Đô Thị Bình Thường Cuộc Sống

chương 86: 86: rất đẹp lại lớn lại trắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạo Thiên nhanh chóng lái xe tới nhà Mộ Như Yên.

Dọc đường hắn còn thuận tay mua một bó hoa hồng nhỏ.

Gửi xe sau đó , hắn tay cầm bó hoa đi lên nhà nàng trong toà chung cư cao vút kia.

Vào thang máy sau , Hạo Thiên nhớ ra mình không có biết Mộ Như Yên nàng ở phòng nào.

Vỗ vỗ đầu , từ trong túi quần lấy ra điện thoại , cho nàng gọi điện.

- Hạo Thiên , ngươi là muốn tới lấy đồ ?

Trong điện thoại nhanh chóng chuyền ra Mộ Như Yên thanh âm.

Nàng giống như là có chút bất ngờ cùng kích động.

Nói ra cũng phải.

Hạo Thiên đã khi nào cho nàng gọi điện thoại qua ?

- Không phải.

- A ...!

- Đúng rồi Như Yên ngươi căn hộ ở tầng nào a ?

- Tầng căn phòng gần thang máy nhất.

Ngươi không tới còn hỏi như vậy làm gì nha ?

- Ta kêu người lấy giúp.

- Hạo Thiên ngươi cứ như vậy không muốn gặp ta ?

- Không phải là ta rất bận nha.

Tốt , cứ như vậy đi.

Hạo Thiên không để Mộ Như Yên nói gì thêm , hắn nhanh chóng ngắt điện thoại.

Hắn nhanh chóng đi thang máy lên tầng .

Sau đó đảo mắt tìm kiếm nàng nói vị trí phòng kia.

Quay trở lại Mộ Như Yên vị trí.

Nàng lúc này gặp Hạo Thiên lại thêm một lần nữa ngắt điện thoại , tức giận phì phì từ trên ghế đứng dậy.

Sau đó không ngừng vung vẩy cái gối ôm , miệng mắng :

- Hạo Thiên ngươi hỗn đản.

Xấu hỗn đản , chết hỗn đản ...!Thẳng nam ...!Rút tay vô tình ....!

Phát tiết vài phút sau đó , nàng thở dốc ngồi xuống ghế.

Lúc này ngoài cửa tiếng chuông vang lên.

- Có người tới ?

Mộ Như Yên ngồi dậy , sửa sang lại một chút quần áo , sau đó lộc cộc đi ra ngoài cửa.

Cũng không có ngay lập tức mở cửa , mà nàng chỉ ghé mắt vào trên cửa cái lỗ nhỏ quan sát một chút , miệng nói :

- Ai a.

Nữ nhân ở nhà một mình là luôn có nhất định tính cảnh giác đấy.

Mặc dù Mộ Như Yên khu nhà ở này có trị an vô cùng tốt , nhưng nàng vẫn không có mất đi tính cảnh giác vốn có.

Qua lỗ nhỏ trên cánh cửa , Mộ Như Yên chỉ thấy một mảnh toàn là màu đỏ.

Chuẩn xác mà nói là hoa hồng đỏ.

Thấy vẫn không có người trả lời , nàng tiếp tục hỏi :

- Ở ngoài là ai a.

- Như Yên , là ta.

Mộ Như Yên có chút sửng sốt , thanh âm này rất quen thuộc , rất trầm ấm , dễ nghe.

- Mau mở cửa a

Thanh âm tiếp tục vang lên , Mộ Như Yên thoáng chút ngây người ,rất nhanh sau đó nhớ tới một người.

Nàng "A kêu lên một tiếng , nhanh chóng mở cửa phòng.

- Hạo Thiên ...!

Mở cửa về sau , Mộ Như Yên cả một cái người đều nhào tới , ôm thật chặt lấy ngoài cửa người.

Hạo Thiên thân thể thoáng chút cứng ngắc.

Hắn không nghĩ tới Mộ Như Yên lại làm ra như vậy hành động.

May mắn vừa rồi nhanh tay nhanh mắt đem trong tay hoa hồng giơ ra xa xa , nếu không hiện tại liền trầy thương trong ngực Mộ Như Yên.

Mộ Như Yên ôm chặt lấy hắn một lúc , sau đó mới thả ra.

Nàng nắm tay nhỏ đập lên ngực của hắn , u oán nói :

- Thối hỗn đản ....!Thối Hạo Thiên ....!

- Để cho ngươi không tới tìm ta , để cho ngươi lừa ta , ta đánh chết ngươi.

.

.

Nàng phát tiết trong lòng tưởng niệm về sau , lại ôm thật chặt Hạo Thiên , thanh âm có chút nức nở nói :

- Hạo Thiên , ta nhớ ngươi muốn chết.

- Thiếu nữ , ngươi định cứ như vậy đứng giữa cửa ôm ta ?

Hạo Thiên cười cười hỏi.

Đồng thời hắn cũng đưa tay kéo nàng đi vào trong phòng , thuận tay đóng cửa lại.

Giọng nói xin lỗi nói :

- Thật xin lỗi , luôn luôn không có thời gian tới tìm ngươi.

Mộ Như Yên ngẩng đầu lên , ngập nước long lanh đôi mắt to nhìn xem hắn.

Mặc dù đeo khẩu trang che đi soái khí khuôn mặt , nhưng chỉ một đôi mắt kia cũng khiến nàng mê luyến , càng xem càng yêu thích.

Trong mắt mình người tình biến Tây Thi.

Có lẽ chính là nàng hiện tại tình huống.

Mộ Như Yên trái tim đập bịch bịch , cả người giống rơi vào trong mộng một dạng , nàng tựa đầu vào trong ngực hắn , có chút mơ màng giống như gọi tên của hắn :

- Hạo Thiên ...!

- Ân ?

Tần Thiên cúi đầu mỉm cười , vừa nhìn xuống ánh mắt nhất thời sáng lên.

Mộ Như Yên lúc này chỉ mặc mỗi bộ hai dây áo ngủ , thân hình uyển chuyển như ẩn như hiện.

Bởi vì hiện tại tình huống , áo ngủ bên trong hai tòa núi cao ngất nhất thời lộ ra phân nửa , ở giữa còn hiện ra một khe rãnh thật sâu.

Hạo Thiên nhìn đều nhanh thấy huyết mạch phun trào.

Mộ Như Yên lúc này cũng cảm giác được gì đó , ngẩng đầu thì thấy Hạo Thiên ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình.

Nàng khoé miệng nở nụ cười , cũng không hề có động tác ngăn cản.

- Hạo Thiên , đẹp không vậy?!

Mộ Như Yên thấy Hạo Thiên như vậy say mê , liền khiêu khích nói.

Bàn tay giống như vô ý mà đem áo ngủ hơi kéo xuống , lộ ra càng nhiều da thịt trắng mịn.

Này nhưng khiến Hạo Thiên Thiên nhìn chằm chằm không chớp mắt.

- Rất đẹp ...!Lại lớn lại trắng.

Hạo Thiên bộ dạng háo sắc nói.

Nhìn thấy nàng đôi tuyết trắng ngọn núi khiến tim hắn đập ầm ầm.

Cảm giác miệng đắng lưỡi khô , hô hấp dồn dập.

- Có muốn sờ thử hay không , đây chính là hàng thực giá thực nha.

Mộ Như Yên hất bộ ngực lên khiêu khích nói.

Nàng nhưng cả người chỗ nào chưa bị hắn chạm qua.

Làm một cái thông minh lanh lợi nữ hài , nàng không ngại dùng chính mình thân thể mê hoặc Hạo Thiên.

Để cho hắn cũng mê luyến nàng.

Như vậy nàng có thể giữ lại hắn bên mình.

Đẹp trai như vậy nam sinh , chính mình chủ động một chút , giống như cũng không có gì không được.

Đối với người khác Mộ Như Yên khi nào có biểu hiện như vậy qua ? Nàng cũng không phải phóng đãng nữ hài.

Chỉ là Hạo Thiên ...!Có lẽ nàng là bởi vì yêu đi.

- Yêu tinh ! Tin hay không lão tôn hiện tại liền thu thập ngươi ?

Hạo Thiên nhiều thâm ý cười cười nói.

Hắn bàn tay không chút do dự nào đặt trên ngực nàng nắn bóp.

- Ngươi vừa rồi giả bộ ?

Mộ Như Yên nhìn hắn nụ cười , nàng như hiểu ra gì đó.

Hạo Thiên vừa rồi mê luyến cùng háo sắc biểu lộ hết thảy đều là giả.

Hắn mặc dù thật có chút háo sắc , nhưng định lực là vẫn có.

Mãi mới tới gặp người ta một lần , vừa tới đã cái kia ...!Này cũng không khỏi rất quá đáng ?

- Hừ ...!Cho ngươi lừa ta.

Mộ Như Yên hất ra hắn xấu xa bàn tay.

Lộc cộc chạy vào trong phòng.

Hạo Thiên cười cười lắc đầu.

Mộ Như Yên vào phòng sau khi khoá chặt cửa lại , hắn chỉ có thể nhàm chán ngồi ở ngoài.

Hơn mười phút sau đó , Mộ Như Yên từ trong phòng bước ra.

Nàng đã đổi một thân quần áo.

Hiện tại là mặc quần jean cùng với áo pull ngắn tay.

- Chịu đi ra ? Ta đều nhanh ngủ quên.

Hạo Thiên cười nói.

Mộ Như Yên hiện tại hình dáng khiến hắn cũng không nhịn được nhìn nhiều một chút.

Này phong cách ăn mặc không phải là rất đặc biệt , ngược lại là rất đơn giản.

Ai ai cũng có thể mặc.

Chỉ là ở Mộ Như Yên mặc trên người lại có ý vị khác.

Nàng bình thường ăn mặc theo kiểu quyến rũ , có chút sexy ...!Thì hiện tại giống như nhiều một chút ngây thơ , trong sáng của thiếu nữ.

- Muốn đi đâu chơi ?

- Không có a.

- Ặc ...!Vậy ngươi làm gì đổi quần áo ?

- Hì hì ...!Ta mới không cho tên hỗn đản như ngươi chiếm tiện nghi.

Mộ Như Yên cười hì hì một tiếng.

Sau đó nàng hướng phía trong bếp đi tới , nói :

- Hạo Thiên ngươi muốn ăn gì ? Ta làm cho ngươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio