Lối vào ở đại sảnh sân bay, một người phụ nữ xinh đẹp tóc ngắn mặc áo lông màu đen, đoan trang thành thục đứng ở đó.
Đó chính là mẹ Trần Mặc, Lý Tố Phương.
Sáu trăm năm qua đi, lại một lần nữa nhìn thấy người mẹ trong ký ức, Trần Mặc bỗng nhiên cảm thấy xúc động muốn khóc, nhưng lại bị hắn áp chế trong nháy mắt.
Thực ra kiếp trước, khi Trần Mặc tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh, có quay về Trái Đất một lần, nhưng đã là chuyện của ba trăm năm sau.
Năm đó thân nhân, kẻ địch đều đã hóa thành cát bụi, ngay cả quốc gia đều biến thành liên bang Trái Đất. Trần Mặc lại không bận tâm nữa, bay về phía ха.
"Mẹ!" Điều chỉnh trạng thái xong, Trần Mặc vui vẻ kêu lên một tiếng, chạy đến.
Đi đến trước mặt Lý Tố Phương, Trần Mặc cười nói: "Mấy tháng không gặp, mẹ lại đẹp lên!"
Ban đầu tâm trạng Lý Tố Phương rất nặng nề, bị Trần Mặc chọc cười, yêu thương lườm hắn một cái, quát lớn: "Mấy tháng không gặp, sao cái miệng này của con lại trở nên ngọt như vậy rồi?"
Công việc Lý Tố Phương rất bận rộn, có đôi khi một năm chỉ thấy được mặt Trần Mặc có mấy lần, nhưng chuyện này không có chút ảnh hưởng nào đến tình cảm giữa hai mẹ con bọn họ.
"Miệng con vẫn luôn rất ngọt mà, được không? Là do mẹ không phát hiện ra sở trường của con trai đó thôi!" Trần Mặc bất mãn oán hận.
"Được rồi, đừng luyên thuyên nữa, còn hai mươi phút, chúng ta vào phòng chờ sân bay chờ đi!"
"Vâng!"
Hai người cùng nhau đi.
"Đến Yên Kinh, nhớ dập đầu bà ngoại của con thêm mấy cái, toàn bộ Lý gia, chỉ có bà ấy thương con nhất!" Lý Tổ Phương dặn dò.
"Vâng!"
Trần Mặc bày ra vẻ mặt quái lạ, hắn biết, thực ra lần này đến Yến Kinh, cơ bản không nhìn thấy di thể của bà ngoại.
Hai mươi phút sau, máy bay xuyên thủng mây mù, mang theo tiếng nổ vang thật to, bay về phía Yên Kinh.
Sau bốn tiếng đồng hồ, máy bay đáp xuống sân bay Yên Kinh, lúc này, vừa đúng ba giờ chiều.
Lý Tố Phương dẫn Trần Mặc ngồi lên một chiếc xe taxi, đi về chỗ mà bà vừa yêu vừa hận kèm sự tuyệt vọng - nhà.
Vùng ngoại ô Yên Kinh, một khu biệt thự dưới chân Ly Sơn, toàn bộ biệt thự đều là loại biệt thự ba tầng ở một sân riêng biệt.
Chỉ có ở chính giữa, lại đứng sừng sững một loại biệt thự hai tầng, tạo thành một đại viện, chiếm cứ một phần ba diện tích của toàn bộ khu biệt thụ.
Chỗ này, chính là chỗ của gia tộc Lý gia - một trong sáu đại siêu cấp gia tộc Yên Kinh. Thực ra toàn bộ khu biệt thự này đều là sản nghiệp của Lý gia.
Cổng lớn sơn màu đỏ, trên đó buộc một nhóm hoa trắng, hai bên có vải trắng rủ xuống.
Hai bên cổng lớn, là một câu đối phúng viếng nhất sinh giản phác lưu điển phạm, bản thế cần lao truyện gia phong()”.
() Sống đơn giản cả một đời, là điển hình lưu truyền xuống đời sau.
Trong đất gia tộc Lý gia, màu trắng trở thành chủ đạo.
Đương đại gia chủ Lý gia - Lý Đông Dương, người mặc đồ vest màu đen, ngồi ngay ngắn ở cao đường(), mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng không có vẻ già đi một chút, gương mặt vẫn xuất chúng như vậy.
() Ở những căn nhà thời xưa, trong phòng khách sẽ có hai ghế một bàn đặt
phía trên nhà, đây được gọi là cao đường.
Ngày mai, mới là tang lễ của chủ mẫu, nhưng, hôm nay con cháu từ Bắc đến Nam Lý gia, đa phần đã trở về, được con trai trưởng Lý gia - Lý Lập Văn phụ trách đón tiếp, sắp xếp chỗ ở trong khu biệt thự.
Lý Tố Phường mặc áo lông màu đen, dẫn theo Trần Mặc vẫn mặc đồng phục như cũ, xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng đã đứng lại tại cổng chính gia tộc Lý gia.
Người phụ trách việc chào đón người đi viếng ở mọi người là lão quản gia Lý gia - bác Phúc, nhìn thấy Lý Tố Phương, khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
"Tứ tiểu thư, sao cô lại đến đây?"
Lý Tố Phương đứng thứ tư trong nhà, vì vậy, bác Phúc mới kêu như vậy.
Bác Phúc làm quản gia Lý gia đã gần ba mươi năm, gần như là người nhìn thấy Lý Tố Phương lớn lên, bất luận năm đó quan hệ giữa Lý Tố Phương và Lý gia căng thẳng đến cỡ nào, bác Phúc vẫn luôn chăm sóc rất nhiều, cho nên, Lý Tố Phương cũng cực kỳ kính trọng bác Phúc.
"Mẹ đã đi về cõi tiên, con gái bất hiếu sao có thể không đến đưa bà một đoạn đường cuối cùng chứ?" Lý Tố Phương bị thương nói.
Trần Mặc im lặng đứng sau lưng Lý Tố Phương, cúi đầu, âm thầm suy nghĩ. Dựa vào vẻ khó xử ngắn ngủi trên mặt bác Phúc, Trần Mặc suy đoán, Lý gia khẳng định không hy vọng mẹ đến đây.