bóp.
Tay còn lại vội vàng ngăn cản cái kia ở giữa hai chân sắc thủ.
Bất quá như vậy cũng không ngăn cản được Hạo Thiên thế công , hắn hai cái tay vẫn tiếp tục công việc của mình.
Trên ngực nàng bàn tay thì như thường hoạt động.
Mà phía bên dưới cái tay kia đã duỗi ra một ngón , xâm nhập vào bên trong đào nguyên u cốc.
- Hạo Thiên , ta còn là lần thứ nhất , ngươi mau buông ta ra.
Không lẽ ngươi muốn ta lần đầu mất ở ngươi cái tay ?
Lý Minh Nguyệt trên mặt không khỏi lộ ra một tia hoảng sợ thần sắc.
- Hắc hắc.
Không cần ta chứng minh nữa ?
- Không cần.
- Vậy một cộng một bằng ?
- Ba a.
Tô Trần không khỏi cười một tiếng.
Ở trên người nàng tác oai tác quái bàn tay cũng rụt trở về.
Hắn mới không ngu ngốc đến mức để cho ngón tay mình công phá nàng tầng kia lớp màng đâu.
Lý Minh Nguyệt thở hồng hộc , vội vàng sửa sang lại quần áo.
Ở nàng trên khuôn mặt xinh đẹp còn hiện lên nét kiều mị cùng xuân tình.