Trần Mặc im lặng đứng trong sân, nhìn Lý Tố Phương khóc nức nở, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện tia bị thương không tên.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi dưỡng mà thân không đợi, vẫn mãi là sự tiếc nuối của đời người.
Sau khi bà ngoại mất, người thân nhân yêu thương mẹ Lý Tố Phương nhất đã không còn. Loại thống khổ mất đi người thân duy nhất, kiếp trước Trần Mặc đã từng thể nghiệm qua, biết sự đau đớn kia tê tâm liệt phế đến bậc nào!
Khóc lóc dưới chân quan tài thủy tinh nửa giờ đồng hồ, Lý Tố Phương mới bị mợ cả và mợ hai của Trần Mặc kéo đi, chậm rãi đi ra khỏi linh đường, đôi mắt vừa đỏ vừa sang.
Cậu cả của Trần Mặc - Lý Lập Văn thở dài một tiếng, nói: "Ngày mai đưa tang mẹ, đêm nay em nghỉ ngơi ở đây trước đi, đợi sau khi ngày mai đưa tang mẹ xong, em trở về đi!"
Lý Tố Phương đau lòng quá độ, đều mắt điếc tai ngờ đối với mọi thứ xung quanh, chỉ đi đến bên cạnh Trần Mặc, ôm lấy Trần Mặc, nước mặt lại không nhịn được mà tuôn trào.
"Mẹ, nén bị thương!" Trần Mặc vỗ phía sau lưng Lý Tố Phương, dịu dàng an ủi.
Lý Lập Văn nhìn về đám con cháu thế hệ trẻ Lý gia, nói: "Lý Việt, dẫn cô con đi tìm một căn phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Một thiếu niên cột khăn trắng, vượt qua một đám người, đi đến trước người Trần Mặc, ánh mắt quái lạ nhìn Trần Mặc, khom người nói: "Cô, mời đi theo con!"
Lý Việt, con trai thứ hai của cậu cả Lý Lập Văn của Trần Mặc, anh họ Trần Mặc, làm người thâm độc khắc nghiệt, giỏi về tính kế, địa vị ở thế hệ trẻ Lý gia không tầm thường.
Nhìn Lý Việt, trong mắt Trần Mặc đột nhiên để lộ ra ý cười nhỏ bé đến nỗi không thể nhìn ra, dựa theo ký ức kiếp trước, hắn biết, trò vui sắp bắt đầu rồi.
Trần Mặc đỡ Lý Tố Phương một đường đi theo Lý Việt đến trước một căn biệt thự, Lý Việt lạnh nhạt nói: "Cô, đêm nay cô nghỉ ngơi ở chỗ này, con đi sắp xếp cho em họ."
Lý Tố Phương ngây người một lát, nói: "Cứ để Tiểu Mặc ở cùng với cô, không cần phiền phức như vậy."
Lý Việt bình tĩnh giải thích: "Cô có chỗ không biết, cha đã dặn, người cùng chung thế hệ ở cùng nhau, đám con cháu có chỗ ở của con cháu, không thể loạn!"
Lý Tố Phương lo lắng nhìn Trần Mặc, bà biết người Lý gia căm thù Trần Mặc, có bà ở, người Lý gia có lẽ sẽ thu lại một chút, chỉ khi nào Trần Mặc rời khỏi bà, vậy sẽ gặp nguy hiểm.
Trần Mặc hiểu rõ nỗi lo của mẹ, cũng biết đây quả thực là quy củ của Lý gia, mẹ hắn cơ bản không có năng lực thay đổi.
Vì không để cho Lý Tố Phương lo lắng, thế nên Trần Mặc tự tin nói: "Mẹ, chỉ một buổi tối mà thôi, mẹ yên tâm đi, con không sao!"
Lý Việt bên cạnh lặng lẽ liếc nhìn Trần Mặc, ung dung thản nhiên cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười hung tàn.
Lý Tố Phương bất đắc dĩ nhìn Trần Mặc, dặn dò: "Con nên cẩn thận, dù sao cũng không thể xảy ra chuyện, nếu như có chuyện gì, lập tức đến chỗ này tim me!"
Trong lòng Trần Mặc cũng bất đắc dĩ, hắn cũng không nghĩ gây chuyện, nhưng nếu có người khác đến gây chuyện với hắn, hắn cơ bản cũng không có cách nào ngăn cản mà!
Nhưng mà, Trần Mặc vẫn rất nghe lời, gật đầu, nói: "Mẹ yên tâm đi, một buổi tối mà thôi, còn xảy ra chuyện gì chứ?"
Lý Tố Phương suy nghĩ một chút, chỉ một buổi tối, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, gật đầu, nhìn Trần Mặc theo Lý Việt rời đi.
Lý Việt dẫn Trần Mặc đi thẳng về phía trước, đi ngang qua từng dãy biệt thự trống không, cuối cùng, đi vào một căn phòng nhỏ hoang vu trước.
Chỗ này, cách ngôi biệt thự Lý Tố Phương đã đủ xa.
Nhìn căn phòng lẻ loi trơ trọi, Trần Mặc biết, đây là căn phòng mà Lý gia dùng để làm nhà kho.
Kiếp trước, hắn chính là ở chỗ này, bị bọn con cháu Lý gia nhốt trong phòng, hung hăng đánh cho một trận, xém chút nữa là chết.
Trần Mặc có chút cảm khái, vốn dĩ cho rằng trọng sinh, sẽ có một số chuyện thay đổi, nhưng lịch sử vẫn khiến người ta ngạc nhiên như cũ, cuối cùng, hắn vẫn không thể trách khỏi chỗ này.
Lý Việt âm hiểm cười nhìn Trần Mặc, để lộ sự xem thường không chút nào che giấu, không có Lý Tố Phương ở, cuối cùng hắn không cần phải che giấu nữa.
"Đêm nay mày ở chỗ này!"
Trần Mặc bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Chẳng lẽ Lý gia bọn mày nghèo đến độ phòng cũng không có? Vậy mà để khách ở nhà kho?"
Lý Việt chán ghét nói: "Phòng là cho người ở, thứ con hoang như mày, để cho mày ở nhà kho đã là coi trọng mày rồi."
Kiếp trước Trần Mặc bởi vì hai từ này, trốn trong nhà kho khóc rất lâu, nhưng lần này, Trần Mặc đã không có bất kỳ cảm giác nào.
"Con hoang mắng ai?" Trần Mặc nhàn nhạt hỏi.
Lý Việt há miệng nói: "Con hoang mắng mày!"
Trần Mặc mỉm cười: "Không sai, mày thật sự là con hoang!"
"Mày muốn chết!" Lý Việt tỉnh táo lại, lập tức hiểu rõ mình trúng bẫy của Trần Mặc, vẻ mặt dữ tợn, nắm chặt hai tay.
Vẻ mặt Trần Mặc vẫn bình thản như cũ, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lý Việt, nếu anh ta dám ra tay, Trần Mặc liền dám phế anh ta! Uy nghiêm của đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, không phải một người thường như anh ta có thể khiêu khích!