Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

chương 63: lời kịch không sai biệt lắm của tất cả mọi người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Lão ca, anh cảm thấy gã có thể trụ được bao lâu?"

Trong bụi cỏ, Phương Nhiên ra vẻ người từng trải hỏi Mạnh Lãng.

"Ừm, theo tôi thấy, thể lực của thằng nhóc này cũng không tệ, hẳn là có thể trụ được đến "Thời gian ngừng lại" xuất hiện."

Mạnh Lãng vuốt cằm, bày ra dáng vẻ "Tôi là người có kinh nghiệm".

"A, lão ca, anh nhìn kìa, gương mặt của gã cũng đẹp trai quá chừng!"

Phương Nhiên khiếp sợ chỉ vào thiếu niên đang chạy.

"Ừm.. Tôi xem một chút... Đệch! Chuẩn cmnr! Đúng kiểu tiểu thịt tươi! Ghê tởm! Nhất định có rất nhiều cô gái muốn quen gã!"

(“tiểu thịt tươi” hay “sissy boy” - dùng để mô tả những anh chàng “xinh trai”, mặt hoa da phấn)

Mạnh Lãng nhìn theo tiếng của Phương Nhiên, rồi cúi đầu mắng thầm.

"Mặt trái của xã hội"

"Không sai, mặt trái của xã hội."

Linh im lặng nhìn hai tên này hận đời, bắt đầu phê phán xã hội.

Bỏ cuộc đi, dù có gương mặt anh tuấn cỡ nào cũng không cứu vớt thần thái hèn mọn của hai ngươi.

Ầm!

Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, thiếu niên kia vừa vặn chạy tới nơi hai người đang ẩn nập, rồi bị "Thời gian ngừng lại" của hệ thống che phủ, té lăn kền trên mặt đất, gã mờ mịt nhìn bức trường không khí trước mặt.

"Lão ca, anh đoán một hồi gã rút được năng lực gì?"

Phương Nhiên cắm một ít cỏ lên đầu, ngụy trang thật tốt, hắn hỏi.

"Sao mà đoán được chớ, trong Dạ Chiến nhiều năng lực như vậy, thiên kì bách quái, đúng rồi, lão đệ, tôi có mang theo hạt dưa nè, cậu ăn không?"

Mạnh Lãng lui về phía sau, đưa tay gãi gãi lưng, lá cây cọ vào khiến gã hơi ngưa ngứa.

"Ăn! Móa, lão ca, từ đầu tới chân của anh chỉ có một chiếc quần cộc, anh lấy ở đâu ra hạt dưa thế?"

"À, vừa rồi tìm được ở trên xe, hẳn là đồ ăn vặt của chủ xe đi, vẫn là hương vị tôi yêu thích nhất - ngũ vị hương."

"Thật ra, tôi ưa thích nguyên vị hơn, hy vọng tiểu tử này có thể trong năm phút "thời gian ngừng lại" tỉnh táo hơn, ài, vừa rồi lúc anh lái xe tôi đã muốn hỏi, anh không thấy lạnh sao?"

"Móa! Vậy cậu còn không mau đưa áo khoác của cậu cho tôi!"

Linh kinh ngạc lặng lẽ nhìn hai con hàng ngồi xổm trong bụi cỏ, bình tĩnh cắn hạt dưa.

Ashh, các ngươi đang nghiêm túc à?

Nhất là ngươi, Phương Nhiên, quả nhiên vừa rồi bên ngoài liều mạng cứu người là giả mạo?

Hơn nữa, vì sao liên quan tới chuyện thức tỉnh Nguyên Sơ Giả, các ngươi biết còn nhiều hơn ta!?

Vì sao hai ngươi quen thuộc như vậy?

【 Đinh! Phát hiện tồn tại của cá thể ngoài ý muốn, thời gian sinh tồn vượt qua giây, giao phó tư cách Nguyên Sơ Giả 】

【 Đinh! Chào mừng ngài tham dự Dạ Chiến. 】

【 Có tiến hành rút năng lực hay không? 】

【 Có / không 】

Phương Nhiên và Mạnh Lãng vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục ngồi cắn hạt dưa, không ngoài dự đoán nhìn gã thanh niên giật nảy mình vì bỗng dưng xuất hiện giao diện hệ thống màu làm nhạt.

"Tuổi trẻ nha, tới đi, hét lên, hét lên khát vọng xuất phát từ nơi sâu nhất trong lòng ngươi!"

Phương Nhiên trợn trắng mắt, ung dung tùy ý cắn hạt dưa, tự "lồng tiếng" cho thanh niên đang đực mặt ra.

Mẹ nó, lúc trước suy nghĩ kỹ rồi nói thì tốt rồi.

Cũng không bị rút trúng năng lực ma pháp thiếu nữ khốn khiếp này.

“Tới đi, thổ lộ hết đi, hét lên đi, gào thét đi, chỉ ần nói ra khát vọng trong lòng ngươi, ta sẽ giao cho ngươi năng lực chí cao vô thượng.”

Mạnh Lãng cũng không thay đổi sắc mặt, nhai lấy nhai để hạt dưa, tiếp lời nói đầy chất trung nhị của Phương Nhiên.

Mẹ nó, lúc trước suy nghĩ kỹ rồi nói thì tốt rồi.

Cũng không bị rút trúng năng lực ma pháp thiếu nữ khốn khiếp này.

Trong khi hai người nhất trí cà khịa.

Thiếu niên đã đè tay xuống nơi xác nhận, ánh sáng bắt đầu lấp lánh!

“Lão ca, tôi đoán là thiên khoa kỹ, cược số hạt dưa còn lại trên tay anh.”

Phương Nhiên ngó chằm chặp vào vầng sáng trên tay thanh niên, không quay đầu lại nói.

“A, ngây thơ, lão đệ, năng lực thuộc hệ huyền bí nhiều hơn rất nhiều so với thiên khoa kỹ, tôi cược hệ huyền bí, hơn nữa, hạt dưa là vừa rồi tôi cho cậu, cậu thua thì đem áo khoác cho tôi.”

Mạnh Lãng cũng không chớp mắt nhìn thanh niên, đầu không quay lại, gã đáp.

“A, lão ca, thành phố này lớn như vậy, có biết bao nhiêu cửa hàng quần áo tùy anh chọn, mặc một bộ ném một bộ đều được, anh nhìn chằm chằm cái áo của tôi làm gì?”

“Nói nhảm! Hiện tại con mẹ nó tôi còn lựa chọn sao?”

Lúc này, vầng sáng trên tay thanh niên đã dần dần ảm đạm xuống, hình thái năng lực đã xuất hiện!

Đó là một cây quyền trượng ngắn cũn mà tinh xảo.

Chất liệu tinh thể trong suốt không biết tên.

Ở chính giữa khảm nạm một viên thủy tinh, phía đầu có ba ngôi sao sắp xếp ngay ngắn.

Hai đôi cánh bằng thủy tinh trắng tinh mở rộng hai bên.

Ở phía trên có in ba đường vân hình ngôi sao.

Tổng thể tràn ngập một luồng khí tức thần bí, giống như một món tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.

Nhưng, thanh niên ngây ngẩn cả người.

Phương Nhiên ngây ngẩn cả người.

Mạnh Lãng cũng ngây ngẩn cả người.

Ba người chậm rãi há hốc miệng, những hạt dưa mới vừa rồi Mạnh Lãng chưa kịp nhai đều rơi ra.

Thật lâu, thật lâu, Phương Nhiên nhìn về phía Mạnh Lãng, khóe miệng hắn co giật dữ dội, hắn hỏi:

"Lão ca, anh nói, đây có phải là vận mệnh hay không?"

Thật, dọa đến hạt dưa của bảo bảo đều rơi mất.

Mạnh Lãng há hốc miệng, vẻ mặt sững sờ như thể bị sự xuất hiện đột ngột một cách vô lý của đồ vật này, sắc mặt gã phức tạp mà cực kỳ cổ quái, gã nói:

“Có phải là vận mệnh hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rõ tiểu tử này đã rơi vào bên trong đả kích to lớn do thế giới quan hoàn toàn sụp đổ.”

Phương Nhiên trầm mặc một chút, mặt mũi tràn đầy phức tạp và phiền muộn, hắn quay đầu nhìn về phía tiểu tử đã hoàn toàn ngây ngốc, cảm thấy cực kỳ phức tạp, nặng nề nói một câu.

"Tôi biết."

【 Chúc mừng ngài thu hoạch được năng lực... 】

【 Ngài đã... 】

Hết thông báo này tới thông báo khác xuất hiện trên giao diện hệ thống, nhưng thanh niên mảy may không quan tâm, bởi vì...

Ngu ngốc.

Sau khi nhìn thấy quyền trượng tinh xảo hoa lệ, thanh niên nhanh chóng lục lọi trong đầu tìm được tin tức đối ứng, đó là lần duy nhất khi gã còn nhỏ ngồi xem tivi trong phòng khách cùng với mẹ.

Cho dù đối với gã mà nói, lần duy nhất đó cũng là một ký ức hết sức trân quý.

Nhưng...

Gã run rẩy nhìn đồ vật nằm trong tay.

"Ai..."

Nhìn cảnh này, Phương Nhiên thở dài.

"Ai....."

Nhìn cảnh này, Mạnh Lãng cũng thở dài.

Cho nên từ lúc bắt đầu, cuối cùng hai con hàng này bị sao vậy, Linh nghi hoặc nhìn hai người bọn họ.

"Lão ca, anh đoán sau đó gã sẽ nói điều gì?"

Phương Nhiên phiền muộn nhìn xem bầu trời đêm, nhân sinh thật sự là tịch mịch như tuyết.

“Tôi dùng gót chân đều có thể đoán được, tiếp theo gã sẽ như thế nào?”

Mạnh Lãng cũng phiền muộn ngẩng đầu lên, có thể mình đã sớm quen thuộc cô độc.

"Lão đệ cậu không phải cũng biết à?"

"Đúng vậy, tôi cũng biết, nhưng nếu như có thể, tôi thật sự không muốn biết.”

Nghe hai người nói chuyện làm Linh ù ù cạc cạc chẳng hiểu tí ti gì.

Ngay lúc này, trong không gian ‘thời gian ngừng lại’, thanh niên hung tợn cầm quyền trượng tinh xảo hoa mỹ trong tay, rồi hung hăng vứt xuống đất!

Trong bụi cỏ, Phương Nhiên cũng hung hăng nhổ ngụm nước bọt, Mạnh Lãng hung hắn nắm chặt nấm đấm! Ném một nắm hạt dưa!

Ba người cùng lúc chửi ầm lên! Tiếng gầm vang vọng trong tràng cảnh Dạ Chiến! Giống như cùng một chỗ lên án vận mệnh bất công!

“Đê ma ma thẻ bài Clow!!”

“Đê ma ma sức mạnh mặt trăng!!”

“Đê ma ma năng lượng Balala!!”

"Lão tử con mẹ nó mới không phải ma pháp thiếu nữ!!!!!" ×

(Những nàng tiên Balala: phim hoạt hình giống thủy thủ mặt trăng nhưng do Trung Quốc sản xuất)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio